Văn Tự Mơ Màng Luyến Ái
Cá chết huynh từ phòng vệ sinh thất thểu đi ra.
“Học đệ đâu, sao không cùng trở về?” Cá chết hỏi.
“Cậu ấy trở về nhà trọ.” Ứng Diêu đưa thuốc xổ mới mua cho hắn, Cá chết huynh nhanh tay tiếp lấy không cần nước mà nuốt thẳng thuốc
“Em nói này, huynh cầu xin viện trợ chỉ biết có mình em thôi hả? Nếu em nhất thời nửa ngày cũng chưa về, huynh có phải ngay không ngồi trên bồn cầu nguyên ngày a?”
Cá chết huynh xoa bụng phờ phạc ngồi ở ghế trên.”Này không phải việc xấu trong nhà thì không được truyền ra ngoài sao? Chú nghĩ nếu huynh gọi điện thoại cho người khác nói đi vệ sinh quên mang theo giấy thì ngày mai mặt mũi huynh biết để đâu?”
Ứng Diêu cười mà không nói.
“Chú không phải đã nói cho Đào Lâm lí do mà huynh tìm chú chứ?” Cá chết huynh khẩn trương hề hề hỏi, thập phần để ý hình tượng của mình trước mặt học đệ.
Ứng Diêu trích dẫn câu cá chết huynh nói làm cho hắn thật cảm động.”Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, em biết.”
Ứng Diêu mở máy tính, tự động đăng nhập Vượng Vượng lại có tin nhắn gửi.
Không phải tin rác quảng cáo, mà là nhân viên phục vụ nhắn.
[Phục vụ số 0]: Hi~ o(* ̄▽ ̄*)ブ anh còn nhớ cửa hàng chuyên kinh doanh thức ăn Hồ Đại Minh Ăn ăn ăn sao
Cửa hàng chuyên kinh doanh thức ăn trên là cửa hàng trên Taobao của phục vụ số 0
Ứng Diêu không có khả năng nhanh như vậy mà tiêu thụ hết đống thức ăn kì trước nên đương nhiên là không lên lại Taobao mua đồ ăn mới
Này chứ, khách phục vụ còn quan tâm đến doanh thu của cửa hàng còn hơn ông chủ nữa
[YY]: tôi còn nhớ rõ không tiết tháo phục vụ số 0 của cửa hàng chuyên bán thức ăn Hồ Đại Minh Ăn ăn ăn nữa
[Phục vụ số 0]: (*/ω*) lời của anh có thể tóm gọn lại là “Tôi còn nhớ rõ phục vụ số 0 “
[YY]: đừng tự tiện đem câu từ của tôi xóa đi
[Phục vụ số 0]: tôi nghĩ về anh mà đêm đến không thể ngủ ~
[YY]: tôi không nghĩ tới cậu hằng đêm mới có thể ngủ yên ~
[Phục vụ số 0]: anh đùa giỡn tôi, khóc khóc ~~o(>_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...