CHƯƠNG 5: TỜ GIẤY
Dịch giả: Luna Wong
Lúc sắp đến cửa nha môn, đột nhiên một nữ tử như là bị hỏa liệu từ đối diện bước nhanh đi tới, lúc đến bên cạnh hắn, bỗng dưng thân thể nghiên một cái, một tay bắt được tay áo của hắn mới đứng vững thân thể.
Tay của Cảnh Nhược Hi nhẹ nhàng sờ lên hông của Diệp Trường An, liền nhét tờ giấy nhỏ vào.
Nhưng dù sao Diệp Trường An cũng là người biết võ công, ngay lúc nàng muốn rút tay về lập tức rời đi, lại bắt lại cánh tay của nàng.
“Cô nương không có sao chứ.” Diệp Trường An trái lại không phát hiện cái gì không đúng, chỉ là theo thói quen làm quan tâm của quân tử một chút mà thôi.
“Ta không sao.” Cảnh Nhược Hi không dám ngẩng đầu, cổ tay tránh, hạ tiếng nói nói liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, ta không phải cố ý, không có ý đụng vào công tử.”
“Đừng lo.” Diệp Trường An buông lỏng tay, nhìn Cảnh Nhược Hi rất nhanh tiêu thất chỗ cua quẹo ở ngõ nhỏ phía trước, trong lòng có chút cảm giác kỳ quái.
“Thiếu gia.” Thuộc hạ nói: “Làm sao vậy?”
“Ta cảm thấy cái cô nương này có chút quen thuộc.” Diệp Trường An như có điều suy nghĩ: “Hình như gặp qua ở nơi nào.”
Thủ hạ không sợ chết trêu chọc: “Thiếu gia ngươi gặp qua nhiều cô nương, thấy ai cũng sẽ quen đi.”
“Nói bậy.” Người thêm mắm thêm muối: “Thiếu gia dù là quen, cũng đều quen đại mỹ nhân. Loại cô nương này có cơ hội đụng thiếu gia sao?”
Ở trên đỉnh đầu của hai người gõ mỗi người một cái, Diệp Trường An buồn cười: “Chớ ở trên đường cái nói chuyện phiếm, làm chính sự.”
Thủ hạ vội lên tiếng, có một người đột nhiên nói: “Ai, thiếu gia ví tiền của ngươi không mất chứ, những vật khác không thiếu chứ, sao ta cảm thấy vừa rồi đặc biệt giống thủ đoạn của tên côn đồ trộm ví tiền nhỉ.”
Đang đi thật tốt tự nhiên cái té, đụng xong mặt cũng không đỏ tiêu thất.
“Võ công của thiếu gia là luyện chơi sao, còn có thể ở đầu đường kinh thành bị người chiếm tiện nghi?” Diệp Trường An xuy cười một tiếng, nhưng vẫn là tự nhiên sờ sờ hông đái của bản thân, theo thói quen, tay đè trên đai lưng, bên trong nhét cái lệnh bài cực quan trọng.
Nhấn một cái, vẻ mặt của hắn liền có chút kỳ quái, ở cái nhìn soi mói của thủ hạ , từ bên trong lấy ra tờ giấy.
“Đây là vật gì?” Thủ hạ ngạc nhiên nói: “Ai viết thư tình cho thiếu gia?”
Nhất thời hai người đều nhìn phía đầu đường Cảnh Nhược Hi biến mất. Nhưng hiển nhiên người đã đi từ lâu rồi.
Bookwaves
Xem ra thu thư tình với Diệp Trường An mà nói là chuyện hằng ngày, tuy rằng hắn cảm thấy buồn cười không quá ngoài ý muốn, mà không nhanh không chậm mở tờ giấy ra.
Chỉ là vừa nhìn, biểu tình lập tức lại nghiêm túc.
Tờ giấy lạo thảo viết một câu nói: “Hôm qua hài cốt từ dã đường vớt ra là hai người một nam một nữ, thi cốt đều không được đầy đủ.”
Đây là có chuyện gì, ba người hai mặt nhìn nhau.
Nửa ngày, một người mới nói: “Đây chẳng lẽ là cô nương vừa rồi nhân cơ bỏ vào, nàng không phải là vì trộm đồ, là vì báo tin.”
Diệp Trường An vo tờ giấy: “Lại tìm một ngỗ tác qua đây, theo ta đi vào nghiệm hài cốt một lần nữa.”
Đây cũng không phải là chuyện đùa, Diệp Trường An cũng không cảm thấy có người sẽ lấy cái này ra vui đùa, bởi vì trong kinh thành cũng không chỉ có một ngỗ tác, hài cốt là một người hay là hai người, mấy người cũng xem nhất định chân tướng rõ ràng, là chuyện căn bản muốn che giấu cũng không che giấu được.
Thủ hạ lập tức đi, Diệp Trường An lại rơi vào trầm tư. So sánh án kiện này có oan tình hay không, hắn càng cảm thấy hứng thú là, người vừa nhét cho hắn tờ giấy chỉ điểm là ai. Cô nương kia, phía sau có cao nhân sai sử, hay là bản thân chính là một cao nhân?
Cảnh Nhược Hi đưa xong tờ giấy liền về tửu lâu, vào cửa trước dùng sức mà dụi dụi con mắt, hình dạng vừa khóc xong.
Nàng có chờ mong với Diệp Trường An, nhưng không thể đặt toàn bộ hy vọng trên người hắn. Thời gian còn lại quá ngắn, không thể chờ một việc ra kết quả mới tiến hành bước tiếp theo, việc, phải cùng làm.
Bookwaves
Cảnh Nhược Hi ở hậu trù Túy Hương lâu làm nửa năm, phong bình rất tốt, một tiểu cô nương dáng dấp đẹp làm việc chịu khó, khách khí lại không phá phách, lại là người từ phần đất bên ngoài tới không chỗ nương tựa, tự nhiên sẽ để người bình thường đều trìu mến một phen. Ngoại trừ bà mối cảm thấy nàng có chút không gần nhân tình ai cầu hôn cũng không để ý ra, quan hệ với những người khác đều không tệ.
Nhìn mặt Cảnh Nhược Hi vô thần thải đi đến, mọi người nhìn đều lòng chua xót, không thiếu được muốn an ủi vài câu.
Tiểu cô nương này với Hà Dương Hồng sống nương tựa lẫn nhau hơn nửa năm, đột nhiên biết nàng sắp bị xử tử, cũng không thể không khổ sở.
Cảnh Nhược Hi lau nước mắt: “Quản sự đại nhân.”
Quản sự thở dài: “Ai, ta hiểu, chuyện này ai cũng không có biện pháp, bất quá bên người Hà Dương Hồng hiện tại chỉ còn một mình ngươi, ngươi có lương tâm, nhất định sẽ lo cho nàng đến cuối cùng. Mấy ngày nay ngươi cứ bận việc, chuyện hậu trù bên này ta lại an bài, chờ hậu sự đều xong xuôi, ngươi trở lại khởi công.”
“Cám ơn ngươi.” Cảnh Nhược Hi nói: “Ta có chuyện này, muốn xin hỏi một chút.”
“Ngươi nói.”
Cảnh Nhược Hi nói: “Ngũ thẩm vẫn luôn đặc biệt tốt với ta, như thân tỷ tỷ của ta. Hôm nay nàng xảy ra việc này, ta cũng không giúp được một tay. Liền nghĩ, còn có vài ngày, thế nào cũng muốn để nàng sống ở trong nha môn tốt chút. Ta muốn tặng cho các nha dịch chút lễ.”
“Tặng lễ a.” Một chuyện bình thường như thế, quản sự nói: “Ân, phải, tặng chút lễ, tốt xấu mấy ngày nay cũng có thể chiếu ứng, để cho nàng đi thoải mái chút.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...