Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi


Vì tính chất công việc của Lục Đông Phong cho nên mọi thông tin liên quan đến vụ việc đó đều được bảo mật mà không truyền ra ngoài.

Đương nhiên, Hoàng Cẩm Huyền đã cố ý dây vào anh, thì anh cũng sẽ không buông tha.

Ngày đó, suýt chút nữa anh đã đánh mất đi sự trong sạch của mình mà phản bội Hạ Kiều Nghi.

Anh biết, nếu lúc đó anh không tỉnh táo dẫn tới việc qua lại cùng người phụ nữ khác… thì số anh xem như tàn rồi.
Anh đã gọi cho Lục Tiến, Lục Tiến hiểu ý của anh, nên sau khi trao đổi lại với Hàn Thiên Dương, đã cho người nộp chứng cứ nhà họ Hoàng nhận hối lộ cùng một số tội danh khác lên tòa án.

Cứ như vậy, ông Hoàng đang ở nước ngoài đã bị triệu tập về nước, tới đồn cảnh sát.

Không lâu sau, ông ta đã bị bắt vào tù, tài sản bị niêm phong.

Nhà họ Hoàng đã suy càng thêm tàn, cứ vậy bị sụp đổ.

Hoàng Cẩm Huyền và mẹ trốn tránh dư luận ra nước ngoài, cắt đứt toàn bộ liên lạc.

Vài năm sau, chị ta từ giả bệnh thành bệnh thật.

Tinh thần không ổn định, lúc lên lúc xuống ảnh hưởng rất nhiều tới công việc, cuộc sống sau đó không dễ dàng chút nào.
Một ngày nọ của nhiều năm về sau, Hoàng Cẩm Huyền gọi điện cho Lục Đông Phong.

Khi ấy, anh không rõ là ai nên mới nghe máy.

“Lục Đông Phong, tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy? Anh khiến cuộc sống của em tới mức này, anh mới hài lòng sao?”
Lục Đông Phong phải mất một lúc mới nhớ ra người này là ai, anh lạnh lùng đáp:
“Đối với cô, đêm đó cô chỉ đơn giản là trêu đùa tôi.

Nhưng đối với tôi, đó là một vận hạn xui xẻo.

Đã là vận hạn xui xẻo, tất nhiên tôi phải tìm cách loại bỏ nó.”
Nói xong, anh lập tức tắt máy.

Nhà bao việc, anh đâu rảnh để nghe.



Cũng từ sự việc ở khách sạn cổ lần đó, Hạ Kiều Nghi cảm thấy thái độ của Đoàn Yên Miên đối với mình lại trở nên khác biệt hơn bao giờ hết.

“Nay mẹ đi mua sắm với mấy bà bạn, thấy cái váy này cũng xinh phết, mẹ liền nghĩ đến con… Con mặc thử để mẹ xem có đẹp không?”
Sau khi cô mặc.

“Wow, đúng là người đẹp, mặc gì cũng đẹp.

Để lần sau mẹ lại mua thêm cho con… À, hay hôm nào con rảnh chúng ta cùng đi mua sắm đi…”
Hạ Kiều Nghi bị bà ép đi mua sắm, một bên bà nhiệt tình, một bên cô lại cảnh giác không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Ôi con ơi, Hermes mới ra mẫu túi mới, con thích hãng này đúng không? Để mẹ order cho con.”
Vậy là bà sẵn sàng đặt cọc với nhân viên cửa hàng để săn chiếc túi hàng hiệu có giá trên trời đó cho cô.

Buổi tối, lúc nằm bên cạnh Lục Đông Phong, cô nhịn không được mà hỏi:
“Mẹ anh gần đây sao vậy? Chẳng lẽ vì biết người hại anh là Hoàng Cẩm Huyền nên đã thay đổi thái độ với em à?”
Từ việc muốn cô thay đổi cách gọi như việc Lục Đông Phong gọi mẹ cô là mẹ, bà nói cô cũng phải gọi bà như vậy.

Lại đến thái độ tình cảm sến sẩm của bà… Thật khiến cô hoang mang.
Lục Đông Phong thơm lên má cô:
“Anh không biết.

Sao em không hỏi thẳng mẹ?”
“Điên à? Sao em hỏi được?”
Cô liếc anh, chất giọng mắng lại có tư vị làm nũng.
Anh dỗ dành cô:
“Vậy để anh hỏi cho em nhé?”
“Thôi thôi, em cũng chỉ nói chuyện như vậy.

Anh không biết thì bỏ đi.

Dù sao cũng không quan trọng lắm.”
Hai người sau cùng vẫn không tìm ra đáp án cho nên đành mặc kệ.

Vài lần đầu thì cô còn bối rối, nhưng về sau, cô cũng dần quen với việc đó.


Có thi thoảng, người lạnh nhạt hời hợt như cô cũng bị ảnh hưởng mà đối với bà giống như cách bà đối với cô, điều đó khiến bà vui như tết.

Bà không quên đi cửa sau bằng cách làm thân với Hạ Lam, tình cảm chị em cứ thắm thiết như tri kỷ.

Đến năm ba chuyên ngành mới tức là đã bốn năm cô học đại học, Hạ Kiều Nghi bị hai mẹ thúc ép đi làm giấy đăng ký kết hôn với Lục Đông Phong.

Hôm đó, mấy người họ cùng Lục Đông Phong cố ý làm tiệc cầu hôn cô.

Thực ra, ở với nhau gần ba năm, cô cảm thấy cuộc sống khá tốt, ngoài việc Lục Đông Phong hơi quá đà trong việc sinh hoạt tình dục ra thì không có vấn đề gì.

Cho nên, lần này, cô chấp nhận lời cầu hôn của anh.

Thế là, tính ra cô chưa học xong thì đã lấy chồng rồi.

Trên tay bây giờ lúc nào cũng phải đeo chiếc nhẫn chói lóa, Lục Đông Phong tuyên bố rằng không cho cô tháo ra, nếu anh phát hiện cô tháo ra để cua trai, anh nhất định không tha cho cô.

Trừng phạt bằng cách nào thì đêm về nằm lên giường sẽ biết.

Nói đến Lục Đông Phong, nhiều năm ở chung, cô thấy anh vẫn luôn tình cảm như vậy.

Tình đến mức những thứ đó trở thành thói quen.

Cô là người khá kỹ tính, cho nên việc anh ra ngoài dù cô không nói nhưng thật lòng cô để ý rất kỹ.

Biết có nhiều cô gái tán tỉnh anh, nhưng anh đều tránh xa, thái độ cự tuyệt rõ ràng thì cô cũng chưa tin lắm đâu.

Sợ anh chán cơm thèm phở.
Chỉ là dần dần theo thời gian, cô mới phát hiện người đàn ông này trong công việc rất phấn đấu nhưng trong chuyện tình cảm thì lại là kiểu người biết đủ.

Công việc của anh ngày càng thăng tiến, còn tình yêu thì anh chỉ cần có cô thôi.

Tình yêu tốt, tự nhiên anh sẽ dành công sức phấn đấu vào sự nghiệp.


Còn tình yêu tan nát thì giống như kiếp trước, thân tàn ma dại.

Một ngày nọ, khi cô vừa tan học từ trường về nhà, cô nhận được điện thoại của một người.

Chiếc xe chuyển hướng, rẽ vào một quán cà phê.

Ngữ Thu Mai… đã lâu không gặp.
Quả thực, gần đây cô đang làm dự án tốt nghiệp khá áp lực nên khi Ngữ Thu Mai muốn gặp cô, cô đã có suy nghĩ không muốn đi.

Nhưng đối phương dùng chất giọng nhẹ nhàng và thái độ mềm mỏng, cô khó lòng từ chối.

“Kiều Nghi, lâu rồi mới gặp lại cậu…”
Ngữ Thu Mai so với ngày trước, bây giờ đã toát rõ khí chất của người nổi tiếng: trưởng thành, điềm đạm.

Bao năm hoạt động trong thành phố M, giờ đây sự nghiệp của cô ấy đã tiến triển hơn nhiều.

Cũng có mấy bộ phim khá hot, hình ảnh trong sạch thu hút không ít fan.

Có người từng soi ra, cô và cô ấy kết bạn với nhau trên mạng xã hội, tìm về ảnh thời xưa còn có ảnh chụp chung ba người bao gồm Lục Ái Ái.

Nhưng giờ không thấy đăng ảnh cùng nên họ đoán bọn cô đã nghỉ chơi.

Chuyện đó khiến cư dân mạng bàn tán một phen, nhưng chính chủ không lên tiếng xác nhận thì mọi cuộc bàn tán đều đi vào quên lãng.

