Vẫn Mơ Về Em

Tôi đứng dựa cửa thở hổn hển.

Chuyện gì thế này! Sao vô duyên vô cớ xông vào phòng
vệ sinh nam làm gì! Mà vào thì cũng vào rồi, còn sợ cái gì nữa!

Tĩnh tâm lại một chút, tôi bắt đầu suy ngẫm về nguyên
nhân khiến mình chui vào nơi quái quỷ đó. Nghĩ ra rồi! Tại tên khốn kia! Lúc đó
hắn đi trước tôi, rồi rẽ sang bên phải nên tôi mới rẽ sang trái, theo đúng quy
luật là phải thế mà…

Nghĩ đến đây, tôi ngẩng phắt đầu lên, đập vào mắt tôi
là một tên con trai đang đứng dựa lưng vào cửa phòng vệ sinh nữ đối diện, trên
mặt toe toét một nụ cười rất đắc ý.

Chính hắn!

Nếu không tại hắn, tôi đã không vào nhầm phòng vệ sinh
nam.

Tôi bước nhanh tới, nghiến răng kèn kẹt nhìn thẳng vào
cái bản mặt nhăn nhở kia. Không thể không thừa nhận, tên này cũng đẹp trai
thật!

Tôi vốn là đứa trông mặt mà bắt hình dong, trước khuôn
mặt thanh tú, rạng rỡ như hoa nở này, cơn thịnh nộ bên trong từ từ tan biến.
Giọng tôi trở nên bình tĩnh ôn hòa: “Này, cậu đứng đây cười tôi như vậy chẳng
tử tế chút nào! Chỉ vì thấy cậu rẽ sang bên này nên tôi mới đi vào phòng vệ
sinh đối diện đấy! Nếu không phải tại cậu thì tôi cũng không vào nhầm đâu!” Nói
đến đây, hỏa khí trong tôi lại bốc lên ngùn ngụt, tôi nghiến răng trừng mắt hỏi
tội hắn: “Vô duyên vô cớ cậu vào nhà vệ sinh nữ làm gì?”

Hắn nhướn cao mày, vẻ hơi bối rối. Có lẽ đang ngỡ
ngàng trước hai bộ mặt khác nhau một trời một vực của tôi, lúc nãy nhu mì dịu
dàng bao nhiêu, bây giờ lại hùng hổ sấn sổ bấy nhiêu.

Không kịp đợi hắn trả lời, một cô bé xinh xắn bước ra từ
phòng vệ sinh nữ. Cô nàng đứng lại cạnh hắn, hai người vai kề vai trông rất đẹp
đôi. Dưới ánh sáng lờ mờ, dựa vào dung nhan khá “baby” này, tôi đoán hai đứa
chắc chắn ít hơn tuổi mình.

Cô gái nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Có
lẽ cô ta tưởng tôi mượn rượu giả say dụ dỗ cậu nhóc đẹp trai của cô ta.

Tôi tảng lờ cái nhìn chằm chằm chẳng chút ngại ngần
ấy. Bằng thứ giọng điệu dịu dàng, đôi mắt long lanh, hai má ửng hồng, cũng vẻ

mặt thẹn thùng, nàng ta quay sang nói với bạn trai: “Ninh Hiên, cảm ơn cậu đã
mang giấy giúp mình!”

“Không có gì”. Gã con trai hững hờ cười.

Hai đứa lại sánh vai bước qua tôi.

Tôi vẫn ngây người đứng đó, dồn hết tâm trí mà ngẫm
nghĩ sao việc cậu ta mang giấy cho bạn gái lại dẫn đến bi kịch vào nhầm nhà vệ
sinh nam của mình.

Bỗng có tiếng hắn vang lên sau lưng, tôi bất giác
ngoảnh đầu lại. Hắn nhíu mày, nửa cười nửa không nói: “Thực ra lúc chị đẩy cửa
bước vào tôi đã bảo chị đấy là nhà vệ sinh nam rồi, nhưng chị có phản ứng gì
đâu. Thế nên tôi tưởng chị cố tình vào đó.”

Đừng tưởng chị đây uống say mà không biết đếm nhé.
Không nghe ra giọng điệu tuy mập mờ nhưng cố tình chế giễu ấy của chú mày, thì
hai mươi mốt năm rưỡi chị đây sống trên đời coi như vô ích!

Bà nó chứ, nó tưởng nó là con muỗi đầu thai làm người
chắc, nói to lên một chút thì chết à? Gọi lí nhí thế thì đố đứa nào nghe thấy
được.

Khoan! Hình như trước khi cửa đóng thì đúng là có
tiếng ai đó gọi tôi phía sau… Sặc, chẳng lẽ tất cả là tại tôi sao?

Chột dạ rồi…

Cô bạn gái nghe hắn nói vậy tò mò hỏi: “Ninh Hiên, chị
này vừa vào phòng vệ sinh nam à?” Nói rồi cô ta còn làm bộ khoa trương, “Oa!
Chị dũng cảm thật đấy, không phải thường đâu.”

Có nhất thiết phải gào tướng lên thế không? Nó có biết
nó nói thế làm biết bao nhiêu ánh mắt kì quái đổ dồn về phía tôi, làm tôi vừa
đau lòng vừa xấu hổ lắm không?

Đúng là… bi kịch!

Quay trở về phòng hát, tôi ngồi im re trên sofa. Tiêu
Tiêu lại gần hỏi: “Sao tớ có cảm giác đi vệ sinh về cậu liền biến thành cô nàng
âu sầu vậy? Bà chị ơi, bị rách quần à?”

Miệng Tiêu Tiêu quả nhiên chẳng bao giờ thốt ra được
thứ gì hay ho tử tế.


Tôi quay sang quát nó: “Biến đi! Tớ đang suy nghĩ tại
sao cứ phải để phòng vệ sinh nam với nữ cùng một chỗ, để cách xa ra không tốt
hơn à? Nam nữ khác biệt, để gần như thế khác biệt làm sao được!”

Tiêu Tiêu cười nhạt: “Cậu đúng là bới lông tìm vết,
chẳng có lý gì cả! Sao, phòng vệ sinh nam và nữ gần nhau cậu sợ vào nhầm à?”

Chột dạ, sợ Tiêu Tiêu biết được chuyện xấu của mình
tôi vội vàng xua tay.

Tiêu Tiêu đặt cốc rượu xuống trước mặt tôi nói: “Chỗ
này giao cho cậu, tớ cũng phải đi hái hoa một lát đây!”

Tôi tiếp nhận chiến trường, tiếp tục càn quét hàng
ngàn quân địch. Bà chị đây tuy thân gái yếu liễu đào tơ, nhưng cũng chính là
truyền thuyết trăm chén không say trên bàn rượu.

Cả đám đang vui vẻ chè chén thì Tiêu Tiêu chạy ào về,
mặt ngơ ngẩn như đang mộng du, ngồi phịch xuống cạnh tôi, nhìn tôi thẫn thờ.

Tôi không kìm được phấn khởi hỏi luôn: “Tiêu Tiêu cậu
cũng vào nhầm nhà vệ sinh nam à?”

Tiêu Tiêu vẫn ngồi đờ ra, lát sau mới gắt lên: “Cậu
tưởng ai cũng thiểu năng giống cậu chắc?”

Tôi giật thót, hỏng rồi, cái miệng nhanh nhảu hại chết
cái thân, chẳng những không đoán trúng mặt nó sao u ám thế kia mà còn tự khai
chuyện xấu của mình ra nữa.

Tiêu Tiêu lại nhìn tôi chằm chằm, bực quá quát tôi:
“Nhìn gì mà nhìn? Yêu tớ rồi à?”

Tiêu Tiêu không trả lời mà hỏi tôi: “Tô Nhã, dạo này
cậu với Trác Hạo thế nào, có cãi nhau không?”

Tôi bật cười: “Chưa già đã lẫn! Không nhớ lúc trưa tớ
nói chuyện điện thoại với Trác Hạo, cậu cũng ngồi cạnh còn gì? Vẫn tốt đẹp, sao
cậu hỏi thế?”

Tiêu Tiêu nhìn tôi rồi nói: “À, .. hỏi thế thôi, không

cãi nhau thì tốt rồi. Trác Hạo nhà cậu tài hoa, nhà giàu, mở công ty riêng, lại
còn đẹp trai nữa, hồ ly tinh vây quanh anh ta có mà hàng tá, cậu phải coi chừng
đấy!”

Sao nghe như có ẩn ý gì đấy, tôi kéo tay nó lại hỏi:
“Sao thế Tiêu Tiêu, sao tự nhiên lại nói thế?”

Tiêu Tiêu vội xua tay: “Tớ chỉ buột miệng nói vài câu
linh tinh thôi, ra trường đến nơi rồi hai đứa mình không được ở với nhau nữa,
cậu phải học cách tự lo cho mình đi. Sắp chia tay rồi, bà già này dặn dò cậu
mấy câu thế thôi.”

Tôi ậm ừ rồi lại quay sang tiếp tục chúc rượu cùng đám
bạn.

Cuối cùng cả đám cũng say, micro cũng về tay tôi. Tôi
chọn bài, mắt nhìn màn hình, miệng rên ư ử, thật là sảng khoái.

Hát xong bỗng thấy Tiêu Tiêu ngã vật xuống sofa, tôi
hỏi nó: “Uống nhiều quá à?”

Tiêu Tiêu hổn hển: “Đừng nhầm, chúng nó mới say! Tớ
đây là bị tiếng hát của cậu vật đấy! Bà chị, cuối cùng hôm nay em trao danh
hiệu “giọng ca khủng bố” cho bà chị được rồi.”

Tôi vờ như không nghe thấy, đi ra chỗ lớp trưởng. Cuối
buổi còn chịu trách nhiệm trả tiền nên cậu ta là một trong số ít những kẻ còn
giữ được tỉnh táo. Cậu ta mặt mày nhăn nhó dở khóc dở cười, thấy tôi đến gần
liền run rẩy nói: “Tô Nhã à, tớ tưởng bài đầu tiên cậu hát đã là đỉnh điểm,
thật không ngờ năng lực của cậu hóa ra là vô hạn, lại có thể làm bài hát vô hồn
hơn cả lúc trước nữa”.

Tôi thở dài: “Sếp, muốn cười thì cứ cười đi, nhiều
người cười tớ lắm rồi có phải chỉ mình cậu đâu, tớ vẫn chịu được”.

Lớp trưởng gắng gượng đưa ví cho tôi rồi bảo: “Cậu còn
chịu được nhưng tớ thì chịu không nổi rồi! Tớ vẫn chưa tỉnh lại được đây, cậu
đi trả tiền đi, ra cửa rẽ trái là tới quầy!”

Tôi ủ rũ cầm lấy ví tiền. Vừa ra khỏi cửa lập tức trong
phòng rộ lên trận cười long trời lở đất.

Thế này bảo tôi làm sao mà chịu nổi…

Trong lúc xếp hàng trả tiền, tôi nghe lỏm một nhóm hỉ
hả nói chuyện sau lưng mình: “Trời ơi, hôm nay xem như được mở mang tầm mắt,
sắp về còn được nghe sư tử gầm!”

Kẻ đó nói xong, có người phụ họa ngay: “Còn phải nói!
Mình là mình phục chị này lắm! Nếu là mình thì đã chả dám mở miệng ra khỏi xấu
hổ! Tiếng hát thật dã man!”


Tôi cảm giác đứa con gái này quen quen.

“Ha ha ha! Nhưng các cậu không thấy bài hát rất ý
nghĩa à?”

Giọng một tên con trai. Hừ, quả nhiên bọn trai lúc nào
cũng có cái nhìn khoan dung hơn nhiều.

“Ninh Hiên, cậu đứng đấy cười một mình cái gì thế?”

Nghe đến cái tên này đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng.

Trời đất! Sao những khoảnh khắc kinh điển của đời tôi
đều dính phải cái tên này. Tôi nghe tiếng tên Ninh Hiên đó nói sau lưng:
“Không, có cười gì đâu.”

Đến lượt mình, tôi vội vàng ra trả tiền và ký hóa đơn,
đang lúi húi kí tên bỗng bên tai tôi có luồng hơi ấm ấm: “Tiếng hát của chị quả
có sức sát thương!”

Tôi quay ngoắt sang, thấy tên Ninh Hiên chuyên đưa
giấy cho bạn gái trong nhà vệ sinh cũng đang đứng trả tiền bên cạnh. Tôi nhìn
hắn, hắn nhìn tôi. Bộ dạng tôi hẳn rất hung ác dữ tợn, nhưng môi của hắn lại
đỏ, răng của hắn lại trắng đẹp vô cùng!

Tôi nén giọng thật thấp, rít lên: “Đừng nói linh tinh,
không phải tôi hát!”

Hắn vừa ký hóa đơn vừa nói: “Không phải chị hát à? Thế
sao vừa rồi bọn tôi nói chuyện chị lại run như cầy sấy thế?”

Tôi nghiến răng gầm gừ: “Này, đừng có ép tôi nói cho
cậu nghe thêm một bài nữa nhé.”

Hắn phì cười. Nụ cười đẹp như ngàn hoa đua nở lập tức
làm đôi mắt say xỉn lờ đờ của tôi bừng tỉnh.

Tội lỗi, tội lỗi quá. Sau khi hoàn hồn, tôi lập tức âm
thầm sám hối: Trác Hạo ơi, em chỉ ngắm người đẹp thôi, chứ trong lòng em chỉ
yêu một mình anh.

Xong xuôi tôi quay người định đi, mới thình lình nhận
ra sau lưng mình đâu phải chỉ có vài người phải là một đoàn tầm hai ba mươi
người. Chắc cũng đều là bạn bè đến đây tụ tập.

Trong đám người đó tôi nhận ngay ra cô bé xinh xắn đã
gặp lúc trước. Cô ta vừa nhìn thấy tôi đã nhăn mặt, bước đến bên Ninh Hiên hỏi:
“Ninh Hiên, chị ta nói gì với cậu thế? Sao cậu run thế? Khó chịu chỗ nào à?”

Tôi nghiến răng nghiến lợi, tên nhóc xấu xa này thì
khó chịu gì, hắn đang cố nhịn cười đấy thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận