Vẫn Mơ Về Em

Chiều tối hôm sau, Trác Hạo lái chiếc xe hơi thời
thượng đến trường đón… đống đồng nát bạc triệu của tôi.

Tiêu Tiêu làm bộ đau khổ than vãn: “Tâm nguyện cả đời
tớ rất đơn giản, chẳng dám mong có con xe hoành tráng như bạn trai cậu để cưỡi
đâu, chỉ cần ngồi thử lên một lần là thỏa mãn lắm rồi! Ước mơ nhỏ bé vậy thôi
mà ông trỡ nỡ lòng phũ phàng chà đạp, con xế xịn này thà chở đống đồng nát chứ
không chở tớ! Trên đời này còn gì đau thương hơn đây?”

Tôi phớt lờ nó. Xe sắp lăn bánh, Tiêu Tiêu đứng bên
ngoài ghé vào hỏi: “Tối nay cậu có về đây nữa không?”

Tôi lắc đầu: “Không đâu! Sáng sớm mai tớ sẽ đến tiễn
cậu!”

Tiêu Tiêu đành ngậm ngùi ừ một tiếng rồi quay sang
ngượng ngạo nói với Trác Hạo: “Anh vất vả quá! Phiền anh chăm sóc Tô Nhã nhé!”

Tôi bật cười: “Bà già Tiêu Tiêu ơi! Bà yên tâm đi,
sáng mai cháu sẽ về báo hiếu với bà, bà đừng buồn phiền quá!” Nói rồi tôi quay
sang bảo Trác Hạo bắt đầu xuất phát, nhưng thấy nét mặt anh cũng có gì đó hơi
ngượng gạo.

Đi được một đoạn, tôi không nhịn được cười bèn quay
sang hỏi Trác Hạo: “Sao nhìn mặt anh với Tiêu Tiêu kì kì, cứ như không quen
biết thế?”

Anh đưa tay vỗ nhẹ đầu tôi: “Nhóc này, bại lộ rồi nhé!
Lúc trước anh tưởng em là “nữ sinh thanh lịch” cơ đấy, vừa rồi nghe em nói chuyện
với Tiêu Tiêu, khẩu khí cũng dũng mãnh lắm.”

Nụ cười của tôi lập tức tắt ngóm. Thế là xong, hình
ảnh tốt đẹp tan tành cả rồi. Cả năm trời khổ công xây dựng hình ảnh nữ sinh
thanh lịch trước mặt Trác Hạo của tôi, không ngờ bị Tiêu Tiêu hủy hoại ngay sát
ngày tốt nghiệp thế này.

Tiêu Tiêu, tớ hận cậu!

Sau khi tốt nghiệp tôi tối ngày quanh quẩn ở nhà tận
hưởng kì nghỉ hè. Cuộc đời không cho tôi cơ hội để rầu rĩ, tháng chín này đi
làm thuận lợi, năm sau có khi tôi sẽ cùng “con rùa vàng” của mình thành thân,
rồi năm sau nữa sẽ cho ra đời “một quả trứng vàng”, tương lai cứ mỹ mãn vậy
thôi.

Thế nhưng chẳng hiểu sao dạo này Trác Hạo cứ bận tối
mắt tối mũi, mỗi lần gọi điện thoại đều có bao nhiêu khách hàng chen ngang. Tôi
bực bội trách anh: “Dù gì anh cũng là sếp trong công ty, hà tất việc gì cũng

tới tay, sao cứ nhân viên PR làm dâu trăm họ, tiếp đủ loại khách thế?”

“Nhã Nhã, công ty là của nhà chúng ta, làm việc cho
chính mình thì ăn bơ làm biếng sao được?” Anh chỉ đáp lại một câu đó thôi cũng
đủ làm tôi xuôi xị.

Chỉ nghe mấy tiếng “công ty của nhà chúng ta” là tôi
lập tức trở nên ngoan hiền vô điều kiện.

Dạo này ngoài rạp đang chiếu một siêu phẩm nghe đồn
rất hay, giá vé phải chăng, dàn diễn viên nổi tiếng. Tôi nằm mơ cũng thèm
thuồng chảy nước miếng mong được đi xem. Nhưng đi với ai? Định rủ Tiêu Tiêu,
gần đây nó đang bù đầu tìm việc, tôi không thể cản trở bước tiến của nó. Định
rủ Trác Hạo, anh lại đang bận đến vắt chân vắt cổ lên cho xem. Còn như đi xem
một mình thì đúng là buồn tẻ.

Sau một hồi suy đi tính lại, dằn vặt bứt rứt, cuối
cùng tôi vẫn quyết định quấy rầy “con rùa vàng”. Không ngờ Trác Hạo vừa nghe đã
đồng ý ngay, tôi sướng rơn.

Lúc sửa soạn, lựa chọn bộ đồ thật đẹp để mặc đi chơi,
tôi bỗng nghĩ không biết từ lúc nào mình trở nên thụ động thế này? Trác Hạo
bận, tôi cũng ru rú trong nhà cả ngày, mãi đến khi anh đồng ý đi cùng, tôi mới
có lý do ló mặt ra đường. Người như thế này không phải là tôi nữa rồi!

Đang xếp hàng mua vé Trác Hạo nhận được một cuộc điện
thoại. Anh sợ ồn bèn đi ra góc khuất nói chuyện, còn tôi tiếp tục xếp hàng.

Lúc trước, cửa bán vé bên cạnh vốn không có ai, không
biết từ bao giờ đã mọc ra một nhân viên nữa, cũng bắt đầu bán vé. Thấy vậy đám
người đang xếp hàng bên này bỗng nháo nhào điên cuồng lao sang cửa bên đó. Tôi
nhìn khung cảnh trước, chẳng kịp suy nghĩ liền dấn thân theo số đông, góp phần
làm tăng thêm cảnh hỗn loạn. Sau một hồi chen lấn xô đẩy, bật ra rồi lại chui
vào, cuối cùng chẳng hiểu sao tôi lại kém cỏi như vậy, bị bức tường người tưởng
như vô tận, hết lớp này đến lớp khác hung hãn đẩy ra ngoài. Định quay lại chỗ
cũ đứng xếp hàng, nhưng vừa nhìn nước mắt tôi đã trực trào ra. Còn chỗ cho tôi
đứng nữa đâu.

Hai mươi phút khổ sở xếp hàng thế là đổ ra sông ra bể!

Đang điên tiết chỉ muốn vò đầu bứt tai cho hả giận,
tôi bỗng mừng rỡ nhận ra một bóng hình quen thuộc đứng cách đó không xa.

Xác định mục tiêu, tôi nhìn thẳng mặt hắn mỉm cười,
chào một tiếng “Hi!” thật êm tai ngọt ngào.

Phía đối diện, khuôn mặt lạnh lùng như hoa phù du nở

lạnh lùng nhướn mày, nhếch mép, bộ dạng châm chọc lập tức hiện lên sinh động.

Tôi đành miễn cưỡng vờ như thân thiết lắm, kiên định
kiên cường và kiên nhẫn giữ nụ cười chào hắn: “Hi, Ninh Hiên.”

Hắn nhếch mép hỏi thẳng: “Định chen ngang vào đây hả?”

Tôi gật đầu, không quên tiếp tục giữ bộ mặt tươi cười.

Hắn cười nhạt nói: “Chỗ này không chen vào được.”

Mặt tôi lập tứ xị xuống.

Tên nhóc này cũng khéo giả vờ thật!

Sau đó lại nghe hắn nói: “Chị muốn xem phim gì?”

“Hả?”

Ý gì đây?

Hắn lại tỉnh bơ: “Chị định xem phim gì thì nói ra tôi
mua vé hộ cho.”

Hắn ta định chơi trò vừa đấm vừa xoa chắc.

Tôi vội vàng lấy lại nụ cười vừa tắt, đưa tiền cho
hắn: “Phim *** hai vé nhé, cảm ơn.”

Lúc này tôi mới chợt nhận ra cô gái rụt rè bẽn lẽn
đứng cạnh hắn bấy giờ không phải cô gái xinh xắn lần trước. Cái thằng trăng hoa
quá!

Tôi bắt đầu tán chuyện: “Đưa bạn gái đi xem phim à?”

Hắn cười, không thèm trả lời mà hỏi vặn lại: “Còn chị?
Đi xem phim cùng bạn trai à?”

Tôi nhoài luôn người qua hắn nói với cô bé kia: “Bạn
trai em sáng giá lắm, đào hoa hết mức, em phải vất vả rồi.”

Cô bé mím môi cười: “Đây là anh họ em.”




Hơ, thời xưa quan hệ giữa anh họ với em họ là ám muội
nhất đấy, không biết à?

Thấy tôi bị hớ, Ninh Hiên có vẻ khoái trá lắm. Bỗng
hắn hất cằm hỏi tôi: “Bạn trại chị kia à?”

Tôi ngoảnh đầu nhìn. Trác Hạo vừa cúp điện thoại đang
quay lại. Anh đến bên cạnh ngạc nhiên hỏi: “Sao lại xếp hàng ở đây?”

Tôi cười hì hì đáp: “Em gặp một người bạn, cậu ấy giúp
mình mua vé sẽ nhanh hơn.”

Anh mỉm cười gật đầu chào Ninh Hiên nói cám ơn, rồi
nhận ám hiệu ngầm của tôi ra quầy mua bắp rang bơ.

Ninh Hiên có vẻ lạ lùng, nhếch miệng nói với tôi: “Bạn
trai của chị cũng sáng giá lắm, đào hoa hết mức, chị phải vất vả rồi!” Thái độ
của hắn ta thật chẳng hiểu ra làm sao?

Đúng là tên thù vặt, tôi nói về hắn thế nào hắn lập
tức tìm cơ hội nói lại tôi không sai một từ.

Tôi cười: “Tôi là cao thủ hái hoa cấp quốc gia, ai dám
động đến, đo ván ngay.”

Ninh Hiên nhìn tôi, hồi lâu không nói gì, cuối cùng
chỉ hừ một tiếng: “Đầu óc ngờ nghệch!”



Hứ! Nếu không phải Trác Hạo đang quay lại đây và tôi
đang đóng vai thiếu nữ thanh lịch thì tôi nhất định…nhất định mắng lại hắn một
câu: “Cậu ngờ nghệch thì có!”

Ông trời ác như bà mẹ kế, à không, phải là ác như ông
bố dượng.

Tôi và Trác Hạo vừa ngồi xuống ghế, mới cho được hai
hạt bỏng ngô thơm nức vào miệng thì điện thoại của anh lại réo chuông. Úp úp mở
mở được mấy câu, anh cúp máy rồi nhìn tôi vẻ áy náy.

Được rồi, tôi vốn là người bạn gái hiểu chuyện, thấu
tình đạt lý, là một thục nữ thông minh, khéo léo. Thế nên không đợi anh mở lời
tôi liền lên tiếng trước: “Có việc gấp thì anh mau đi đi! Công việc phải đặt
lên hàng đầu!” Dẫu sao cũng là kiếm tiền cho nhà “chúng ta” mà.

Trác Hạo thở phào nhẹ nhõm, hôn lên má tôi rồi đứng
dậy ra khỏi rạp. Trông theo bóng anh bước đi vội vã, tôi chợt có cảm giác cô
đơn lạnh lẽo như bị bỏ rơi, chỉ muốn bật dậy mà đuổi theo anh.

Thế nhưng tôi vẫn phải tỏ ra điềm tĩnh. Bởi Ninh Hiên
và em họ hắn đang ngồi ngay bên cạnh tôi. Tên nhóc này cũng đua đòi mua vé xem
phim giống tôi. Sao tôi có thể để kẻ từng chứng kiến chuyện đáng xấu hổ của

mình có cơ hội cười nhạo thêm lần nữa?

Vừa quay lại, bản mặt gợi đòn đang tỏ ra thương hại
của Ninh Hiên khiến tôi không giấu nổi sượng sùng. Lại có lúc tôi rơi vào tình
cảnh phải nhận sự thông cảm từ thằng nhóc trăng hoa thế này đây!

Tôi cười nhạt phân trần với Ninh Hiên: “Anh ấy… mở
công ty riêng, điều hành việc làm ăn của chính mình, nên khá bận.”

Ninh Hiên chỉ khẽ hừm một tiếng, không nói gì.

Nội dung phim thế nào tôi hoàn toàn không rõ. Một mình
ngồi đây, muốn ra ngoài lại sợ người ta nghĩ mình đau khổ, ngồi lại thì không
sao để tâm nổi. Miệng nhai bỏng ngô mà không khác gì ngồi ăn sáp, tôi liên tục
nhủ thầm: Tiền nhà chúng ta ơi, sao mày không tự chui vào túi đi, để ông chủ
khỏi phải vất vả làm ăn?

Nhìn sang bên cạnh, tôi ngạc nhiên nhận ra kẻ vào rạp
mà chẳng xem phim không chỉ có mình tôi. Cậu nhóc bảnh trai Ninh Hiên đang tựa
vào ghế say giấc nồng.

Tôi cố tình hơi nhổm người dậy, rồi lại ngồi phịch
xuống, dựa mạnh vào lưng ghế. Dãy ghế san sát liền lập tức truyền cơn chấn động
tôi tạo ra sang bên ghế tên Ninh Hiên.

Cậu ta mở bừng mắt, sau khi tỉnh táo liền ngoẹo cổ
nghiêm túc hỏi tôi: “Chị ăn khoai lang à?”



Hắn hỏi vậy nghĩa là sao?

Nghĩ mãi tôi mới hiểu ra, hắn muốn nói là tôi… tôi… xì
hơi… làm ghế rung mạnh như thế…

Tức quá! Với trí tuệ của một sinh viên đại học sắp
thành nhà giáo cao quý như tôi, sao có thể để một thằng nhãi như hắn tùy ý sỉ
nhục được chứ?

Tôi hất cằm hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi?”

Hắn không thèm đáp lại mà hỏi tôi: “Còn chị bao tuổi?”

Tôi cười khẩy: “Chắc chắn nhiều hơn cậu! Tôi đã tốt
nghiệp đại học rồi đấy!”

Hắn nhướn mày buông một câu làm tôi nghe mà lộn ruột:
“Nhiều tuổi hơn tôi thì sao? Nhiều tuổi hơn chưa chắc đã khỏe hơn.”

Tôi… giàn giụa nước mắt.

Hắn
học đâu cái kiểu lếu láo thế không biết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận