“Huynh có biết tên của Phiêu Diêu Tiên Tử không?”. Lam Trì hỏi.
“Trong phiếu đăng kí ghi là Bạch Vân La”. Tiêu Vĩ xác nhận.
Họ Bạch. Ánh mắt Tử Lan hơi lóe lên, sau đó nhanh chóng được nàng giấu đi không còn vết tích. Nàng chỉ chăm chú uống trà, dành lại phần trao đổi cho hai người đàn ông.
“Nhưng mục đích của những người đó là gì?”. Lam Trì nói.
“Ta chưa biết, nhưng mà ta nghe nói trong Huyết Ảnh kiếm phổ có bản đồ dẫn đến bảo tàng của Huyết Ảnh môn”. Tiêu Vĩ suy nghĩ một chút rồi nói.
Lam Trì không đáp, không ai biết Kiều Lan Nguyệt là người cuối cùng còn sót lại của Huyết Ảnh Môn. Lam Trì trao đổi một ánh mắt đầy thâm ý với Tử Lan. Tử Lan nhếch môi cười. Chuyện của Huyết Ảnh môn thì nên tìm người của Huyết Ảnh môn mà hỏi, Tử Lan tin rằng tiền tài không phải là thứ mà gia tộc lánh đời muốn hướng đến. Sau ba, bốn tuần trà, Tiêu Vĩ mời Lam Trì và Tử Lan đến khu vực luyện tập của đệ tử Bích Kiếm sơn trang. Lam Trì nổi danh trên giang hồ là một người có khả năng sư dụng thuần thục rất nhiều vũ khí, Tiêu Vĩ muốn nhờ hắn chỉ giáo cho các đệ tử trong sơn trang, còn nếu không, Tiêu Vĩ liếc nhìn Tử Lan đang đi bên cạnh Lam Trì, Cung chủ Linh U Cung hẳn là võ công cũng không kém.
Tử Lan thừa biết mục đích của Tiêu Vĩ nhưng nàng lười quan tâm. Nếu hắn muốn nàng dạy dỗ đám học trò bất tài của hắn thì nàng cũng rất sẵn lòng.
Sân tập của Bích Kiếm sơn trang là một trảng đất rộng, xung quanh trồng rất nhiều trúc. Trên sân có chừng trăm đệ tử. Bên cạnh việc luyện võ thì Bích Kiếm sơn trang còn nhận thêm việc làm bảo tiêu để duy trì hoạt động. Theo như Tiêu Vĩ nói thì hôm nay có một nhóm tương đối giỏi đã đi ra ngoài làm. Trên sân có ba sắc áo, áo màu lam, màu vàng và màu đen. Dựa theo số lượng người của từng nhóm Tử Lan có thể đoán ra đây là cách phân chia cấp bậc trong Bích Kiếm sơn trang. Tử Lan nhìn một vòng, nàng chú ý thấy có một cô bé mặc trang phục đen mặc dù tuổi còn rất nhỏ. Tử Lan lên tiếng hỏi.
“Tiêu trang chủ, cô bé kia là ai vậy?”.
“Đó là con gái thứ hai của ta”. Tử Lan có thể nghe thấy niềm tự hào khó giấu trong lời nói của Tiêu Vĩ.
“Ta muốn thử đấu với cô bé đó”. Tử Lan nhếch mép cười, không đợi Tiêu Vĩ lên tiếng, cô dùng khinh công đáp xuống trước mặt cô bé kia và ra chiêu. Đây là quyền pháp của Huyết Ảnh môn. Từng chiêu từng chiêu chính xác chỉ nhằm đoạt mạng, dù Tử Lan đã giấu đi sát khí của mình nhưng cô bé vẫn giật mình không nhẹ. Dù gì cô bé cũng chỉ mới tầm mười bốn, mười lăm tuổi. Tử Lan chỉ dùng tay phải ra chiêu nhưng cô bé vẫn thấy tương đối khó chống đỡ. Tuy nhiên trên mặt cô bé hiện rõ nét không cam lòng. Tử Lan nhếch môi cười, cô dùng đến hai tay và trong vòng một chiêu đã chế ngự được cô bé kia.
Tử Lan bật cười: “Khá lắm, tiếp được nhiều chiêu như vậy”.
“Ngươi là ai?”. Chất giọng non nót của cô bé vang lên.
“Vân nhi, không được vô lễ”. Tiêu Vĩ tiến đến chỗ hai người, quát nhẹ. “Mau bái kiến Cung chủ Linh U cung”.
Tiêu Vân nghe vậy thì khuôn mặt lộ rõ vẻ khiêm nhường, cô bé hơi cúi người chào nàng. “Bái kiến Cung chủ”.
“Tiếp được ta hơn năm mươi chiêu, lệnh ái là người có tài đấy”. Tử Lan nhếch môi cười, sau đó lui về đứng chung với Lam Trì.
“Mau tạ ơn Cung chủ chỉ giáo”. Tiêu Vĩ vuốt nhẹ tóc con gái.
“Tạ Cung chủ đã chỉ giáo”. Cô bé cất giọng nói.
***
Sáng hôm sau, Tử Lan tiến đến võ đài, theo kết quả sắp đặt, nàng sẽ gặp Phiêu Diêu Tiên Tử Bạch Vân La. Hôm nay nàng cầm theo thanh kiếm Kì Nha, một trong hai thanh kiếm mà ông nội Thừa Mạc đã tặng cho cả hai, là một cặp với Đoạn Nha kiếm. Thứ nàng thích nhất ở thanh kiếm này là độ mềm dẻo và chuôi kiếm cực kì đơn giản nhưng cũng vô cùng tinh xảo. Ở chuôi kiếm có gắn một chùm năm cái chuông bạc nhỏ.
Bạch Vân La cũng dùng kiếm, dù Tử Lan biết đó không phải là thứ nàng ta quen dùng. Tử Lan lần này dùng là Tiêm Vân Kiếm pháp, một trong những môn võ làm nên tên tuổi của Lam Trì. Đây là loại kiếm pháp khá tương tự với Thái Cực kiếm ở hiện đại. Trong nhu có cương, tận dụng sự mềm dẻo của thanh kiếm cùng với nắm rõ nhược điểm trên cơ thể đối thủ. Lúc đó Tử Lan học kiếm pháp này rất nhanh, và cũng biết cách tận dụng nó cực tốt. Ai có thể nắm rõ những vị trí yếu hại trên cơ thể người hơn một sát thủ được.
Bạch Vân La nhìn người con gái đứng trước mặt, nàng ta cảm nhận được một sức ép vô hình, dù Tử Lan chỉ đứng yên đó. Bạch Vân Lan từ từ nâng kiếm lên, nàng ta nhảy lên một vòng cung tuyệt đẹp rồi tiếp cận Tử Lan. Tử Lan chậm rãi né, nàng cứ nhảy vòng quanh khán đài theo một nhịp điệu nhất định, Tử Lan đã nắm được nhịp chiến đấu của Bạch Vân La. Sau khoảng chừng một khắc, khi nàng thấy nét mặt thiếu kiên nhẫn của Bạch Vân La, nàng liên tục tiến đến gần nàng ta, thì thầm những câu đại loại như: “Ngươi sẽ không bắt đươc ta”, “Không bao giờ ngươi bắt được ta”. Tiếng cười khanh khách của Tử Lan làm cho Bạch Vân La chau mày đầy khó chịu.
“Chết đi”. Bạch Vân La rít qua kẽ răng, một màn khí mỏng manh màu trắng đục tràn ra từ thanh kiếm của nàng ta. Nét mặt Tử Lan bắt đầu nghiêm túc, “đến rồi”, nàng tự nhủ. Mục đích nàng vờn nàng ta cũng là vì ép nàng ta tung hết sức. Làn khí ấy nhanh chóng tràn lên bàn tay, bắp tay rồi đến cả người Bạch Vân La. Ngay khi Tử Lan vừa nắm chặt thanh kiếm, nàng ta biến mất, sau đó đột ngột đứng sau lưng Tử Lan. Rất nhanh, Tử Lan nhận ra điều bất thường, nàng lùi lại dùng kiếm đỡ lấy một kiếm của Bạch Vân La, sau đó lợi dụng độ mềm dẻo của thanh kiếm, nàng tạo áp lực để bẻ cong thanh kiếm trên tay, mũi kiếm đâm ngay vào vai Bạch Vân La, dẫn đến một tia má đỏ rực.
Tuy nhiên Bạch Vân La không nhăn mày dù chỉ một chút, nàng ta tấn công càng mạnh mẽ hơn. Tử Lan chầm chậm gia tăng tốc độ, bắt kịp nhịp điệu trận đấu. Trên ngừoi Bạch Vân La càng ngày càng có nhiều vết thương, tuy nhiên nàng ta không hề dừng lại, khuôn mặt cũng chưa từng đổi sắc, thậm chí nàng ta còn không hề thở dốc. Giống như nàng ta không biết đau là gì. Tử Lan thấy vậy liền tăng tốc độ, sức lực ở tay càng gia tăng, nàng bắt đầu ra những chiêu hiểm độc hơn nhắm vào những chỗ yếu hại trên người Bạch Vân La. Ngay lúc Bạch Vân La có một chút sao nhãn, bàn tay như gọng kìm của Tử Lan chộp lấy cái cổ mảnh khảnh, sau đó Tử Lan điểm một loạt huyệt trên người Bạch Vân La, nàng ta trợn mắt ngạc nhiên rồi chầm chậm ngất đi, tầng khí đục xung quanh người nàng ta cũng chầm chậm tán đi, để lại một thân thể dày đặc vết thương. Kết quả không cần nói cũng biết, Tử Lan là ngừoi chiến thắng chỉ với một vết thương ở trên đùi. Đây là do nàng không né kịp thế công của Bạch Vân La.
Thừa Mạc lo lắng nhìn Tử Lan khi nàng chầm chậm lên khán đài. Hôm nay nàng hãy còn một trận nữa, trận chung kết. Khi Tử Lan ngồi xuống bên cạnh Thừa Mạc, khán đài mới dường như vỡ òa vì chiến thắng của Tử Lan. Nàng trốn tránh suốt một thời gian dài, sau đó đột ngột chiến thắng trong chớp mắt. Tất cả mọi người đều chưa kịp định thần thì nàng đã bước về chỗ ngồi. Tiếng reo hò vang lên tứ phía. Thừa Mạc yêu thương hỏi: “Nàng không sao chứ?”.
“Hơi đau một chút….có lẽ vậy”. Tử Lan nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói. Ngày xưa những vết thương chừng này là chuyện cỏn con đối với nàng, nàng thậm chí không thèm nhá mắt. Tuy nhiên qua thời gian dài rãnh rỗi và không chinh chiến nhiều, những vết thương này dường như được khuếch đại lên.
“Nàng đến phía sau thoa thuốc đi, ta sẽ ở đây quan sát”. Thừa Mạc nhẹ nhàng nói, sau đó ra hiệu cho Tử Y phía sau lưng đưa Tử Lan đi đắp dược.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...