Bây giờ Đinh Tuần nói "ừm", "được" và "có thể" là nhiều nhất, khi lần đầu tiên Hứa Dung Âm quen biết với anh, khi đó anh cũng giống như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi kết hôn, cô mới biết người này thật ra chỉ đang giả vờ lạnh lùng, khi say rượu sẽ vứt bỏ gánh nặng hình tượng, có thể ôm cô rồi luôn miệng gọi cô là cục cưng.
Vì vậy, bây giờ anh rất ít nói, Hứa Dung Âm cũng không cảm thấy anh rất ngầu, mà là ngoan ngoãn còn có chút đáng yêu.
Nhất thời không nhịn được giơ tay sờ sờ đầu của anh, "Vậy anh mau ngủ đi, em đi dọn dẹp một chút."
Cái chạm từ đỉnh đầu khiến cổ họng anh lại khô khốc, Đinh Tuần cố nén một tia u ám xuất hiện trong đáy mắt, lo lắng nói: “Giường của em cũng ướt rồi.”
Đây là sự thật.
Ấm đun nước đặt trên bàn cạnh giường của cô, vừa rồi nước bị đổ rất nhiều, trên giường có những vết ướt rõ ràng, gối và nệm chắc chắn đã bị thấm nước, cho dù bây giờ có thay vỏ gối hay là ga trải giường cũng sẽ vô ích.
Bây giờ đã muộn như vậy rồi, cũng không tiện gọi người mang đệm mới tới.
Hứa Dung Âm không muốn anh tự trách mình, nên cô chỉ bảo anh đừng lo lắng, đi lấy chổi quét đống thủy tinh vỡ trước, sau đó hút sạch nước trên mặt đất rồi mới nghĩ đêm nay nên ngủ như thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếc giường nhỏ không lớn, khu vực ẩm ướt đã chiếm một phần ba.
Cô đứng đó giả vờ mình vẫn còn có việc phải làm, nhưng thực ra cô đang tự hỏi liệu có thể ngủ được trên hai phần ba kia hay không, Đinh Tuần đang nằm trên giường bệnh, đột nhiên tắt đèn.
Trước mắt tôi đột nhiên tối sầm lại, chỉ còn lại ánh đèn mờ xanh tím duy nhất trong phòng bệnh.
Trong ánh sáng lờ mờ, Đinh Tuần lên tiếng gọi cô.
Hứa Dung Âm quay đầu lại, "A?"
Đinh Tuần vén chiếc chăn mỏng lên, giơ tay vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, "Lại đây ngủ đi."
Đôi mắt đen kia sáng lên thật bình tĩnh, biểu cảm không thể tự nhiên hơn.
Khóe mắt cô kỳ thật có chút đỏ, không biết là bởi vì bị đuổi ra khỏi phòng tắm khóc, hay là bởi vì không khí trong phòng tắm nóng.
“Không phải em nói…Chúng ta đã kết hôn rồi sao?” Trong lòng Đinh Tuần có chút khó chịu, biết cô rụt rè, biểu tình trên mặt vẫn không lộ ra như sương sướm, rất tự nhiên nói: “Vậy thì chúng ta cùng nhau ngủ đi."
Hứa Dung Âm thật ra không có ý đó, nguyên nhân chính là vết thương của anh vừa mới lành lại. Nhưng Đinh Tuần dường như không quan tâm lắm, hơn nữa đúng là chiếc giường nhỏ không thể ngủ được nữa, vì vậy Hứa Dung Âm chỉ có thể cắn môi đi đến đó.
Giường bệnh không quá nhỏ, nhưng tay chân Đinh Tuần lại dài đang nằm trên đó, nếu như có cả Hứa Dung Âm cũng nằm trên đó trông có chút chật chội.
Để không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Đinh Tuần, Hứa Dung Âm đã cố gắng không chạm vào anh.
"Hứa Dung Âm."
"Hả?"
Đinh Tuần đột nhiên gọi cô, Hứa Dung Âm ngẩng đầu, thấy anh đang nằm thẳng quay đầu về phía này, đôi mắt vừa đen vừa sáng, nhưng cũng không nhìn cô một cái, chỉ mơ hồ liếc về phía sau cô.
“Em sắp ngã đấy.” Anh có ý tốt nhắc nhở.
Sau đó, Đinh Tuần liền nằm nghiêng người, chăm chú nhìn cô.
Tay trái của Hứa Dung Âm sờ soạng phía sau, quả thật đằng sau trống không.
Cô đang nằm ở sát mép giường...
“Không sao đâu, anh mau nghỉ ngơi đi, em sẽ không ngã xuống đâu.” Vừa dứt lời, Đinh Tuần bèn vươn tay, cánh tay dài vòng qua ôm lấy cô, trực tiếp kéo cô vào trong lòng an, “Cái đó, Đinh Tuần..."
Hứa Dung Âm vùi mặt vào ngực anh, có chút kinh ngạc. Nhịp tim đập thình thịch rối loạn, rối rắm khó phân biệt là của ai.
“Tôi và em… kết hôn?” Giọng nói không chắc chắn của anh vang lên trên đỉnh đầu.
Chính anh vừa mới nhấn mạnh vấn đề này, lúc trước cô cũng có nói qua. Lúc này đột nhiên hỏi lại, có cảm giác khác.
Hứa Dung Âm lúng túng đáp lại một tiếng.
Đây dường như là lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày anh chủ động hỏi.
Đinh Tuần cảm thấy vẫn có cảm giác không chân thật, cho dù anh đã ôm trọn cô vào lòng, nhưng dường như anh vẫn muốn lắng nghe giọng nói của cô một lần nữa, giống như chỉ có như vậy anh mới có thể xác nhận nhịp tim của mình không phải là nói dối.
Hầu kết của Đinh Tuần lăn lộn: “Chứng minh thế nào?” Anh không dễ bị lừa, sao có thể nghe lời cô nói là thật.
“Chuyện này có thể chứng minh thế nào?” Cho dù tính cách Hứa Dung Âm có tốt tới đâu, nghe được lời này cũng có chút tức giận, “Hai tháng nay, em ở bên cạnh giường bệnh cực nhọc ngày đêm chăm sóc cho anh, chẳng lẽ vẫn đang lừa anh?"
Mấy ngày nay cô quan tâm tới anh thế nào, không phải anh không biết. Ngoài ra, những thứ như giấy đăng ký kết hôn, sổ hộ khẩu, bảo hiểm y tế, anh cũng đều đã xem qua.
Ngay cả giấy tờ khi anh làm phẫu thuật cũng ký tên của cô.
Thấy cô tức giận sắp khóc đến nơi, hai mắt đỏ hoe, Đinh Tuần siết chặt lấy cô, “Ừm.” Anh nhếch môi, “Tôi rất giàu có lại đẹp trai, trùng hợp lại đang mất trí nhớ. Em thấy tôi là kẻ vừa có tiền, lại ưa nhìn, đầu óc còn đang có vấn đề, muốn vừa lừa tiền lại vừa lừa sắc..."
“Em không có!” Hứa Dung Âm quá sợ hãi, “Em không biết quản lý tiền bạc…”
Chờ khi anh hồi phục, cô vẫn muốn trả lại thẻ ngân hàng cho anh. Trong khoảng thời gian này, đóng hết khoản phí này đến khoản phí kia, cô có chút chóng mặt.
Hứa Dung Âm tì cằm vào ngực anh, nhỏ giọng phàn nàn làm những thủ tục đó thật rắc rối.
Đêm khuya có người thì thầm nói chuyện với anh, điều này làm cho ở một nơi trống rỗng trong trí nhớ của Đinh Tuần dấy lên một cảm giác quen thuộc.
“Còn gì nữa?” Đinh Tuần hỏi, “Tôi và em… quen nhau như thế nào?”
Anh nhớ rõ khi còn học trung học, Hứa Dung Âm là một người không dễ tiếp cận.
Không phải cô là một người lạnh lùng kiêu ngạo, mà mỗi lần Đinh Tuần muốn chính thức làm quen với cô, sau khi gặp cô đều sẽ lặng lẽ thu hồi suy nghĩ này lại.
Đôi khi anh không muốn làm phiền cô khi thấy cô đang nghiêm túc đọc sách hay thấy ai đó đang nhiệt tình nói chuyện với cô, cô liền hoảng sợ, từ nay về sau nhất định sẽ cách xa chàng trai kia... Đinh Tuần thấy cô cúi xuống xấu hổ bỏ chạy, câu "Xin chào, tôi tên là Đinh Tuần" đều bị nuốt ngược lại trong miệng.
Anh không thể làm cô sợ hãi.
Nhưng chính anh cũng không thể tưởng tượng được, Hứa Dung Âm được gả cho mình như thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...