Cô bây giờ cũng có không ít người theo dõi, chủ yếu là nổi tiếng về việc hoạt động thiện nguyện, sự tích cực về mặt hình ảnh.

Ngữ Thu Mai là ngôi sao trong giới showbiz.
Còn cô, lại trông có vẻ giống người chuẩn bị bước vào con đường chính khách.

Công tác xây dựng hình ảnh được rất nhiều người trong ngành khen, kể cả vị Hàn Thiên Dương cũng từng nói với Lục Đông Phong về cô như vậy, cô vui lắm.

Sau bao năm, cô cũng đã nguôi ngoai đi chuyện của bà Ngữ.

Cô nhàn nhạt gật đầu:
“Cậu về chơi à?”
Ngữ Thu Mai cười nhẹ:
“Ừm, mấy năm nay đây là lần đầu tiên mình trở về…”
Ánh mắt cô hiện lên vẻ bất ngờ:
“Tại sao?”
Ngữ Thu Mai lảng tránh ánh mắt cô, tay nâng ly cà phê nhấp một chút:
“Lâu rồi không được gặp nhau… mình thực sự rất nhớ cậu và Ái Ái…”

Ngày đó việc hai người cãi nhau, Lục Ái Ái đã lựa chọn về phe của Hạ Kiều Nghi cho nên cũng hạn chế việc liên hệ qua lại với Ngữ Thu Mai.

Thấy cô không đáp, cô ấy lại hỏi:
“Nghe nói, Ái Ái sắp sang nước ngoài học thạc sĩ à?”
Cô gật đầu:
“Đúng rồi.”
Lục Ái Ái học xong đại học từ năm ngoái, dưới sự giới thiệu của anh họ, cô ấy đã tới trụ sở chính của Hàn Thị làm việc.

Việc tuyển thẳng người mới đối với một tập đoàn lớn như Hàn Thị rất hi hữu, cho nên đủ hiểu quan hệ giữa Lục Đông Phong và Hàn Thị đã tốt cỡ nào.

Tuy nhiên, sau một năm đi làm cô ấy lại cảm thấy năng lực chưa đủ nên muốn đi học lên Thạc sĩ.

Dự định đợi cô bảo vệ luận văn tốt nghiệp xong thì cô ấy sẽ bay.

“Cậu thì sao? Cậu dự định sẽ làm gì?”
Nghe Ngữ Thu Mai hỏi, dù giọng cô nhẹ nhàng nhưng câu từ có chút khách sáo trả lời lại:
“Mình sẽ thi công chức.”
Có chồng làm chính trị gia cấp cao, điều này cũng dễ hiểu.

Ngữ Thu Mai dường như không bất ngờ lắm với câu trả lời của cô:
“Sau đó thì sao?”
“Trước mắt, mình sẽ làm ở Cục Thuế.

Dù sao cũng chưa tính xa như vậy.”
Thật ra là cô không muốn nói nhiều.

Trước kia mấy người thân thiết với nhau, nhưng cô trọng sinh trở về nên tình cảm cũng không quá gắn kết, bây giờ gặp lại, cảm xúc thật khách sáo xa lạ.
Cô ấy có lẽ cũng nhận ra điều này, nên không dám hỏi sâu thêm.

“Mình cũng đoán như vậy, xem mấy bài viết cậu đăng… quan hệ rất tốt với người bên Cục Thuế.”
“Ừ.”
Sau khi tốt nghiệp, cô sẽ tập trung phát triển công việc bên Cục Thuế hơn, còn bên phía cô Mai có lẽ lại phải chậm lại.

Nhưng cô không muốn từ bỏ công việc bên phía cô ấy, bởi bây giờ bên đó cô cũng có chức vị rất ổn.
Đã vậy, mẹ chồng của cô chính là bà Đoàn Yên Miên lại bắt đầu hạch họe muốn cô nghỉ bên phía cô Mai để về làm cho bà.

Bà bảo cho cô mấy cửa hàng, cô nói cô chưa đủ trình quản lý một cửa hàng lớn như thế thì bà nói ‘Lỗ thì mẹ bù cho, còn lãi thì tất cả đều là của con’.
Đúng là người giàu nói gì cũng hay.

Thi thoảng nghĩ đến cô vẫn thấy rất đau đầu, lắm lúc không biết đau đầu vì dự án tốt nghiệp hay là vì những việc phải làm sau khi tốt nghiệp nữa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận