Vạn Năm

Tử Lan nghe lời Thừa Mạc, nàng biết nếu mình không đi Thừa Mạc sẽ không tha cho nàng. Tuy chàng dịu dàng với nàng nhưng nàng biết chàng vốn là một nam nhân lãnh huyết cùng quyết đoán, đôi khi có chút độc tài nữa.
Tử Lan mỉm cười, dù vậy Thừa Mạc trong mắt nàng vẫn là nam nhân tốt nhất. Khoảng chừng hai khắc sau, Tử Lan quay lại. Trận đấu trên sân đã có kết quả, người chiến thắng không ai khác ngoài Nhậm Vân Tường. Tử Lan không hề cảm thấy ngoài ý muốn. Ngược lại nàng khá hưng phấn. Mặc dù nghi ngờ hắn ta đến từ gia tộc lánh đời nhưng nàng muốn được phân cao thấp với người như vậy.
Sau khi nghỉ ngơi khoảng hai canh giờ, trận đấu của hai người chính thức bắt đầu
Khác với trận đấu trước. Trận đấu này Tử Lan mang một phong thái khác hẳn. mái tóc được buộc gọn trên cao, tay cầm theo thanh Kì Nha, khí thế hừng hực bước lên sàn đấu.
Nhậm Vân Tường vẫn yên tĩnh đứng đó. Nhìn gần Tử Lan có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn ta. Là một khuôn mặt chính trực, giữa đôi mày tuy không bao giờ buông lỏng nhưng đường nét nam tính hài hòa lại làm cho khuôn mặt hắn ta cuốn hút lạ kì. Tử Lan đưa tay mời Nhậm Vân Tường. Hắn ta không chút khách khí. Vũ khí của Nhậm Vân Tường là khoái đao, thắng ở tốc độ và sức lực ra đòn. Trong khi trao đổi chiêu thức, Tử Lan nhận ra Nhậm Vân Tường không hề có thứ đấu khí kia, hoặc hắn ta che giấu quá giỏi. Khi nàng đối mặt với Bạch Vân La, nàng gần như có thể cảm nhận được thứ gọi là đấu khí đó dù cho nàng ta có giải phóng nó hay không. Nhậm Vân Tường trước mặt nàng bây giờ giống như một đầm lầy, bề mặt im lặng và bình thản nhưng có thể cắn nuốt bất kì thứ gì chạm vào. Tử Lan cảm thấy công kích của mình vào hắn ta gần như bằng không.

Tử Lan dừng việc di chuyển lại, Nhậm Vân Tường thấy vậy cũng dừng lại. Tử Lan vứt thanh kiếm cho Tử Y dưới đài, sau đó bằng tốc độ của một đệ nhất sát thủ, nàng dùng đến những món võ hiện đại, trong đó cả Thái cực quyền lẫn Huyết Ảnh thủ của Huyết Ảnh môn. Nàng thay đổi chiêu thức liên tục, liên tục ép lui Nhậm Vân Tường. Nhậm Vân Tường nhận ra sự khác biệt của nàng nên càng cẩn thận hơn. Nếu lúc nãy Tử Lan như một thanh kiếm đã được tuốt vỏ, khắp người tỏa đầy sát khí thì bây giờ, Tử Lan che giấu hơi thở, che giấu sát khí, che giấu khí tức, giảm cảm nhận về sự hiện diện của nàng xuống thấp nhất. Nàng bây giờ giống như một con báo, rình rập trong bóng đêm, chỉ đợi một cơ hội sẽ lao ra cắn chết đối thủ.
Trước thân thủ linh hoạt và cước bộ lạ lùng của Tử Lan, Nhậm Vân Tường cau mày càng chặt. Hắn không muốn giải phóng đấu khí. Tuy nhiên nếu không giải phóng sẽ không thể theo kịp tốc độ của Tử Lan, Và con dao găm nhỏ trong tay Tử Lan sẽ càng ngày gây càng nhiều vết thương trên người hắn. Dù là những viết thương cực nhỏ nhưng lại chảy máu không ngừng. Hắn không hề biết đây là thủ pháp gì, tuy nhiên những viết thương của Tử Lan gây ra ảnh hưởng đến sức lực của hắn khá nhiều. Ngay khi hắn định sử dụng đấu khí. Con dao găm lạnh lẽo như nước của Tử Lan chậm rãi gác lên cổ hắn, trảo thủ của nàng như móng vuốt của dã thú khóa chặt hai tay hắn. Tuy Tử Lan đứng sau lưng nhưng Nhậm Vân Tường hoàn toàn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của nàng đang nhìn hắn như một con mãnh thú khi tóm được con mồi.
“Ngươi thua rồi”. Giọng nói lạnh lẽo không chút tình cảm phát ra từ Tử Lan làm Nhậm vân Tường rùng mình. Hắn chưa từng cảm nhận được thứ sát khí trần trụi và âm trầm đến vậy. Hắn buông đao, chuyện gia tộc giao phó hắn sẽ tìm cách thực hiện sau. Tử Lan thấy vậy thì buông hắn ra nhưng lữoi dao găm xẹt nhẹ qua cổ Nhậm Vân Tường. Nàng bước ra xa, liếm lên lưỡi dao găm đầy máu, giọng nói nàng vang lên như tiếng u hồn lạnh lẽo: “Đây là cái giá vì ngươi dám phá hỏng bộ y phục của ta”. Môi nàng nhếch lên một nụ cười quỷ dị rồi nàng biến mất sau khán đài.
Tử Lan đi một cách vô định. Trận đấu đó đã khơi gợi bản năng sát thủ trong người nàng, làm Tử Lan cảm thấy máu mình như sôi lên. Sự khoái lạc đó khiến nàng run lên vì hưng phấn. Nhưng nàng lại không muốn Thừa Mạc nhìn thấy mình lúc này, vì thế nàng chọn cách né tránh hắn. Phần thưởng hẳn là sư phụ và sư nương nàng sẽ thay mặt nhận nên nàng không lo. Dừng lại bên một bờ hồ nào đó, Tử Lan chăm chú nhìn ảnh ngược của chính mình. Ánh nhìn khát máu vẫn chưa tán đi. Trên má là những tia máu văng ra từ Nhậm Vân Tường. Bộ quần áo rách bươm và cũng không ít vết thương trên người nhưng nàng lại không thấy đau. Nàng chỉ cảm thấy hưng phấn, cảm giác chiến đấu đó làm cho nàng sung sướng.
“A Du”. Giọng Thừa Mạc vang lên sau lưng làm Tử Lan giật mình.

Nàng vội quay đi. “Chàng đừng đến đây”.
Thừa Mạc cười nhẹ, chứng kiến nàng chiến đấu một cách đầy khoái lạc như vậy làm hắn hiểu lý do nàng né tránh mình. Hắn thấy nàng lúc đó cực kì đẹp, như một đóa Mạn châu sa đỏ thẫm kiêu ngạo vươn lên, dù biết là có độc nhưng không thể ngăn bản thân nhìn ngắm nó, muốn chạm vào nó.
Thừa Mạc ôm Tử Lan từ phía sau, chàng thủ thỉ: “Nàng có biết lúc ấy nàng rực rỡ như thế nào không? Rực rỡ đến mức ta muốn đem nàng giấu đi, cho dù biết chẳng thể nào che lấp được hào quang của nàng. Ta chỉ muốn không nam nhân nào khác được chiêm ngưỡng thứ ánh sáng đó của nàng”.
Tử Lan kinh ngạc. Nàng cảm thấy quá khứ đó như một vết nhơ, nó từng là thứ khiến nàng tự hào, nhưng giờ đây, khi nàng mong muốn một cuộc sống bình yên bên Thừa Mạc, nàng sợ thứ bản năng đó của mình, nó sẽ phá hủy cuộc sống nàng khao khát. Tử Lan thở dài, nàng thủ thỉ: “Nếu chàng cứ dung túng cho ta như vậy, ta phải làm sao?”.
“Nàng là nữ nhân ta yêu”. Thừa Mạc cười nhẹ nói. “Ta đương niên phải dung túng nàng rồi. Hơn nữa, khi nàng bộc lộ hết khả năng của mình, lúc ấy là lúc nàng quyến rũ nhất, nàng không biết điều đó sao?”. Thừa Mạc xoay Tử Lan lại, nhìn sâu vào mắt nàng nói. “Ta yêu vẻ đẹp của nàng lúc đó”. Sau đó chàng đặt lên môi Tử Lan một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng thâm thúy.

“Về thôi”. Thừa Mạc mỉm cười nắm tay Tử Lan đi về hướng võ đài.
Tử Lan ngoan ngoãn theo sau, bàn tay lạnh lẽo của nàng nhanh chóng được ủ ấm nhờ Thừa Mạc. Hơi ấm ấy lan cả vào lòng nàng, làm cho nét lạnh trên khuôn mặt nàng như băng tuyết được hòa tan. Nàng quay về nét mặt bất cần thường ngày.
***
Tối hôm đó, một vị khách không mời mà đến có mặt trong sân nhà Tử Lan. Lúc này nàng và Thừa Mạc đang uống rượu thưởng trăng.
“Nhậm công tử, rất vui được gặp lại”. Tử Lan mỉm cười nói.
“Sao ngươi biết ta sẽ đến?”. Nhậm Vân Tường thong dong ngồi xuống chiếc ghế trống, nhận ly rượu từ tay Thừa Mạc.

“Dễ hiểu thôi, ta đang giữ thứ ngươi muốn có mà”. Tử Lan nhếch miệng cười. “Bạch Vân La giờ này hẳn là chưa tỉnh dậy dược, vì thế nếu ngươi thuyết phục được ta, có thể ta sẽ đưa ngươi thứ ngươi muốn thì sao”. Tử Lan dựa vào người Thừa Mạc, giọng không hề để ý nói. “Kết quả phụ thuộc vào những gì ngươi nói”.
Nhậm Vân Tường nhấp một ngụm rượu, hắn không chắc thông tin hắn muốn Tử Lan có biết hay không. Hắn hơi do dự. Dù rằng điều nàng làm ở đại hội vừa rồi khiến hắn rất ngạc nhiên. Thậm chí hắn không hề có cơ hội dùng đến đấu khí. Và hắn nghĩ rằng nếu hắn dùng đến đấu khí Tử Lan cũng sẽ tìm được cách để chiến thắng. Đôi mắt của nàng lúc đó sắc lạnh như dao, nàng hẳn không hề nhận ra lúc đó môi nàng luôn nhếch lên 1 độ cong hoàn hảo. Điều đó tạo cho hắn cảm giác nàng tận hưởng cuộc chiến đó. Nhậm Vân Tường suy nghĩ, sau đó hắn quyết định đánh cược.
“Ta muốn Huyết Ảnh kiếm phổ, hay nói chính xác hơn ta muốn đường đến bảo tàng của Huyết Ảnh môn”.
“Ta dám chắc ngươi không cần tiền tài, vậy điều gì chờ đợi ngươi trong bảo tàng?”. Tử Lan hỏi lại.
Trước câu hỏi này, Nhâm Vân Tường im lặng. Tử Lan nhếch môi cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận