Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi


“Cậu thì sao?”
Cô hỏi Ngữ Thu Mai.
“Công việc hằng ngày đều do trợ lý sắp xếp, hoạt động showbiz cũng không rõ ràng.

Nói muốn trở thành ảnh hậu lại có chút xa xăm… lâu dần mình cũng không còn quá nhiệt huyết nữa.

Tất cả đều chỉ là công việc.”
Cô đã từng trải hàng chục năm, cho nên có thể hiểu được cảm giác bất lực của Ngữ Thu Mai trong đó.

Có lẽ, sau khi vào giới showbiz đầy bon chen, thấy cuộc sống không còn màu hồng nữa khiến cho cô ấy thất vọng.
“Đừng nghĩ nhiều, đa phần chúng ta khi lớn lên đều lựa chọn công việc không phải bởi vì nó là đam mê của mình, mà vì nó là công việc phù hợp với chúng ta ngay tại thời điểm đó.

Một công việc đem đến cho chúng ta thu nhập và đáp ứng được những nhu cầu mà chúng ta muốn.”
Ngay cả khi lựa chọn đúng ngành, đúng công việc mình thích thì khi thực sự tìm hiểu sâu hơn… Có chắc, trong chúng ta sẽ giữ mãi được nhiệt huyết đó hay không?
Có câu cứ đi rồi sẽ đến.
Trong hoàn cảnh này, Hạ Kiều Nghi thực sự muốn khuyên Ngữ Thu Mai rằng: Cứ làm đi… cứ làm rồi đến một thời điểm nào đó, cô ấy sẽ khám phá ra được điều mình thực sự muốn, một công việc mình thực sự có khát khao muốn gắn bó cả đời.
Chỉ là, mục đích thực sự của Ngữ Thu Mai không phải tới để nhận sự an ủi của cô.

Cô ấy nhìn sâu vào ánh mắt cô, giống như bị kích động bởi điều gì đó:
“Mình không thể ngừng suy nghĩ… Kiều Nghi, cậu có suy nghĩ không? Rằng… ngày ấy ba chúng ta đã từng rất thân thiết… nhưng cậu và Ái Ái đã bỏ rơi mình… Cậu có biết, điều đó khiến mình tổn thương cỡ nào không?”
Nhìn cô rơi vào trầm mặc, Ngữ Thu Mai lại đột nhiên hỏi:
“Cậu thấy mình bây giờ có xinh đẹp không?”
Cô khẽ gật đầu.
Cô ấy cười, nụ cười chua chát:
“Nó chỉ là hình thức bên ngoài thôi… Còn mình…”
Cô ấy chỉ vào tim của mình:

“Mình cảm tưởng lục phủ ngũ tạng bên trong mình đều tan nát hết rồi.

Những con người mà mình tiếp xúc khiến mình cảm thấy ghê tởm, chỉ có các cậu và gia đình của mình là chỗ dựa tinh thần duy nhất.

Thế nhưng… các cậu lại đối với mình như thế.

Cậu biết không… ngày ấy khi nghe những lời tàn nhẫn của cậu, mình đã suy sụp… Sau khi biết hết mọi chuyện về cha và mẹ của mình… mình đã giận họ, đó là lý do mình không trở về.

Mình biết chuyện họ làm quá đáng, và cậu cùng với bác gái đã chịu nhiều uất ức… nhưng Nghi à, mình vô tội… tại sao lại đối xử với mình như thế?”
Một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt xinh đẹp:
“Bao năm nay, cứ mỗi lần nhìn cậu đăng ảnh tình cảm thắm thiết với mọi người, mình rất muốn vào chất vấn cậu… Cậu làm mình tổn thương như thế, tại sao cậu lại có thể hả hê vui vẻ?”
Hạ Kiều Nghi không còn nhớ rõ những lời cô nói với Ngữ Thu Mai khi ấy là gì, chỉ là theo cảm nhận Ngữ Thu Mai diễn tả lại đó dường như là những mũi tên sát thương đâm vào trái tim cô ấy.
Cô hỏi ngược lại Ngữ Thu Mai:
“Vậy nếu cậu là mình, khi đó cậu sẽ làm gì?”
Ngữ Thu Mai cho dù có trưởng thành bao nhiêu, nhưng đối với những người thật sự quan trọng với mình thì lại trở nên ngốc nghếch.

Hiện tại bị chất vấn, cô ấy nghẹn lời không biết trả lời thế nào.
Hạ Kiều Nghi rất kiên nhẫn chờ đợi, ép đối phương phải đưa ra câu trả lời.
Ngữ Thu Mai bắt đầu lúng túng:
“Mình… mình không biết.

Có lẽ mình cũng sẽ giận…”
“Phải rồi.”
Hạ Kiều Nghi cười trào phúng.
“Cậu làm sao có thể hiểu được cảm giác ba của bạn thân đã là người cầm đầu chà đạp mẹ của mình như thế nào? Chưa kể, mẹ của bạn thân sau khi biết điều đó, còn cho người tới đánh mẹ của mình… Là cậu, cậu bình tĩnh và suy nghĩ rằng ‘con của họ không liên quan’ nổi không?”
Nhìn vẻ mặt bàng hoàng của Ngữ Thu Mai, cô bồi thêm:

“Những năm nay, cậu tự lạc lối trong suy nghĩ ích kỷ của mình rằng tại sao mình lại làm thế.

Thì đứng ở vai vế của mình, mình cũng sẽ ích kỷ và cho rằng cậu và ba mẹ của cậu là cùng một ruột.”
Cô nhấp ngụm cà phê, cà phê đắng ngắt không phải sở thích của cô nhưng cô vẫn cố nuốt xuống cổ họng:
“Mai Mai à, dừng lại đi.

Về việc tranh luận, cậu không thắng nổi mình đâu.

Chúng ta đều tổn thương, nên đừng trách ai vô tâm với ai… việc cắt đứt mối quan hệ bạn bè là điều sớm muộn, đừng cố gắng hàn gắn lại bởi vì cả đời này cậu sẽ không thể nào quay lại nhiều năm trước và ngăn cản ba của cậu không làm tổn thương mẹ mình.”
Cô đứng lên, không một lời từ biệt mà rời khỏi quán cà phê.
Phía sau, Ngữ Thu Mai rơi thêm mấy giọt nước mắt nữa.

Xong vì hình ảnh của bản thân, lại cố gắng ổn định cảm xúc, đè nén sự đau đớn trong lòng.
Cô ấy tiến tới cầm lấy ly cà phê mà Hạ Kiều Nghi đã uống, cẩn thận cho vào túi chuyên dụng.

Sau khi thanh toán tiền, liền rời khỏi đây.
Trở về căn chung cư mình tự mua mà không về biệt thự Ngữ gia, chưa bao lâu sau thì Ngữ Tông Trạch đã tới.
“Con à… thế nào rồi, con lấy được chưa?”
Ngữ Thu Mai lạnh nhạt nhìn ông:
“Con lấy được rồi.

Giờ thì ba có thể nói cho con biết tại sao không?”
Bao năm nay, vì chuyện ông bà Ngữ làm, cô ấy đã từ mặt họ mấy năm trời, ngày nghỉ dài hay ngày tết cũng không về.

Chính bởi vì bình thường họ diễn vai người tốt quá mức, cho nên khi sự thật lộ ra cô ấy mới không chấp nhận được việc cha mẹ của mình lại là những người như vậy.

Gần đây, rộ lên tin tức Hạ Kiều Nghi và Lục Đông Phong sẽ tổ chức lễ cưới ngay khi cô tốt nghiệp thì Ngữ Tông Trạch đã bay tận vào thành phố M để thuyết phục cô ấy trở về.
“Ba biết, nhiều năm nay con vẫn luôn giận ba mẹ… Nhưng con à, chúng ta là máu mủ ruột thịt, con không thể vì điều ấy mà tha thứ cho chúng ta sao? Chưa kể, bây giờ ba mẹ đều đã biết sai rồi…”
Ngữ Thu Mai nhìn thẳng vào mắt ông:
“Đừng tưởng con không biết bởi vì ba mẹ bị người ta gây khó dễ mới không làm hại mẹ con Kiều Nghi.”
“Nào có chứ…”
Thấy ông vẫn không chịu thừa nhận, Ngữ Thu Mai trở nên mất kiên nhẫn:
“Con không muốn nghe chuyện này nữa.

Giờ, hoặc là ba nói với con lý do tại sao ba muốn xét nghiệm ADN với Hạ Kiều Nghi, hoặc là con sẽ trực tiếp quay về thành phố M… từ giờ trở đi sẽ không còn quan hệ gì với ba nữa.”
Nhìn đứa con gái mình từng cưng chiều nuôi nấng, giờ đã lớn đến mức đủ lông đủ cánh và quay sang đe dọa ngược lại mình, Ngữ Tông Trạch cảm thấy thật là quả báo:
“Được rồi được rồi, ba rất xin lỗi.

Để ba kể con nghe…”

Ngày Hạ Kiều Nghi bảo vệ luận văn tốt nghiệp thành công, cô cùng với Lục Đông Phong đã về nhà Hạ Lam tổ chức ăn mừng một bữa.

Việc ba người lén lút ăn mừng không mời vợ chồng Đoàn Yên Miên khiến bà ghen tị một phen.

Giữa chừng bà đã phi tới nhà Hạ Lam bất chấp không được mời.
Mấy người chỉ đơn giản ăn một bữa cơm nhẹ, xong đến chiều Đoàn Yên Miên lại kéo Hạ Kiều Nghi đi mua sắm.

Lục Đông Phong nghỉ trưa tại phòng của cô, đến khoảng ba giờ, lúc đó ở nhà chỉ có Hạ Lam.
Bà đi tới gõ cửa phòng.
“Sao vậy mẹ?”
Lục Đông Phong đã tỉnh.
Hạ Lam nói vọng vào trong:
“Con tỉnh rồi à, ra ngoài mẹ có chuyện muốn nói với con này.”
Khi anh ra ngoài đã nhìn thấy bà ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, sắc mặt bà trông có vẻ nghiêm túc khiến anh đột nhiên cảm thấy có chuyện gì không ổn.
Anh ngồi xuống ghế, hỏi bà:
“Có chuyện gì vậy mẹ?”

Bà nhìn đến gương mặt anh, giờ đây quan hệ của hai người đã giống như người một nhà, không còn bất kỳ khoảng cách gì.

So với con gái, có một số chuyện bà lại thoải mái nói với Lục Đông Phong hơn.
Bà hỏi:
“Con biết Ngữ gia phải không con?”
Sắc mặt Lục Đông Phong đã có chuyển biến, anh dần đoán ra bà định nói chuyện gì.
“Tất nhiên là con biết.”
Chính tên Ngữ Tông Trạch cầm đầu làm hại bà, làm sao mà anh không biết?
“Ừ.”
Hạ Lam đáp khẽ một tiếng, xong lại ngập ngừng suy nghĩ như thể khó nói.
Lục Đông Phong cũng không muốn giấu bà, cho nên đã khai ra trước:
“Việc Ngữ Tông Trạch làm với mẹ, con sẽ không bỏ qua.

Hai năm gần đây, con cùng Hàn Thị đã tạo sức ép về phía Ngữ Thị của ông ta.”
Thương trường thì bị Hàn Thị chèn ép.
Mặt dự án, giấy tờ hành chính cùng các quan hệ hành lang thì bị anh chặn trước.

Anh đánh tiếng với những người bạn của mình, cứ hễ là Ngữ Thị thì đừng bỏ qua.

Khổ nỗi, quan hệ của anh và bạn bè khá tốt, nên bọn họ một truyền mười, mười truyền trăm…
Đâm ra, Ngữ Thị vài tháng gần đây đang trên đà sụp đổ.
Việc quan hệ của anh và Hàn Thiên Dương cũng trở nên tốt hơn, hai người đã từng nói với nhau về chuyện này.

Hàn Thiên Dương gần đây cũng va phải tình yêu, nghe nói kết hôn với cô vợ nào đó… nhìn thần sắc cậu ta tốt hơn hẳn khi trước khiến cho anh liên tưởng đến câu ‘tình yêu sẽ giúp con người ta tốt lên’.
Quay lại việc Hàn Thiên Dương hỏi anh tại sao không để Hàn Thị dập Ngữ Thị luôn mà phải chần chừ tận hai năm nay?
Anh đã trả lời, Ngữ Tông Trạch đâu thể chết dễ như thế, ông ta phải chết từ từ và chết đau đớn nhất.
Hàn Thiên Dương không hỏi lý do tại sao anh lại muốn ra tay tàn nhẫn với một tập đoàn tầm thường như vậy.

Chỉ nói, nếu anh cần cứ hô một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận