Vạn Vật Hấp Dẫn


***
Cái tên Phồn Hoa lấy từ “Ngợp trong phồn hoa”.
Khí thế hơn Thành Phố Rỉ Sét và cũng phù hoa xa xỉ hơn rất nhiều.
Thành phố Phồn Hoa có thiết lập ngày ngắn đêm dài, mặt trời mọc vào lúc mười giờ sáng, lặn vào lúc ba giờ chiều.
Qua ba giờ chiều, Phồn Hoa biến thành Bất Dạ Thành xa hoa phóng đãng.
Cứ mỗi đêm, vầng trăng tròn sẽ treo lơ lửng nơi trời trong thành phố Phồn Hoa ồn ào huyên náo này.

Nó giống như một vết màu vẽ bị nước làm loang ra, vành trăng mơ hồ, tản ra ánh sáng mông lung mờ ảo.
Phồn Hoa thiết kế hình vòng tròn đồng tâm rất sáng tạo.

Vòng bên trong là trung tâm thành phố, đa số là những đỉnh chóp nhọn, màu sắc chủ đạo là vàng đen đan xen lẫn nhau.

Chóp nhọn của những căn nhà như những thanh kiếm sắc bén chọc thẳng lên không trung.

Bên trong có quán bar, sàn nhảy, cửa hàng tình báo, khách sạn xa hoa, điểm trao đổi vật tư, và nhiều thứ khác.
Vòng tròn lớn ở bên ngoài đổ nát tan hoang giống như Cửu Long Trại Thành.
Ở trong thiết lập ban đầu của trò chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn”, đây là địa điểm tập trung đủ mọi loại người, có nha sĩ, có bà đồng, cũng có bán xiên nướng.
Đi đường ở đây phải rất cẩn thận, nếu như gặp phải cây phơi quần áo của NPC, hoặc là đâm vào NPC ông già đang run rẩy đều sẽ nhận được một tràng chửi mắng.
Ở trại thành, người chơi có thể dùng giá cả cực thấp để nhận được vật phẩm tình báo có giá trị, cũng có khi tiêu một số tiền lớn nhưng chỉ có thể nhận được một bộ vũ khí bỏ đi.
Nhưng bây giờ, một sức mạnh nào đó đã khiến cho Phồn Hoa xảy ra biến đổi khó tin.
….
Bởi vì bị tấn công bất ngờ trước khi rời khỏi phó bản, lúc này tám người đang ngồi trong một quán cà phê ở Phồn Hoa.
Thời gian hệ thống hiển thị bây giờ là bốn giờ chiều, so với thời gian nhóm Nam Chu đi vào phó bản chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt.
Nhưng ánh nắng sáng sáng lạn này không giống như ở thành phố đổ nát kia, bây giờ Phồn Hoa mới bước vào khúc nhạc dạo đêm cuồng hoan.
Giá cả ở đây đắt đỏ hơn Thành Phố Rỉ Sét nhiều, NPC cũng đều là hình người.
Cô hầu gái bưng trà và bánh ngọt lên cho bọn họ có nụ cười hoàn mỹ, trang điểm đẹp đẽ, dáng vẻ hoàn toàn giống như người thật, khiến người ta nghi ngờ đã quay lại thế giới bình thường rồi.
Vừa vào vùng an toàn, bước vào trạng thái thả lỏng mọi người cũng để lộ ra mặt chân thực nhất.
Thẩm Khiết không thích nói chuyện, chị ta chỉ im lặng dựa vào ghế ngồi, uể oải nhìn ánh đèn trôi dạt bên ngoài.
Sau khi uống sạch ba tách cà phê đặc, huấn luyện viên thể hình lại gọi thêm mấy loại thức ăn nhanh giá rẻ như sandwich, hamburger, dựa vào ăn uống để giải tỏa áp lực.
Khỉ Còm không dám nhìn mặt NPC, nhưng sau khi NPC đi rồi, hắn mới nhìn theo đường cong hoàn mỹ của cô ta với vẻ mặt ước ao.
Ngu Thoái Tư là người vô cùng chú ý tới thể diện, cho dù đã uống thuốc an thần nhưng vẫn dùng tay chống đầu, gắng gượng để không ngủ thiếp đi.
Lý Ngân Hàng rầu rĩ dùng giấy ăn tính toán tích điểm.
Giang Phảng dang cánh tay, khoác lên ghế ngồi của Nam Chu.

Tư thế này thoạt nhìn có vẻ rất thoải mái, nhưng nếu nhìn từ thị giác của một người thứ ba, đây hoàn toàn là tư thế chiếm hữu độc tài.
Chỉ có trạng thái của Nam Chu là hoàn toàn không khác gì lúc ở trong phó bản.
Ngay cả biểu cảm ban nãy khi cậu vặn cổ zombie, và giờ đây khi đang chọn đồ ngọt cũng không có gì khác biệt.
Sau khi rửa tay bảy tám lần, lúc này Nam Chu đang nghiêm túc xem xét thực đơn một lần, cậu gọi một bánh bơ, một chiếc daifuku trắng.
Lý Ngân Hàng cầm lấy thực đơn, liếc mắt qua nhìn, mí mắt giật mạnh.
Đối với một người đã quen tiết kiệm thì cái giá này thực sự giống như ăn cướp trước mặt mọi người vậy.
Hai cái bánh ngọt, giá 150 tích điểm?
Nhưng cô cũng không dám lên mặt với ân nhân cứu mạng của mình, hơn nữa người tiêu tích điểm cũng không phải là cô, cho nên cô chỉ dám nhỏ giọng lẩm bẩm:
– Đắt quá…
– Tôi muốn thưởng cho mình.

– Nam Chu nghiêm túc biểu dương mình – Ban nãy biểu hiện của tôi rất tốt.
Lý Ngân Hàng: …Có lý, có chứng cứ, không thể phản bác, anh nói đúng.
Trước khi bánh ngọt đã chọn được đưa lên, Nam Chu bị một tòa nhà ba tầng xa hoa tráng lệ phía đối diện hấp dẫn sự chú ý.
Nơi ấy vô cùng náo nhiệt, giống như tất cả mọi người trong thành trung tâm đều tập trung ở đó cùng nhau ồn ào.

Nam Chu:
– Đó là gì thế?
Huấn luyện thể hình nhai đồ ăn, nói không rõ:
– Mọi người chưa từng nghe nói sao? Đó là “Sòng bạc Bắc Đẩu Chuyển Hướng”.
Lý Ngân Hàng: …Trong “Vạn Vật Hấp Dẫn” có thành phần công nhiên vi phạm giá trị đương đại này từ bao giờ thế?
Thẩm Khiết bổ sung:
– Đây là nơi người chơi tên Khúc Kim Sa tự mình thành lập.
Lý Ngân Hàng: …Thật sự còn có người đi con đường kinh doanh trong trò chơi này ư?!
Vừa mới phỉ nhổ xong, cô lại nhanh chóng nhận ra cái tên Khúc Kim Sa này quen quen.
Cùng lúc đó, Nam Chu đã mở bảng xếp hạng người chơi, tìm được cái tên ấy.
Khúc Kim Sa, người chơi cá nhân, xếp hạng thứ hai bản cá nhân.
Trong phó bản, huấn luyện viên thể hình chỉ theo sau Thẩm Khiết, rất ít khi phát biểu ý kiến cá nhân, ở trạng thái bình thường lại là một kẻ nói nhiều.
Không cần phải hỏi kỹ, hắn đã giới thiệu đến nơi đến chốn:
– Khúc Kim Sa là người chơi trong nhóm vào trò chơi sớm nhất, nghe nói là cao thủ PVP.
– Người này có đầu óc kinh doanh rất tốt, cũng dám liều.

Ông ta đi một mạch không biết bao nhiêu phó bản, tích cóp được hơn 10 nghìn tích điểm.

Sau đó thuê một cửa hàng tầm khoảng hơn năm mươi mét vuông tại trung tâm thành phố Phồn Hoa, mạnh mẽ đổ hết toàn bộ tích điểm vào trong nó.

Phải biết rằng khi ấy ông ấy đứng thứ ba trong bảng xếp hạng cá nhân, sau vụ mua bán này, ông ta lập tức trượt xuống đáy.
Huấn luyện thể hình líu cả lưỡi:
– Kết quả cậu cũng thấy rồi đấy, chưa được bao lâu, cả tòa nhà lớn này đều là của ông ta.

Ông ta cũng lấy lại được xếp hạng của mình, còn tăng thêm một bậc.
Giang Phảng cũng nhận ra được một số thứ trong lời nói của hắn.
Anh hỏi:
– Mọi người bước vào trò chơi này đã được bao lâu rồi?
Huấn luyện thể hình lên tiếng:
– Không tính thời gian trong phó bản, chỉ riêng việc nghỉ ngơi ở các điểm thôi cũng đã mất hơn ba tháng rồi.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Lý Ngân Hàng, ham muốn thể hiện của huấn luyện thể hình càng dâng lên.
– Không sai, tốc độ của thế giới này hoàn toàn khác so với thế giới bình thường.
Hắn nói:
– Chúng tôi đã từng trao đổi với những người mới vào phó bản, thế giới thực sự chắc là mới qua năm sáu ngày đúng không?
Giang Phảng và Nam Chu không nói, Lý Ngân Hàng ngoan ngoãn gật đầu.
– Tôi, Hầu, cả chị Thẩm nữa, đều bước tới thế giới này vào ngày thứ ba diễn ra sự kiện mất tích quy mô lớn.

Tính theo góc độ của Khúc Kim Sa – người bước vào thế giới này trong ngày đầu tiên, ông ta đã gây dựng sự nghiệp ít nhất là nửa năm rồi.
Mẹ kiếp, sáng tạo sự nghiệp cái khỉ.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại không có gì để xoi mói cả.
Nam Chu dời sự chú ý khỏi ánh đèn neon dần đổi màu bên ngoài sòng bạc Bắc Đẩu Chuyển Hưởng, mở miệng nói thật:
– Vậy thì mọi người kiếm được ít tích điểm quá.
Huấn luyện thể hình đang nói chuyện, nước miếng bay tứ tung: …Có biết nói chuyện không vậy.
May mà Giang Phảng kịp thời giải vây cho huấn luyện thể hình khỏi lúng túng.
Anh nói nhẹ nhàng:
– Điều này rất bình thường.
Trừ việc mua bánh ngọt ra, Nam Chu vô cùng tích cực với số lượng tích điểm:
– Nghỉ ngơi ở điểm an toàn phải tiêu hao khí oxy.


Còn cả ăn, mặc, ở đi lại cũng tốn tích điểm, không có lãi.
Giang Phảng kiên nhẫn giải thích:
– Cậu còn nhớ hồ ước nguyện không?
Nam Chu gật đầu:
– Ừ.

Đội hạng nhất và cá nhân hạng nhất mới có thể ước nguyện.
Giang Phảng:
– Cậu có nguyện vọng gì?
Thái độ của anh vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không nhìn ra được là đang thăm dò nội tâm Nam Chu.
Nam Chu vô cùng kín miệng:
– Không nói với anh.
Giang Phảng cũng không ép cậu, quay sang hỏi Lý Ngân Hàng:
– Ngân Hàng, còn cô thì sao?
Lý Ngân Hàng:
– Đương nhiên là hi vọng trò chơi biến mất, mọi người đều có thể quay lại thế giới bình thường.
Cô nhìn mọi người, chần chừ lên tiếng:
– Hẳn là mọi người đều nghĩ như thế đúng không…
Thẩm Khiết trả lời:
– Chúng tôi chia nhau ra ước nguyện.

Tôi hi vọng con gái có thể khỏe mạnh cả đời.

Hầu cũng ước nguyện giống như cô vậy.

Tiểu Thân không ước, phải giữ lại nguyện vọng của cậu ấy.
Ngu Thoái Tư cũng nói:
– Tôi cũng ước nguyện, Trần Túc Phong chưa ước, tôi cũng bảo em ấy giữ ước nguyện lại.
Giang Phảng hỏi tất cả mọi người, sau đó mới nói với Nam Chu:
– Cậu nhìn xem, ước nguyện “tất cả kết thúc, mọi người quay lại thế giới bình thường” có tỉ lệ rất lớn.
– Nếu như có một người xếp hạng nhất ước nguyện vọng thế này, những người phía sau không cần phải phí công tranh hạng nhất nữa.

Bọn họ sẽ đảm bảo số tích điểm có thể cung cấp đủ khí oxy và nhu cầu căn bản của cuộc sống, cố gắng hết sức tránh bước vào phó bản, sau đó tiếp tục sống sót, gắng gượng tới khi ra bảng xếp hạng, rời đi thế giới này cùng với hạng nhất.
Đúng lúc này, bánh ngọt mà Nam Chu gọi cũng được mang lên.
– Quy chế thi đấu vẫn còn chưa rõ ràng cơ mà.

– Nam Chu vừa xiên bánh daifuku vị dâu tây, vừa hỏi – Nếu như là quy chế PK đào thải, chỉ người chơi hoặc đội ngũ còn lại cuối cùng mới có thể ước nguyện thì sao?
– Đương nhiên, cũng có khả năng ấy.

– Giang Phảng nói – Nhưng trò chơi quy định, có thể giữ ước nguyện lại, để dành tới cuối cùng mới ước.

Chỉ cần cuối cùng có người ước “tất cả người chơi từng tham gia trò chơi này đều sống lại”, mọi người cũng sẽ không cần mạo hiểm vào thời điểm này.
– Đặt hi vọng lên người khác đúng là ngu xuẩn.

– Nam Chu lắc đầu, không tán đồng – Ai biết người được hạng nhất là người thế nào? Nếu như bọn họ chỉ ước bản thân rời khỏi thế giới này thì sao? Nếu như bọn họ ước thế giới này sẽ tiếp tục tồn tại vĩnh viễn thì sao.
Giang Phảng cười nói:

– Đừng xem thường lòng theo đuổi an nhàn và năng lực thuyết phục bản thân của con người.
Anh nhìn Nam Chu vừa ăn bánh vừa dựng thẳng tai chăm chú lắng nghe, anh rất muốn vươn tay ra xoa nắn cái tai ấy, nhưng trải qua mấy lần do dự, cuối cùng anh đành vuốt môi mình.
– Ban đầu khi mới vào phó bản, con người ta luôn nghĩ phải gom tích điểm, muốn tranh hạng nhất.

Giống như Lưu Kiêu mà chúng ta từng gặp ở màn chơi thử.
– Còn nhớ anh ta nói gì không? Anh ta nói vừa làm xong nhiệm vụ đầu tiên, muốn tăng thêm mấy hạng nữa cho nên mới tốn tích điểm chọn hình thức PVP.
– Bọn họ là người chơi mới, cho nên mới có cảm giác gấp gáp.

Nhưng còn những người chơi đã vượt qua mấy phó bản thì sao?
– Lần lượt trải qua nguy hiểm, tận mắt nhìn thấy cái chết của người khác, của đồng đội, là người bình thường có thể thoải mái chấp nhận không? Bọn họ sẽ tích cực tham gia nhiệm vụ, hay là tìm cách có thể né tránh được thì né tránh đây?
– Con người không phải máy móc.

Cho dù ban đầu có trách nhiệm, nhưng cũng phải ăn cơm uống nước, cũng phải nghỉ ngơi hưởng thụ.

Một khi hưởng thụ, thả lỏng thì càng không muốn làm nữa, sẽ càng muốn gửi gắm hi vọng vào người khác hơn.
– Dù sao đối với một số người mà nói, có cố gắng thế nào cũng không thể lấy được vị trí thứ nhất, còn không bằng để bản thân sống thoải mái trong điều kiện hữu hạn này.
Ngay sau đó, Giang Phảng chỉ vào sòng bạc Bắc Đẩu Chuyển Hướng phía đối diện, nhẹ nhàng nói:
– Nơi đó là nơi khiến người ta thoải mái, khiến người ta đắm chìm và trốn tránh.
Giọng điệu của Giang Phảng tuy thoải mái, nhưng lại khiến cho tổ ba người Thẩm Khiết nổi da gà.
Suy nghĩ của bọn họ, không phải cũng thế hay sao?
Bọn họ đã trải qua quá trình bào mòn tâm lý từ sự tích cực ban đầu cho đến cảm giác chết lặng bây giờ.

Thế cho nên vừa quay lại điểm an toàn là bọn họ chỉ muốn vùi đầu vào ăn, nằm xuống ngủ một giấc, nghỉ ngơi bảy tám ngày mới không cam lòng mà lựa chọn chấp hành nhiệm vụ tiếp theo.
Nam Chu lau đi vết bơ dính trên khóe miệng.

Cậu không hề dao động:
– Tôi không quan tâm bọn họ nghĩ thế nào, tôi muốn giành được hạng nhất.
Giang Phảng cười, đưa cho cậu một tờ giấy ăn miễn phí.
Nam Chu cầm bánh bơ lên, lại nhìn về phía sòng bạc đối diện:
– Làm thế nào mà Khúc Kim Sa mở sòng bạc có thể leo lên được hạng hai?
– Thông qua hệ thống giao dịch tích điểm.
Người nói là Ngu Thoái Tư.
Dược tính của thuốc đã giảm bớt, hơn nữa hiển nhiên là anh ta cũng đã từng cảm thấy hứng thú với con đường phát triển của Khúc Kim Sa giống như Nam Chu bây giờ.
Nam Chu hỏi:
– Hệ thống giao dịch là gì?
Bởi vì biết bọn họ là người mới hàng thật giá thật, Ngu Thoái Tư không hề cảm thấy kinh ngạc với câu hỏi của Nam Chu:
– Hệ thống giao dịch không phải do hệ thống trò chơi tự cung cấp, cậu phải vào mấy điểm an toàn như Thành Phố Rỉ Sét, Phồn Hoa, sau đó tìm được NPC đi dạo ngẫu nhiên.

Mỗi điểm an toàn đều có một NPC như vậy.

Đối thoại với nó, trao đổi quy tắc giao dịch xong mới có thể kích hoạt, nó sẽ mở hệ thống giao dịch miễn phí cho mọi người.
– Một khi mở ra hệ thống giao dịch có thể giao dịch giữa cá nhân và đội ngũ khi cả hai bên cùng đồng ý.
Anh ta nhìn Nam Chu:
– Ví dụ tôi muốn dùng 1000 tích điểm của mình để đổi lấy đạo cụ cấp A của cậu.

Chỉ cần chúng ta thỏa thuận giá cả xong sau đó tiến vào hệ thống giao dịch, đặt 1000 tích điểm và đạo cụ cấp A vào khung giao dịch rồi ấn xác nhận là có thể thực hiện giao dịch.

Cũng không bị chênh lệch giá như qua cửa hàng trung gian.
– Nhưng NPC dẫn đường sẽ không nói cho người chơi điểm này, cần người chơi phải tự đi tìm manh mối.

Đây cũng chính là nguyên nhân sau khi tôi và Trần Túc Phong tới đây đã bỏ một phần thời gian để đi thăm dò tất cả các điểm an toàn.
Ngu Thoái Tư thở một hơi, tiếp tục nói:
– Còn về Khúc Kim Sa… trong sòng bạc của ông ta chỉ dùng tích điểm.

Ở ngoài cửa sẽ có người thu số tích điểm nhất định để vào trong, mỗi người 200 tích điểm.

Sau khi vào trong, nếu ai thắng thì sòng bạc sẽ kiếm lời trung gian.


Dựa theo hạng mục trò chơi khác nhau, có lẽ sẽ kiếm từ 1% tới 5% tiền thuê, ông ta dựa vào số tiền lợi nhuận này mới được hạng hai.
– Nếu như tôi sử dụng đạo cụ thì sao? – Nam Chu lấy đạo cụ cấp A là quyển bài tập nghỉ hè mà cậu còn chưa kịp nghiên cứu ra – Có cái này rồi, có thể quay ngược thời gian đúng không?
Ngu Thoái Tư lắc đầu, phủ định suy tính của Nam Chu.
– Thứ nhất, đạo cụ thường có giới hạn số lần sử dụng, lãng phí ở đánh bạc cũng không có lợi.
– Thứ hai, không thể sử dụng đạo cụ ở tất cả những điểm an toàn.
Nam Chu hiểu ra:
– À…
Nhưng cậu vẫn còn câu hỏi chưa hỏi xong:
– Tại sao việc làm ăn của ông ta lại tốt thế?
Giang Phảng tiếp lời:
– Bởi vì cược tích điểm.
Ngu Thoái Tư khẽ gật gù, thể hiện sự khẳng định:
– Dù sao làm nhiệm vụ phó bản phải cược mạng.

Ở đây thua thì cũng chỉ trắng tay, thắng rồi thì một vốn bốn lời.

Có cơ hội ngồi không kiếm lời, có cơ hội cá chép hóa rồng, ai còn muốn mạo hiểm mạng mình chứ?
Ngoại trừ điều này, Ngu Thoái Tư vẫn còn điều chưa nói ra.
Nơi có thể giao dịch ở Phồn Hoa không chỉ có mỗi sòng bạc.
Tòa thành này cũng giống như tên, thứ xa hoa trụy lạc nào cũng có, không ít những nam nữ có thể bán thể xác chỉ vì kiếm 100 tích điểm.
Giang Phảng đặt tay bên môi, khẽ cười:
– Tâm lý của dân cờ bạc đều là như thế.
Ngu Thoái Tư nhìn về phía anh:
– Quả thực cũng có người thắng, từ hạng trăm nhảy lên trên hạng hai mươi.
Giang Phảng bình tĩnh nói:
– Đó là Khúc Kim Sa cho phép anh ta thắng.
Ngu Thoái Tư:
– Cũng có thể là do anh ta may mắn.
Giang Phảng:
– Anh đang nói may mắn với sòng bạc ư?
Ngu Thoái Tư khẽ híp mắt:
– Cậu hiểu về sòng bạc lắm hả?
Giang Phảng:
– Bên Ukraine có sòng bạc, tôi đã từng làm thêm ở đó, cũng biết được chút ít.
Lý Ngân Hàng ở bên cạnh: Được, bây giờ ngoài thân phận người về nước du lịch, sinh viên trao đổi âm nhạc thì Giang Phảng lại thêm một thân phận nữa.
Nam Chu có tính tò mò lại hỏi thêm một câu:
– Nếu đã như vậy tại sao Khúc Kim Sa lại chỉ xếp hạng hai? – Theo lý mà nói, ông ta có thực lực đủ để trèo lên hạng nhất.
– Thứ nhất, mỗi tháng phải trả một khoản tiền thuê đất và NPC.

Đất trung tâm ở Phồn Hoa là tấc đất tấc vàng, việc thuê NPC là để duy trì trật tự, một mặt không để một số người chơi thua quỵt nợ trốn mất, một mặt cũng có thể hạn chế và giám sát Khúc Kim Sa.

Cũng xem như là sự tồn tại công bằng.
Ngu Thoái Tư dừng một lúc mới nói:
– …Thứ hai, sau khi vào sòng bạc, sẽ được cung cấp bia, đồ uống, và các món bánh ngọt miễn phí.

Rất nhiều người đi vào là để ăn uống ké, sau đó sẽ thuận tay đánh một hai ván.

Không thể không thừa nhận, không khí của sòng bài rất dễ khiến người ta chìm đắm bên trong, nếu như người định lực không mạnh mẽ, vào một lần, sẽ có lần hai, rồi lại lần ba.
Nam Chu dừng động tác cầm nĩa quẹt bơ dính dưới đĩa lại, mắt sáng lên.
Lời tác giả:
Nội tâm Nam Chu: “@#@&, Q# bánh ngọt #@$& miễn phí @$%…
Hết chương 28
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận