Suy nghĩ lúc đó bắt đầu khiến cô nghĩ muốn mối quan hệ giả này tiếp tục lâu hơn một chút, cho đến khi kết thúc thời gian thực tập và cô nhận được chứng chỉ thực tập.
Nhưng khi ngày đó thật sự đến, cô mời Đinh Tuần ăn một bữa cơm, rõ ràng cô muốn nói gì đó, lại không nói nên lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả hai giả đều hiểu bản thân vẫn đang giả vờ, nhưng cuối cùng cũng tới ngày tốt nghiệp.
Trong tường có thể tùy ý nhìn thấy đồng phục tốt nghiệp, chiếc mũ Hứa Dung Âm đội trên đầu bị lệch, sau khi chỉnh sửa lại, thấy Đinh Tuần đã ôm tới một bó hoa màu vàng.
“Chúc mừng tốt nghiệp.” Anh đi tới, tựa hồ chỉ để nói câu này.
Cô sững người một lúc, sau đó gật đầu nói với anh: "Chúc mừng tốt nghiệp."
Hứa Dung Âm biết chúc anh tiền đố như gấm là câu nói lúc tạm biệt.
Cô không muốn nói lời tạm biệt với anh.
Lúc đó, cô rất muốn lấy hết dũng khí, hỏi thỏa thuận kia còn muốn tiếp tục nữa không, nếu không tiếp tục, cũng không thể để nó biến thành sự thật.
Nhưng lời nói đến miệng, sau khi tốt nghiệp cô cũng không biết mình sẽ đi đâu, liền nuốt xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đinh Tuần hỏi, "Hứa Dung Âm, em có muốn ở bên cạnh anh không?"
Cũng không thể được, vĩnh viễn ở bên cạnh anh.
Hứa Dung Âm đến nay vẫn còn nhớ rõ, sự khẩn trương chờ đợi trong ánh mắt của anh, giống như có một loại cảm xúc mà cô không thể nhìn thấu.
Như miễn cưỡng.
Rõ ràng chưa từng mất đi, lại khiến cho bản thân có cảm giác, anh không bao giờ muốn mất đi cô nữa.
...
Thời gian trôi qua, cảm xúc trong mắt Đinh Tuần đã khác khi đó, nhưng anh vẫn là một người như vậy.
Khi nhìn vào cô, dường như luôn có một tình yêu sẵn sàng được bày tỏ.
Hứa Dung Âm bắt gặp ánh mắt chờ đợi của anh, mở miệng, có chút xấu hổ, "Là anh nói muốn kết hôn với em."
Lúc ấy cô nhìn anh, nếu lúc ấy cô từ chối, nhất định anh sẽ khóc, trong lòng trở nên mềm nhũn.
Từ nhỏ đến lớn Hứa Dung Âm chưa từng yêu đương, không yêu sớm, ngay cả cảm giác thầm mến của một cô gái đang độ tuổi mộng mơ cũng không có.
Cô được gia đình và bạn bè bảo vệ rất tốt, cứ tỉnh tỉnh mê mê cho đến năm lớp bốn, giống như một tờ giấy trắng vô cùng thuần khiết.
Chỉ đến khi Hứa Dung Âm nhìn thấy ánh mắt đầy cảm xúc của anh, cô mới cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Anh nói muốn giả vờ yêu đương, cô cũng đồng ý, nói kết hôn thật, cô liền kết hôn.
Hứa Dung Âm nhỏ giọng nói: "Nhắc tới, em cảm thấy như mình bị anh lừa."
Nào có người nào chưa từng trải qua mối quan hệ nghiêm túc đã nói tới chuyện kết hôn?
Khi đó ba mẹ Hứa vô cùng sợ hãi, may mắn là họ rất hài lòng với Đinh Tuần, sau khi kết hôn cũng không khiến hai người họ quá lo lắng.
Ngoại trừ vụ tai nạn xe hơi lần này...
Sau khi hỏi rất nhiều vấn đề, khúc mắc trong lòng Đinh Tuần không buông bỏ xuống được. Anh nghĩ đến những lời mà mẹ Hứa hỏi cô ngày đó, vòng tay đang ôm eo của cô không biết là nên siết chặt hay buông lỏng.
“Vậy tôi đối xử với em thế nào?” Đinh Tuần hỏi cô. Với thái độ thận trọng, dường như đây là vấn đề duy nhất mà anh muốn hỏi.
Hứa Dung Âm nói rất chi tiết, quả thật Đinh Tuần đều có thể chấp nhận, hơn nữa tin tưởng đó là sự thật.
Nếu là mới cưới, anh sẽ không hỏi câu này. Nhưng hiện giờ bọn họ đã kết hôn được bảy năm, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hơn nữa vẫn chưa có con.
Dựa theo những tin tức mà anh thu thập được khi giải quyết công việc của công ty mấy ngày nay, xem ra đã gần một năm rồi anh không về nhà. Công việc áp lực và bận rộn khiến anh trở thành một con người khác, lạnh lùng, tàn nhẫn và nghiêm túc, tất cả cấp dưới đều sợ anh.
Lần này trở về, nói là muốn cùng cô tổ chức kỷ niệm bảy năm ngày cưới, nhưng thực ra là vì anh có công việc ở Trường Ninh. Hai sự kiện diễn ra cùng một chỗ, anh mới “tiện đường” trở về.
Khi Đinh Tuần tỉnh lại biết mình đã kết hôn với cô, anh rất muốn hỏi cô có ổn không, nhưng nhìn thấy hai quầng đen dưới mắt cô và đôi mắt sưng đỏ vì khóc, anh không dám hỏi.
Tuy rằng Hứa Dung Âm luôn trầm mặc ít nói, dung mạo cũng không quá nổi bật, nhưng trong trí nhớ của Đinh Tuần mười tám tuổi, cô đầy đặn, trong sáng như ngọc, tỏa sáng rực rỡ.
Lúc này viên ngọc đã nằm trong tay anh, không cần bị năm tháng mài mòn những góc cạnh. Ánh mắt trong sáng nhìn anh, điều này không phải nói dối.
“Tốt lắm.” Hứa Dung Âm ôm eo của anh, “Đinh Tuần, em biết anh rất yêu em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...