***
Trên sổ ghi chép của Lý Ngân Hàng có vẽ một trục thời gian đơn giản, phía sau còn kèm theo chú giải.
– Là phim ảnh.
– Lý Ngân Hàng nói rõ điểm chính – Trước mắt những cảnh tượng khủng bố mà chúng ta gặp được đều là tình tiết trong phim ảnh.
Nói ra thì nguyên nhân Lý Ngân Hàng liên tưởng tới phim ảnh hoàn toàn do chuyện Khỉ Còm đã gặp ngày hôm qua.
Khi còn nhỏ cô từng xem một bộ phim Hồng Kông cũ trên kênh điện ảnh.
Nội dung cụ thể kể về gì cô đã sớm quên hết, nhưng trong đó có một tình tiết khiến Lý Ngân Hàng sợ tới mức phải chui vào chăn của mẹ…
Một người đàn ông đứng trước ti vi, bị một đôi môi phụ nữ không ngừng khép mở mê hoặc lấy lòng.
Môi đỏ hé mở, nuốt sạch người đàn ông vào trong ti vi, cuối cùng còn vươn đầu lưỡi ra liếm môi như rất vừa ý.
Chuyện này khiến cho suốt một khoảng thời gian dài Lý Ngân Hàng không dám dừng chân lâu trước những loại màn hình điện tử.
Không ngờ rằng, chuyện Khỉ Còm gặp phải lại trùng khớp với bóng ma tâm lý thời trẻ con của cô một cách lạ thường.
Lúc này cô mới có một chút căn cứ để truy tìm nguồn gốc.
– Nhưng nếu chỉ dựa vòa một đoạn ký ức ngắn khi còn nhỏ, tôi không dám đưa ra kết luận gì.
Lý Ngân Hàng sầu não:
– Cho nên tôi đã xem lại tất cả những bộ phim kinh dị có trong máy tính…
Cô giở sổ ghi chép, đưa ra trước mặt Nam Chu.
“Nhân Hình”, một bộ phim tình cảm kết hợp kinh dị, tình tiết câu chuyện đại khái là có một đứa trẻ luôn cảm thấy trong nhà có ma, nói với người khác không ai tin, kỳ thực đó chính là người bố đã chết của đứa trẻ quay lại.
Ông ta sẽ đứng ở đầu giường nhìn đứa con say ngủ của mình, theo cậu bé đi học, về nhà, cùng chơi bóng rổ với cậu bé, cho tới khi ông nhìn thấy cậu bé chạy tới miếu thờ cầu nguyện, hi vọng bản thân ông biến mất.
“Phòng Tắm”, phim Hàn Quốc, vào phút thứ 29, nữ chính đang gội đầu thì liếc mắt nhìn thấy phía sau xuất hiện một đôi chân.
“Đêm Gào Thét”, một bộ phim Mỹ.
Người sói lén lút trốn dưới gầm giường đứa bé, khi đứa bé đang chơi, ô tô điều khiển trượt vào trong gầm giường, đứa bé vươn tay để nhặt thì bị người sói kéo vào trong đó luôn.
Tình tiết này vào lúc phim vừa bắt đầu, khoảng 3 phút 25 giây.
Bộ phim “Mãnh Quỷ Xâm Lấn” mà Lý Ngân Hàng nhắc tới cũng ở trong danh sách.
Lý Ngân Hàng giải thích:
– Tình huống mà hôm nay luật sư Ngu gặp cũng có trong phim, tên phim là “Lớp Đọc Thơ”, bộ phim này của Canada.
Một ác ma dẫn đầu những đứa trẻ không có mặt ca hát ở giáo đường để dụ dỗ những tín đồ thành kính, bắt và ăn linh hồn bọn họ.
Nam Chu như bừng tỉnh.
Nếu như vậy, tất cả mọi chuyện đều rõ ràng rồi.
Tại sao ma lại xuất hiện không theo quy luật?
Tại sao lại xuất hiện tùy lúc, đối tượng công kích cũng là ngẫu nhiên?
Tại sao ma quỷ lại có vô hình, có hữu hình, thậm chí còn có cả vuốt sói?
Thứ xúc phát chức năng nhận diện khuôn mặt, đôi chân trong nhà tắm, đôi môi ăn người trên màn hình, sự cám dỗ trong giấc mơ….
Những chi tiết kinh dị từng xuất hiện trong giấc mơ, căn phòng không ngừng thu nhỏ, cánh cửa biến mất….
Trục thời gian trùng khớp với thời gian xảy ra vụ án nhưng lại không thấy hình bóng hung thủ, cũng không thấy thi thể máu me…
Đủ loại manh mối ghép lại cùng nhau, chỉ về một khả năng khó tưởng tượng nhưng lại là khả năng duy nhất có thể giải thích.
Lý Ngân Hàng nói:
– Nơi đây là thế giới điện ảnh.
Giang Phảng nói:
– Nơi này là thế giới của Tiểu Minh.
Lý Ngân Hàng: …
Lý Ngân Hàng:
– Hả?
Cô tốn mất thời gian cả một buổi, kiên trì xem hơn hai mươi bộ phim điện ảnh với tốc độ x2, còn phải né tránh tai mắt của người khác, không thể để tổ khác phát hiện cô đang làm gì.
Cô đưa ra kết luận cuối cùng đây chính là một thế giới hỗn hợp đủ loại điện ảnh.
Kết quả sau khi Giang Phảng nghe cô phân tích xong, dùng 20 giây để đưa ra một đáp án hoàn toàn khác.
… Cô có cảm giác đau buồn phẫn nộ như khi thi xong, lòng tràn đầy tự tin tới so đáp án với học sinh giỏi, kết quả lại bị học sinh giỏi nói với cô rằng vẫn còn một mặt chưa làm.
Cô ngơ ra mấy giây mới có tâm tư suy nghĩ Giang Phảng đang nói gì.
“Thế giới của Tiểu Minh” là cái gì?
Nam Chu khoanh chân ngồi bệt dưới đất, trước mặt cậu là tác phẩm thủ công mà cậu làm cho Tiểu Minh.
Là tác phẩm mà cậu đã hoàn thành trong hôm nay.
Cậu cảm thấy, nếu như tới ngày mai, ngày kia, tốc độ thời gian nhanh hơn nữa, có khả năng sẽ không thể làm kịp bài tập thủ công.
Cho nên cậu định sẽ làm trước, đợi tới ngày mai chỉ cần dính thêm vài chi tiết nhỏ là coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Bây giờ gia đình trong mơ ước của Tiểu Minh đã dần thành hình.
Ba người bằng que diêm với chiều cao khác nhau đang nắm tay, đứng trước căn nhà.
Ngọn đèn chiếu vào khiến cho mấy người diêm tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, nếu như không nhìn kỹ, nó rất giống như mô hình chạm khắc ngà voi thu nhỏ, vừa tinh xảo vừa ấm áp.
Nam Chu dùng cây nhíp đã nhỏ như que tăm kẹp cây tăm đã mảnh như sợi tóc đặt lên sườn của một người nhỏ.
….Đây là cánh tay của Tiểu Minh.
Tay cậu rất vững, thậm chí còn có thể phân tâm, khẽ giải đáp nghi ngờ của Lý Ngân Hàng:
– Thế giới của Tiểu Minh ý là bây giờ chúng ta đang ở trong suy nghĩ của cậu bé.
Lý Ngân Hàng chẳng hiểu gì, Giang Phảng lại tiếp lời:
– Ngân Hàng, cô còn nhớ rõ cuộc điện thoại kia không? Chính là lúc mà chúng ta gọi điện hỏi tiền nước ấy.
– Người nhận điện thoại nói với chúng ta hôm nay là ngày mồng 3 tháng 7.
– Vào tháng Sáu, gia đình này vẫn dùng 12 khối nước, là lượng nước tiêu chuẩn của một nhà ba người.
Nhưng tháng bảy mới qua ba ngày, lượng nước đã tăng lên tới 11 khối.
Lý Ngân Hàng thử nắm bắt chi tiết:
– Vậy nên, vụ chặt xác phải xảy ra vào ngày mồng 1, hoặc là mồng 2?
Bởi vì vết mỡ trong nồi áp suất còn rất mới, vẫn còn đang phát sáng.
Giang Phảng nói:
– Thời gian cụ thể đã không thể kiểm tra nữa rồi.
Có điều, rất có khả năng ngay tại tối hôm chúng ta bị kéo tới đây, người bố vừa mới tiễn con gái mình đi.
Nam Chu điều chỉnh lại đầu của người diêm Tiểu Minh.
Cậu đang nghĩ, một người đàn ông trung niên có cưa tay, có bồn tắm lớn và nhà vệ sinh rộng rãi, sau khi ý thức được sai lầm của mình thì phải tốn bao nhiêu thời gian để chặt xác tới mức độ có thể mang đi vứt được.
Cưa thứ không dễ che giấu như xương, bỏ từng khối vào nồi nấu mềm, giả trang thành xương lợn nấu hỏng, vứt vào thùng rác bếp ở dưới tầng thì tốn bao nhiêu thời gian.
Đáp án là chỉ cần bốn đến năm giờ.
Nghĩ như vậy, cậu nói:
– Có lẽ ngày hôm ấy sau khi giết người, bố Tiểu Minh đã thực sự tới bên giường, nhìn chằm chằm vào cậu bé.
Nam Chu thờ ơ nói xong mấy lời khiến Lý Ngân Hàng nổi cả da gà, cậu tiếp tục cúi đầu vừa làm ngôi nhà của Tiểu Minh vừa chậm rãi nói:
– Nhưng… nếu như trò chơi này là sự thật mà nhân vật Tiểu Minh đang từng bước trải qua, vậy thì trò chơi không nên thiết kế thế này.
– Bố của Tiểu Minh nên ở nhà, chúng ta phải có gì đó liên hệ với NPC bố Tiểu Minh.
Nhiệm vụ của chúng ta phải là phát hiện sự thật chuyện ông ta giết người, sau đó không thể chạy trốn, còn ông ta cũng sẽ cầm theo cưa truy sát chúng ta… Chứ không phải quăng chúng ta vào trong căn phòng trống, rồi tự dưng xuất hiện đống ma quỷ, bảo chúng ta tìm cánh cửa không biết ở đâu.
– Ngay từ đầu, tất cả chúng ta đều đang sắm vai Tiểu Minh, dựa theo thói quen của Tiểu Minh sinh hoạt, tắm rửa, giải trí, làm bài tập trong căn phòng này.
– Ngay từ lúc ấy tôi đã không hiểu nổi, Tiểu Minh chỉ có một mình, tại sao lại phải tập trung cả tám người để tham gia phó bản này?
– Bây giờ tôi cũng đã hiểu được đại khái rằng: Số người không quan trọng.
Bởi vì tất cả chúng ta đều có thể là Tiểu Minh.
– Phó bản này, chính là thế giới trong đầu cậu bé.
Dưới sự dẫn dắt của Giang Phảng và Nam Chu, cuối cùng Lý Ngân Hàng cũng mở rộng suy nghĩ.
Nếu như bây giờ bọn họ đang ở trong suy nghĩ của Tiểu Minh, vậy thì đối với Tiểu Minh vừa thức dậy từ trong giấc mơ mà nói, ngày mà chị gái bị chặt xác chỉ là một ngày không thể bình thường hơn.
Từ góc độ thị giác của cậu bé, cậu bé không phát hiện ra gì cả.
Cho nên sau khi thức dậy từ giấc ngủ ngon, cậu bé không ngửi được mùi máu tươi, không nghe thấy âm thanh cưa thi thể.
Mà những người chơi như bọn họ cũng không nghe thấy gì hết.
8 giờ sáng ngày mồng 3 tháng 7 khi thức dậy, cậu bé đã bắt đầu một ngày mới, sàn nhà đã được quét dọn, máu đã bị xả xuống đường ống nước, hệ thống thông gió và nước tẩy rửa đã che giấu toàn bộ mùi máu tanh.
Có lẽ cậu bé chỉ ngửi thấy chút mùi hương thịt còn sót lại trong không khí.
Ngoài hiện thực có lẽ bố cậu bé vẫn còn ở nhà, thay một bộ quần áo mới, tinh thần tiều tụy giống như một đêm chưa ngủ.
Trong vô thức, Tiểu Minh bắt đầu một ngày bình thường của cậu bé.
Ngày đầu tiên khi người chơi tới đây cũng bắt đầu tìm kiếm trong khung cảnh bình thường giả dối này.
Có lẽ buổi trưa Tiểu Minh đã nằm mơ.
Cho dù bản thân Tiểu Minh hoàn toàn không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng ý thức của cậu bé đã nhận được đầy đủ tín hiệu.
Vì thế cậu bé nằm mơ thấy tiếng cưa.
….Vì thế Ngu Thoái Tư cũng mơ thấy.
Có lẽ giấc mơ này khiến cho tâm trạng Tiểu Minh không được tốt, cho nên lúc tắm rửa vào buổi tối cậu nhớ tới một chi tiết nào đó trong phim kinh dị, cậu sợ hãi phía sau mình sẽ xuất hiện một đôi chân phụ nữ.
Sau đó Thẩm Khiết nhìn thấy được đôi chân trắng ởn kia.
Trước lúc ngủ, cả ngày nay Tiểu Minh không nhìn thấy chị gái sẽ hỏi bố mình thế nào?
“Chị đi đâu rồi ạ?”
Hay là “Bố ơi chị đâu rồi?”
Nếu như người bố còn sót lại một chút lương tâm, sau khi chặt xác con gái mình e rằng sẽ rất khó giữ vẻ bình thường.
Ông ta sẽ nói “chị gái ra ngoài chơi rồi”, hay là nói “chị gái đi tìm mẹ rồi”?
Tóm lại, đó sẽ không phải là đáp án khiến người ta vui vẻ.
Bởi vì qua một buổi tối, thế giới của bọn họ đã xảy ra biến đổi vặn vẹo.
Nếu như nơi đây là nội tâm của Tiểu Minh, chắc chắn cậu bé đang căng thẳng.
Cậu bé đã phát hiện được gì đó khác thường, có lẽ là thấy đồ đạc của chị gái biến mất chỉ sau một đêm, có lẽ là thấy được mảnh da đầu dính máu giống như bọn họ.
Thậm chí, trong mơ cậu bé cũng ngửi thấy mùi thịt kia.
Trái tim Tiểu Minh co rút dữ dội, mạnh mẽ kháng nghị, bộ phận bình thường thu lại càng nhỏ thì bộ phận dị thường càng lớn lên.
… Đây là ngày thứ ba bọn họ tới đây, thời gian chuyển động rất nhanh không ngừng rút ngắn, cả căn nhà vặn vẹo thành hình dạng méo mó.
Trước đây, Tiểu Minh chỉ cô độc một mình, cậu bé thầm oán trách tại sao bọn họ lại không chơi với mình.
Thứ duy nhất có thể chiếu sáng nội tâm mẫn cảm của cậu bé chính là ngọn đèn thuộc về chính mình trong số ngọn đèn của muôn nhà.
Bây giờ ngọn đèn ấy đã chậm rãi vụt tắt rồi.
Từ ngữ mấu chốt ngay từ đầu đã được đặt trong tên của phó bản.
Bọn họ phải hoàn thành nhiệm vụ “Cuộc sống thường ngày của Tiểu Minh.”
Là cuộc sống hằng ngày bình thường, cũng là cuộc sống thường ngày dần trở nên đau đớn, hoảng loạn, sợ hãi trong đấu tranh.
– Vậy nên… – Nam Chu lại đưa ra kết luận, – Chúng ta đang ở trong thế giới của Tiểu Minh.
Một thế giới hình thành bởi diễn biến nội tâm của một đứa trẻ gặp được sự cố giết người.
Thế giới rơi xuống từng tầng tối tăm.
Nơi này cất giấu ma quỷ mà cậu bé sợ hãi, ẩn chứa ác mộng, giấu kín bí mật không muốn để ai biết.
Chỉ có một cánh cửa duy nhất có thể thoát khỏi thế giới này.
Cho nên bọn họ mới không tìm được cửa.
Sau khi trải qua niềm vui khi phát hiện sự thật, Lý Ngân Hàng tự dưng cảm thấy uể oải.
Cho dù đã phát hiện ra sự thật của thế giới này nhưng bọn họ vẫn không tìm thấy cửa.
Phát hiện của cô quả thực có chút giá trị, nhưng không liên quan gì tới manh mối chính, cho nên không vang lên âm thanh thông báo phần thưởng.
Nói cách khác, điều cô phát hiện là cơ hội tìm được ổ khóa.
Nhưng không có chìa khóa thì cũng chẳng ăn thua gì.
Giang Phảng khen ngợi cô:
– Cô đã làm rất tốt.
Lý Ngân Hàng: …
Cho dù đã tìm được manh mối nhưng lại nghĩ sai hướng, có điều cô vẫn cảm ơn lời khen.
Giang Phảng quay sang Nam Chu:
– Cậu có ý tưởng gì không?
Nam Chu không nói gì, chỉ mím đôi môi mỏng, nhíu chặt mày.
Một lúc sau, cậu nói:
– Hôm nay là ngày thứ ba chúng ta tới đây.
Nếu như có thể ra ngoài trước 24 giờ, có thể giành được rất nhiều tích điểm đúng không?
Lông mày Giang Phảng khẽ giật giật:
– Cậu nghĩ ra rồi sao?
– Không khó.
Lý Ngân Hàng: Cô cảm thấy trí thông minh của mình bị hai boss lớn thay nhau giày vò, một người thì có thể coi như dịu dàng, một người quả thực là thô bạo.
Nam Chu nhìn về phía Lý Ngân Hàng, xác nhận lại:
– Sẽ được nhiều tích điểm hơn, đúng không?
Nhìn thấy hi vọng thoát khỏi cái nơi kỳ quái này, Lý Ngân Hàng đã kích động tới đỏ bừng mặt:
– Đúng, đúng, đúng.
Vì thế, Nam Chu nuốt lời muốn nói xuống.
Cậu vươn tay cầm lấy bài tập hè môn toán của Tiểu Minh, giở bọc ngoài ra.
Hiện ra ngay trước mắt cậu là chiếc đồng hồ lớn mà Tiểu Minh đã vẽ trong trang bìa lót bài tập toán.
Tiểu Minh viết trong nhật ký:
– Hi vọng khi chuông báo thức reo lên, bài tập toán có thể tự động giải xong.
Đầu ngón tay Nam Chu lướt qua trang sách.
Rốt cuộc tận sâu trong nội tâm của Tiểu Minh, cậu bé đang khát vọng điều gì?
Làm thế nào mới có thể mang theo chút hi vọng đang dần tắt đi của cậu bé tìm được một cánh cửa thoát thân đây.
Nam Chu khẽ chạm lên kim đồng hồ báo thức nguệch ngoạc.
Bọn họ đã lục soát khắp nhà rồi, không mấy khả năng có thể tìm được manh mối khác.
Nhìn chung trong tất cả những phát hiện trước mắt của bọn họ, chỉ có chiếc đồng hồ báo thức này có gửi gắm tâm nguyện của cậu bé.
Nó không thuộc về thực tế, nó thuộc về nội tâm của Tiểu Minh.
Ngón tay cậu chậm rãi di chuyển ngược theo chiều kim đồng hồ.
Chiếc đồng hồ dùng bút vẽ lên vốn nằm im ở đó, giờ đây lại thực sự chuyển động.
Một vòng, lại một vòng
Lặp đi lặp lại thao tác đơn giản.
Như Nam Chu đã nói, thật sự không khó, rất đơn giản.
Tiểu Minh muốn quay lại quá khứ.
Quay lại hôm xảy ra vụ án, quay lại khi mà chị và bố vẫn còn.
Đầu ngón tay của Nam Chu chuyển động ngày càng nhanh, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào ba người nhỏ nắm tay nhau trước căn nhà.
Thời gian dần quay ngược lại theo chiều ngón tay cậu chuyển động, mang theo bọn họ rời đi nhà giam này.
Nếu như thời gian có thể đảo ngược, người ta sẽ có tâm nguyện gì?
Quay lại thăm bố mẹ khi họ vẫn còn trẻ khỏe?
Mua một vé xổ số, hoàn thành tâm nguyện phất lên nhanh chóng của mình?
Nói xin lỗi với với một người khi thời niên thiếu không biết gì đã làm tổn thương người ấy?
Nam Chu không biết.
Cậu không có chuyện gì đặc biệt muốn làm cả.
Nếu như nhất định có thì…
Tiếng nhạc êm tai của hệ thống vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nam Chu.
Sau tiếng nhạc là nội dung mà tất cả mọi người đều nghe thấy:
[Ting ting ting tong…]
[Chúc mừng đội “Lập Phương Chu” hoàn thành phó bản “Cuộc sống thường ngày của Tiểu Minh”!]
[Chúc mừng thành viên Nam Chu, Giang Phảng, Lý Ngân Hàng của đội “Lập Phương Chu” tìm được “Cánh Cửa Thoát Thân”, mỗi người nhận được 2000 tích điểm!]
[Chúc mừng thành viên Nam Chu của đội [Lập Phương Chu] phát hiện ra đạo cụ cấp A “Kim Đồng Hồ Đảo Ngược”!]
[Chúc mừng đội ngũ “Lập Phương Chu”, “Thuận Gió”, “Nam Sơn” hoàn thành nhiệm vụ cơ bản, nhận được phần thưởng “Hoàn Thành Nhiệm Vụ Hằng Ngày Của Tiểu Minh”, mỗi người chơi nhận được 500 tích điểm!]
[Chúc mừng ba đội ngũ, trong thời gian bảy ngày đã tìm được cửa ra trước bốn ngày, mỗi người nhận được 800 tích điểm!]
[Nhiệm vụ tuyến chính đã hoàn thành 98.7%, hoàn thành trên 95% nhận được cấp S hoàn mỹ!]
[Tích tích – Đạt được cấp S, mỗi người chơi sẽ nhận được 1000 tích điểm và một đạo cụ ngẫu nhiên, đạo cụ sẽ được gửi vào túi của mỗi người chơi trong vòng ba ngày]
[Mời người chơi rời khỏi phó bản trong vòng ba phút.]
Nam Chu lập tức dừng suy nghĩ linh tinh lại, nhét quyển bài tập vẽ đồng hồ vào trong lòng, tốc độ nhanh tới mức Lý Ngân Hàng không kịp chớp mắt.
Khi ba người đẩy cửa bước ra, Thẩm Khiết đang đứng giữa phòng khách chuẩn bị đi tắm.
Tay Thẩm Khiết khẽ run rẩy, mừng rỡ hỏi ba người:
– Chuyện là thế nào vậy?!
Nam Chu để Lý Ngân Hàng giải thích đơn giản cho bọn họ, bản thân mình nhìn xung quanh.
Bức tường vẫn vặn vẹo như cũ.
Chẳng qua phía huyền quan nơi vốn là vị trí của cánh cửa xuất hiện một cánh cửa vẽ bằng bút màu xiêu vẹo.
Trái tim của Tiểu Minh, rốt cuộc vẫn biến thành thế này…
Nam Chu còn nghĩ, nếu như không có tích điểm thời gian, cậu muốn ở lại đây với Tiểu Minh thêm bốn ngày nữa.
Nhưng nhìn tình trạng bây giờ, trái tim đã từng bị tổn thương, sẽ không dễ dàng lành lại.
Dựa vào khả năng của mình, Lý Ngân Hàng miễn cưỡng miêu tả quá trình suy luận của bọn họ.
Thẩm Khiết hoàn toàn không hiểu.
Chị ta không quan tâm tới chút tâm tư đố kỵ và ngưỡng mộ đội “Lập Phương Chu”, chị ta chỉ huy huấn luyện thể hình nhanh chóng cõng Khỉ Còm lại đây.
Có thể ra ngoài là tốt, chị ta không quan tâm nhiều đến vậy.
Trần Túc Phong đỡ Ngu Thoái Tư vừa mới uống thuốc an thần ra khỏi phòng ngủ phụ.
Ngu Thoái Tư chống đầu, mơ màng muốn ngủ.
Thẩm Khiết hỏi Lý Ngân Hàng:
– Rời khỏi đây rồi mọi người sẽ đi đâu?
Lý Ngân Hàng:
– Chúng tôi tới từ Thành Phố Rỉ Sét.
Thẩm Khiết chào mời:
– Tới Phồn Hoa đi, chúng tôi tới từ Phồn Hoa.
Thành phố Phồn Hoa, cũng là một điểm dịch chuyển trong vạn vật hấp dẫn.
Không giống như thành phố hậu hiện đại xưa cũ như Thành Phố Rỉ Sét, Phồn Hoa nguy nga lộng lẫy, ánh sáng lấp lánh, là mỏ vàng và mỏ kim cương trong thiết lập trò chơi, có những khu tiêu tiền và thị trường trao đổi trang bị cao cấp.
Trần Túc Phong đang nghiên cứu cánh cửa quái dị kia.
Giang Phảng đứng từ xa nhìn cấu trúc của cánh cửa.
Nam Chu đi vào trong phòng của Tiểu Minh, muốn nhìn xem còn đạo cụ ẩn giấu nào không.
Thẩm Khiết và Lý Ngân Hàng quyết định điểm đến trong ba phút cuối cùng.
Ngu Thoái Tư ở trong phòng khách nhìn chăm chú vào mấy người đang vội vã bàn bạc thương lượng cùng với huấn luyện thể hình cõng Khỉ Còm trên lưng đang đi về phía Thẩm Khiết.
Anh ta khẽ híp đôi mắt hơi mơ màng dưới tác dụng của thuốc:
– Tại sao lại nhiều thêm một người nhỉ?
Khi nói ra thì đã muộn.
Giang Phảng chợt quay đầu lại.
Một quái vật đã xuất hiện sau lưng huấn luyện thể hình từ khi nào.
Đó là một thi thể khỏa thân, nước mủ chảy tí tách từ trên cằm xuống!
Nó rống một tiêng thô bạo với dây thanh đã thối rữa, cánh tay vươn về phía huấn luyện thể hình dày đặc gân thịt dữ tợn.
Ai mà ngờ được, suy nghĩ khủng bố của Tiểu Minh lại xuất hiện một lần nữa ngay trước khi bọn họ rời khỏi?!
Đầu óc Lý Ngân Hàng thoáng cái trống rỗng.
Có một chuỗi thông tin đang chớp nháy trước mắt cô.
Bộ phim điện ảnh “Đánh Mất” nói về zombie của Mỹ, tình tiết này xuất hiện vào lúc phim chiếu được tầm hai tiếng, khi tất cả mọi người đều cho rằng đã hoàn toàn tiêu diệt được zombie thì trong nhà của nhân vật chính vẫn còn một con.
… Mẹ nó, còn là kết thúc mở.
Phòng khách thực sự quá hẹp, mọi người căn bản không thể né tránh.
Trần Túc Phong phản ứng nhanh nhất, lập tức nắm chặt tay đẩy xe lăn của Ngu Thoái Tư, chạy xuyên qua cánh cửa ra bên ngoài kia.
Huấn luyện thể hình thậm chí còn không kịp quay đầu lại đã bị Thẩm Khiết kéo cánh tay, rống lên:
– Chạy!
Huấn luyện thể hình vô cùng tin tưởng Thẩm Khiết, không dám quay đầu lại, chạy rất nhanh xuyên qua cánh cửa.
Lý Ngân Hàng vốn định chạy, nhưng không ngờ cô lại xui xẻo đến vậy.
Huấn luyện thể hình cõng Khỉ Còm chạy như điên, cho nên đầu gối của Khỉ Còm va mạnh vào Lý Ngân Hàng khiến cô lảo đảo mấy bước.
Cô thầm kêu gào “đừng ngã” “đừng ngã” trong lòng nhưng không chống cự lại được với lực hút của trái đất, ngã xuống cái rầm.
Bởi vì chiều cao, Giang Phảng không chạy kịp.
Cho nên anh không định chạy.
Anh hoạt động cổ tay, ngón cái ấn lên các đốt ngón tay kêu rắc rắc.
Nhìn thấy đã để vuột mất huấn luyện thể hình, zombie gào rống, buông lỏng tay chân, nghiêng nghiêng đầu, nhào tới Giang Phảng.
Lý Ngân Hàng mới định hét lên thì đã có một bóng người bước nhanh tới bên cạnh zombie.
… Cô đã quên mất, trong phòng còn có Nam Chu.
Ngay sau đó, tay trái của Nam Chu đặt dưới cằm con zombie.
Tay phải cậu đặt trên đỉnh đầu nghiêng về bên phải của nó.
Lý Ngân Hàng còn không kịp nhớ ra tại sao động tác này lại quen thuộc như vậy, đã thấy hai tay cậu vặn một cái.
Rắc…
Sau âm thanh vang vọng kia, xương kết nối giữa đầu và cổ của con zombie đứt lìa, xoay một trăm tám mươi độ về phía sau.
Zombie: …
Có lẽ nó cũng không hiểu được, tại sao ban nãy đầu của mình hướng về cửa mà bây giờ lại hướng về nhà vệ sinh.
Lý Ngân Hàng: Không gào được nữa, mắc kẹt trong cổ họng rồi.
Tất nhiên là Zombie là còn chưa chết, nó im lặng xoay tròn tại chỗ, dường như muốn xác định rõ phương hướng.
Nam Chu nhìn hai tay mình dính đầy chất nhờn không rõ tên, nhanh chóng kéo lấy chiếc khăn trên giá quần áo, lau qua tay.
Cậu vừa lau tay vừa ngẩng đầu nói với Giang Phảng:
– Lần sau đừng sợ, phải nhớ chạy đi, anh đánh không lại nhưng tôi thì đánh được.
Giang Phảng bỏ hai tay vào trong túi, che giấu hoàn toàn tư thế chuẩn bị tấn công của mình ban nãy, cười nói:
– Vâng thưa thầy Nam.
Sau khi xử lý đơn giản xong, Nam Chu đi tới bên cạnh Lý Ngân Hàng:
– Mau đi thôi.
Trải qua hai lần kinh hãi, Lý Ngân Hàng nhìn chằm chằm vào con zombie đang xoay vòng, chân mềm nhũn ra.
Nam Chu thấy cô không nhúc nhích, dứt khoát túm lấy cổ áo cô, xách người từ dưới đất lên như xách con gà.
– Đi nhanh thôi.
– Nam Chu nói đơn giản – Tôi muốn rửa tay.
Lời tác giả:
Nam Chu: Bây giờ tôi đang hối hận, vô cùng hối hận, tôi không nên dùng tay trực tiếp bẻ đầu.
Hết chương 27
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...