Vấn Tội Trường An


CHƯƠNG 6: TỚI CỬA


Dịch giả: Luna Wong – up trước cho ngày mai


Cảnh Nhược Hi gật đầu: “Nhưng ta không quen ai cũng lạ chỗ, cũng không biết nha môn có những người nào. Các ngươi là sinh sống ở đây, có thể nói với ta một chút không?”

Một gia thuộc nóng lòng tìm hiểu tình huống, đây không sẽ khiến bất luận kẻ nào hoài nghi.

Lập tức mọi người liền thảo luận, tuy rằng đều là dân chúng ở tầng dưới chót của xã hội thông thường tiếp xúc không được nha môn, nhưng tựa như Cảnh Nhược Hi nói, người địa phương, nha dịch cũng có thê nhi, tóm lại phải ăn cơm ra cửa, ngươi một câu ta một câu, dĩ nhiên nói tám chín phần mười tình huống bên trong.

Cảnh Nhược Hi nghe nhìn như chăm chú kỳ thực không yên lòng, thẳng đến mọi người đàm luận không sai biệt lắm, lúc này mới nói: “Nếu tặng, vẫn là tặng hết cho tốt, trong nha môn còn sót người nào không? Ân, huyện lệnh đại nhân chúng ta leo không tới, nha dịch, sư gia, cai tù. . . Còn có người nào nữa không. . .”

Ở Cảnh Nhược Hi nêu lên, rốt cục có người nói: “Trong nha môn còn có một ngỗ tác, tên Thôi Hạo, bốn mươi mấy không thành gia, sống ở Nhị Điều hồ đồng, tiến ngõ nhỏ cái nhà trống trơn không có nuôi gì hết chính là nó. Tuy rằng chưa chắc có thể quản được việc này, ngươi đi tặng một cái nhân tình cũng tốt, luôn luôn diêm vương dễ gặp tiểu quỷ khó chơi.”


Cảnh Nhược Hi gật đầu: “Ta đều nhớ kỹ, cảm tạ mọi người.”

Mọi người cuối cùng làm một chuyện có thể giúp được một tay, lương tâm chiếm được an ủi, thoả đáng.

Tuy rằng Cảnh Nhược Hi kiên trì muốn làm xong việc của mình, nhưng mọi người khuyên nhủ, chỉ làm lúc khách tới đồng nhất vào buổi chiều, liền trở về nhà.

Sắc trời hơi đen, Cảnh Nhược Hi trở lại trong nhà của Hà Dương Hồng, ngồi ở trên ghế đờ ra, cũng không biết tờ giấy hôm nay bản thân đưa đi Diệp Trường An phát hiện ra chưa, lại tin không, trong lúc nhất thời trong lòng có chút lo lắng. Nhìn gian phòng trống rỗng, nghĩ tình cảnh bản thân lẻ loi một mình, lại khó tránh khỏi có chút vắng vẻ.

Đang khó được bi xuân thương thu, đột nhiên cửa bị gõ.

“Tới.” Cảnh Nhược Hi không nghĩ nhiều, lau mặt một cái liền đi mở cửa.

Cửa mở ra, một thân ảnh cao lớn đứng ở ngoài cửa, Cảnh Nhược Hi sửng sốt một chút, đầu óc thật nhanh vòng vo.

Bookwaves

Diệp Trường An, hắn làm sao sẽ tìm tới nơi này, chuyện tờ giấy ngày hôm nay bỏ vào bị phát hiện?

Bất quá trong lòng Cảnh Nhược Hi loạn hơn nữa, biểu tình cũng là cẩn thận, nàng nhìn Diệp Trường An thập phần vừa đúng biểu đạt ra ngoài ý muốn, sau đó lập tức có chút bối rối nói: “Diệp đại nhân? Người, người sao lại tới?”

Diệp Trường An không nói chuyện, chỉ là đứng ở cửa nhìn bên trong một cái.

“Nga.” Cảnh Nhược Hi chợt nói: “Diệp đại nhân mau mời vào bên trong.”

Diệp Trường An vào cửa, phía sau còn theo hai sai vặt. Cho dù là lâu la của hắn, khí thế ăn mặc, cũng tốt hơn dân chúng tầm thường rất nhiều.


Người so người, tức chết người, Cảnh Nhược Hi thở dài ở trong lòng.

“Diệp đại nhân mời ngồi.” Cảnh Nhược Hi để Diệp Trường An ngồi trên ghế, xoay người rót nước: “Trong nhà nghèo, đại nhân không nên chê cười. . .”

Cảnh Nhược Hi đặt cái ly trước mặt Diệp Trường An, vẻ mặt mong đợi nhìn hắn: “Diệp đại nhân trễ như thế qua đây, có phải chuyện của Ngũ thẩm có chuyển cơ gì hay không?”

“Nga, trước không đề cập tới cái này.” Diệp Trường An liếc nhìn cái ly kỳ thực rất sạch sẽ, thế nhưng hắn thấy bẩn thỉu, cũng không có dự định uống nước, mà là hình như nói việc nhà vậy nói: “Ngày hôm nay ở nha môn bên ngoài, không đụng ngươi bị thương chứ?”

Quả nhiên là tới vì cái này!

Cảnh Nhược Hi mờ mịt trừng mắt nhìn: “Diệp đại nhân muốn nói cái gì?”

“Ta nói, ngày hôm nay ở bên ngoài nha môn, ngươi đụng phải ta.” Khóe miệng của Diệp Trường An lộ ra chút ngoạn vị cười: “Tiểu cô nương nhu nhu nhược nhược, ta là người tập võ, không đụng tới ngươi bị thương chứ.”

Bookwaves

“Diệp đại nhân ngày hôm nay không có đụng ta a.” Tâm lý học của Cảnh Nhược Hi không phải học không, đừng nói Diệp Trường An bất thình lình gạt, coi như là thượng trắc hoang nghi cũng đoán cũng không được gì, nàng tự nhiên có một bộ biện pháp lẩn tránh then chốt.


“Không có đụng vào ngươi?” Diệp Trường An phỏng chừng cũng đoán được Cảnh Nhược Hi chắc là sẽ không sảng khoái thừa nhận như vậy, nếu như nàng thừa nhận, như vậy đại khả có thể trực tiếp tới tìm hắn nói rõ tình huống, mà không phải lén lén lút lút nhét tờ giấy.

Cảnh Nhược Hi đầy mặt mờ mịt lắc đầu: “Hôm nay ta tới nha môn một chuyến, bất quá chỉ là đi thămNgũ thẩm liền về, không có gặp phải Diệp đại nhân a.”

“Ngươi không thấy được ta, ta lại thấy ngươi, đây là có chuyện gì?” Diệp Trường An nhấc chân lên: “Ngươi nói là ngươi mất trí nhớ, hay là ta hoa mắt?”

“Ta cũng không biết.” Biểu tình của Cảnh Nhược Hi muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, sau đó trước mắt sáng ngời: “Diệp đại nhân chắc là nhận lầm người, bằng không chính là có người giống ta. Có thể Diệp đại nhân không biết, kỳ thực ta cũng không rõ bản thân là ai, một năm trước ở trong núi gặp nạn ta đã mất trí nhớ, một mực tìm kiếm người nhà, đáng tiếc đến bây giờ còn hoàn toàn không có đầu mối.”

Diệp Trường An là người của nha môn, dễ dàng là có thể điều tra rõ thân phận của mình, che giấu ngụy trang gì đều không có ý nghĩa, ở dưới tình huống không có cách nào giải thích, chỉ có thể cắn chết điểm mất trí nhớ này.

Phản chính ta cái gì cũng không biết, các ngươi cứ đi thăm dò, điều tra ra xem như ta thua.

Diệp Trường An cũng không nghĩ tới sẽ bị Cảnh Nhược Hi cắn ngược lại một cái, nhìn biểu tình không hề sợ hãi vẻ mặt chờ đợi của cô nương, trong lòng có chút nghẹn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận