Vân tay

 
Nói đến đây, chuyện này có hơi thái quá, Hứa Dung Âm nghĩ lại vẫn thấy vô lý.
 
Khi còn là sinh viên năm nhất, Hứa Dung Âm đã tham gia cùng một câu lạc bộ với anh, khoa Thực hành Xã hội.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Dung Âm muốn sử dụng việc này để vượt qua chứng sợ hãi xã hội của mình, nhưng cô không ngờ rằng khi tham gia một hoạt động ngoài khuôn viên trường và có nhiều người lạ hơn, cô sẽ càng sợ hãi xã hội hơn.
 
Hứa Dung Âm chỉ dám nói chuyện với những người trong câu lạc bộ, nhưng cô không muốn gặp một người ít nói, ít nói đến mức trông giống như một bệnh nhân tự kỷ.
 
Hỏi anh một câu hỏi, anh ậm ừ một tiếng. Khi nói điều gì đó, anh hoặc trả lời "không" hoặc gật đầu nói "được".
 
Quả thật là kiệm lời như vàng.
 
Thường ngày anh thích mặc áo quần màu đen, trông lạnh lùng, ít nói, mỗi khi nhướng mày, sẽ có cảm giác trông anh rất đẹp trai, tuấn tú, nhưng đồng thời cũng rất giống lão đại xã hội đen. Thiếu kiên nhẫn, không đợi người khác mở miệng đã có thể dùng một đấm giết chết đối phương.
 
Ngay từ đầu Hứa Dung Âm có chút sợ hãi anh, nhưng nghĩ đến lần đó anh giúp mình khiêng thùng nước khoáng, cô lại có cảm giác anh không giống người xấu.

 
Đôi khi cần phát tờ rơi cho các hoạt động, anh cũng sẽ đưa cho cô phần mỏng nhất và ít nhất, còn anh sẽ cầm xấp dày rồi đứng ở ven đường lần lượt phát hết chỗ đó. Khi cần giới thiệu điều gì đó với người qua đường, anh là người chủ động mở lời.
 
Khi ở chung cùng với một người như vậy, dường như cô không phải chịu bất kỳ áp lực nào, như thể cô đã gặp một người đồng loại mạnh hơn mình một chút. Chỉ là sau khi năm thứ ba rời khỏi câu lạc bộ, cơ hội để họ gặp nhau càng trở nên ít hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Năm đó Hứa Dung Âm bắt đầu thực tập bên ngoài trường học, nhưng bị quản lý của công ty quấy rối, người này đã giữ giấy chứng nhận thực tập của cô không nói, còn thường xuyên tới trường học chặn cô lại.
 
Mỗi ngày Hứa Dung Âm đều trốn trong ký túc xá không dám ra ngoài.
 
Đột nhiên có một ngày, bạn cùng phòng mang cho cô một suất cơm hộp,  nói: "Âm Âm, hình như có người tìm cậu dưới lầu."
 
Phản ứng đầu tiên của Hứa Dung Âm nghĩ tới chính là tay quản lý đáng ghét đó.
 
Anh ta rất thích nói những lời mập mờ, khi đi ăn hay nói về công việc, anh ta luôn cố ý vô tình đụng chạm vào cơ thể của cô. Loại chuyện này không có cách nào báo gọi cảnh sát, Hứa Dung Âm đã nửa tháng không ra ngoài.
 
Nhưng bạn cùng phòng lại nói: "Không phải, nam sinh đến tìm cậu hình như là người cùng trường với chúng ta. Không phải lúc trước cậu từng tham gia một câu lạc bộ sao? Dáng người cao lớn, trông rất phong độ." Cô ấy thấy anh đợi ở dưới lầu hình như đã rất lâu, vì thế còn nói, "Cậu mau xuống xem đi, buổi sáng nay cậu ta vẫn đứng ở đó."
 
Khi đó, điện thoại di động của Hứa Dung Âm đã tắt máy, cô cũng không biết anh đã gọi cho mình rất nhiều cuộc điện thoại.
 
Sau khi đi xuống cầu thang, Hứa Dung Âm liếc mắt nhìn anh một cái, trong lòng thầm nghĩ: Quả thật rất ngầu.
 
Chàng trai đội một chiếc mũ lưỡi trai, mặc một chiếc áo phông đen trơn, càng khiến cho dáng người của anh trở nên cao lớn, gọn gàng, cũng rất đẹp trai. Phía bên dưới nổi bật chiếc thắt lưng màu xanh lá cây, đôi giày thể thao dẫm lên từng bậc thang, lười biếng đùa nghịch chiếc điện thoại trong tay.
 
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, không ai lên tiếng.
 
Sau đó Đinh Tuần hất cằm lên, “Đi uống chút gì không?” Anh có khuôn mặt lạnh lùng, nhưng lại có một đôi mắt quyến rũ.
 

Hứa Dung Âm gật gật đầu.
 
Khi đó, anh hỏi cô có muốn làm bạn gái anh không.
 
Hứa Dung Âm: "Hả?"
 
Đinh Tuần: "Đùa đấy."
 
Hứa Dung Âm: "Hả???"
 
Anh giống như có chút không kiên nhẫn, cũng giống như không chịu mất thể diện, cuối cùng hạ thấp giọng, ngượng ngùng giải thích: "Chuyện đó coi như đóng giả, có được không? Coi như cậu giúp tôi một việc."
 
Hứa Dung Âm không biết tại sao anh đột nhiên yêu cầu cô đóng giả làm bạn gái của mình, thậm chí còn ăn cơm cùng với một cô gái, Hứa Dung Âm đối với cô gái kia cũng có chút ấn tượng, trước kia hình như cô ấy đã từng theo đuổi Đinh Tuần.
 
Hứa Dung Âm nghĩ sau khi ăn xong bữa cơm này có thể mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng cô không ngờ Đinh Tuần lại nói: "Không được, nếu như sau này cô ấy còn quấn lấy tôi thì sao, cậu phải đóng giả lâu một chút.” Vẻ mặt của anh căng thẳng, ánh mắt có chút sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường
 
Cô bắt đầu hiểu ra.
 
Cô cảm thấy Đinh Tuần thật đáng thương.
 

Anh trở nên khép kín đến mức không có bạn bè nào giúp đỡ, chỉ có thể tìm đến cô nhờ giúp mình chắn vận đào hoa.
 
Tốt xấu gì cũng là bạn cũ, nhất định phải có tinh thần cách mạnh.
 
Xuất phát từ lòng đồng cảm với đồng loại, Hứa Dung Âm đã phối hợp rất ăn ý.
 
Sau đó, Đinh Tuần còn đóng vai bạn trai rất chuyên nghiệp, thỉnh thoảng cùng cô đi ăn cơm, cùng cô ngồi trong phòng tự học, đón cô đi làm thêm về.
 
Chỉ là hai người chưa bao giờ chủ động nắm tay và ôm.
 
Anh vẫn luôn giữ khoảng cách an toàn cho tuyến phòng thủ của mình.
 
Ngoại trừ lần anh đi đón cô tan làm, có một chiếc xe chạy nhanh qua, anh vội kéo cô vào lòng.
 
Khi ngực va chạm, cô nghe thấy được tiếng tim đập kịch liệt, lần đầu tiên Hứa Dung Âm cảm thấy bản thân mình có chút không kiềm chế được.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận