Vạn Kiếp Phi Hoa

"Bác mời em đến chơi". Ta lại phi máy bay giấy qua cửa sổ lớp học của Thiên Thành. Em ấy tỏ vẻ khó chịu, nhăn nhó nhìn ta. Ta lấy hai đầu ngón tay kéo hai mắt xuống làm mặt xấu, Thiên Thành bật cười rồi lè lưỡi trêu lại ta. Ta đã từng dễ dàng dỗ dành em ấy một cách "ngon lành" như vậy.

Giữa thời đại nhiễu nhương này, con người ta hay nhìn vạn vật bằng cái nhìn định kiến. Dẫu cho bạn có miệt mài nỗ lực đến đâu, dẫu cho bạn có ưu tú đến nhường nào vẫn sẽ có kẻ ghen ghét trong lòng thậm chí thể hiện rõ thái độ thù địch ra mặt. Có đôi lần bạn sẽ tự hỏi mình đã làm gì sai, mình đã gây ra lỗi lầm gì mà khiến người ta luôn muốn gây khó dễ cho mình đến vậy? Có lẽ sự tồn tại của bạn thôi cũng đủ khiến họ cảm thấy phẫn nộ vô cùng. Chúng dám cả gan thách đấu ta tỉ thí võ nghệ với chúng. Ta đã cố chỉ thủ không tấn nhưng điều đó càng khiến chúng muốn xông lên "sống chết" với ta.

- Tên Quốc Tuấn kia, người dám khinh thường Trung Thành Vương và bọn ta ư?

Con người ta có thể cúi gằm mặt chịu bị xỉ vả, có thể chẳng còn chút tự trọng nào vì miếng cơm manh áo nhưng nếu động đến cha mẹ của họ, họ nhất quyết không để yên. Ta còn nhớ ngày ta theo bác Thụy Bà lên kinh thành, mẹ ta bịn rịn bấu chặt lấy tấm áo, cha quay mặt không nói lời từ biệt.

- Ngươi tưởng thân phận thấp hèn nhà ngươi có thể mơ tưởng tiếp cận công chúa ư? Cha là tội đồ phản nghịch, mẹ xuất thân hèn kém.

Có lẽ ta vẫn còn chưa đủ trải nghiệm để hiểu thấu sự phân hóa tầng lớp sâu sắc trong xã hội là như thế nào. Trong mắt ta ngày ấy, trong mắt một đứa trẻ không có giàu hay nghèo, xuất thân quyền quý hay thấp kém chỉ có người tốt hay người xấu.

Xuất thân hèn kém, như thế nào là hèn kém. Ta chưa bao giờ thấy xấu hổ vì là con của mẹ ta. Mẹ ta cũng chưa làm việc gì phải hổ thẹn với lòng. Bán kẹo kéo thì có gì sai, kiếm những đồng tiền chân chính thì sao, người đâu có cướp bóc của ai? Trong giây phút đó ta đã suýt chút nữa không thể kiềm chế được bản thân mà đấm tên Trung Thành Vương hộc máu.

- Quốc Tuấn, dừng lại đi mà.

Thiên Thành đến ôm trầm lấy ta, ngăn ta lại. Em ấy cứ thế kéo tay ta lôi đi. Thoáng chốc trong ta vụt lên cái suy nghĩ muốn có được Thiên Thành, em ấy trong mắt ta thật nhỏ bé, làm sao có thể lay chuyển hay kéo ta đi được, chỉ là ta có muốn dừng lại hay sống chết với quân hỗn xược kia một phen hay không thôi. Thiên Thành thật nhỏ bé, nhưng vừa vặn lòng ta cũng chẳng bao la, rộng lớn, vậy nên thế giới của ta chỉ cần em ấy là đủ.

Thiên Thành lấy khăn tay lau vệt máu trên khóe môi ta. Nhìn qua ta cũng biết đây là chiếc khăn Thiên Thành tự thêu, ta lại nghĩ đến cảnh em ấy cầm cây kim run run, mồ hôi còn vương trên trán, chậm chạp như chú rùa nhỏ nhưng vô cùng tỉ mỉ. Thành quả chỉ có thế này thôi sao, ta thậm chí còn không nhận ra em ấy thêu hoa gì nữa, nhưng ta vẫn thấy rất đẹp.


- Anh không nên làm tổn thương mình như thế. Thiên Thành cầm tay ta xuýt xoa, làm như em là người bị thương không bằng.






Tối hôm đó, nghĩa mẫu bàn chuyện với ta về việc người muốn đưa ta lên chùa học. Chính người cũng hiểu chốn kinh thành không phải là nơi để ta phát triển tài năng. Người nói rằng đất màu mỡ mà người không có tâm gieo trồng, hạt giống dẫu có tốt đến đâu cũng không thể trở thành cây sai trĩu quả. Ta biết tấm lòng của nghĩa mẫu dành cho ta, người chưa bao giờ để ta chịu thiếu thốn, hay ấm ức về bất cứ điều gì.

- Quốc Tuấn có phải ta đã sai khi giữ con bên mình phải không? Con đã chịu nhiều thiệt thòi rồi, xin lỗi con vì ta không thể làm được nhiều hơn thế cho con. Ta đã thu xếp để con lên chùa học tập một thời gian, vị sư trụ trì là người rất đức độ, kiến thức uyên bác, ta nghĩ con sẽ có cơ hội tốt nhất để có thể học hỏi, rèn luyện bản thân. Đợi mọi chuyện lắng xuống ta sẽ đón con trở về được không?

Đáng nhẽ ta phải nên rất vui mừng vì có cơ hội thỉnh giáo người có học thức uyên bác như vậy, ta cũng đã nghe danh thiền sư Đạo Huyền từ rất lâu. Người là sư trụ trì chùa Thắng Nghiêm, tinh thông Tam Tạng, Giới Đức trang nghiêm, uy tín bậc nhất thời bấy giờ. Lòng ta lại lưỡng lự, rời kinh thành nghĩa là ta phải rời xa Thiên Thành? Khi mà tình cảm của ta với em ấy vẫn còn đang hỗn loạn, có vô số những nút thắt, ta còn đang đắn đo, dụng tâm để tháo gỡ. Trước khi mọi thứ trở nên phức tạp và quá đậm sâu, ta nghĩ ta nên đi để nhìn nhận thật chín chắn mọi việc, thậm chí ta có yêu Thiên Thành thật đi chăng nữa thì bây giờ cũng chưa phải lúc, ta đã làm nên tài cán gì chứ, ta còn chẳng thể bảo vệ được em ấy.

- Con đang phân vân ư? Ta sẽ thường xuyên đưa Thiên Thành lên thăm con.

"Con sẽ sớm chuẩn bị thưa nghĩa mẫu." Sao người lại nhắc đến Thiên Thành cơ chứ? "Nhưng tạm thời nghĩa mẫu đừng nói chuyện con lên chùa Thắng Nghiêm với Thiên Thành". Nếu em ấy biết chuyện lại nước mắt ngắn, nước mắt dài, ta sẽ mủi lòng mà ở lại mất.


Thiên Thành à, xin lỗi em!







Lần đầu tiên ta gặp thiền sư, người mỉm cười mà bảo rằng : "Thật đúng là duyên mệnh Trời Phật đã định sẵn". Cuộc sống nơi cửa Phật thanh tịnh bắt đầu với tiếng chuông chùa du dương, ngân nga. Mỗi sớm tinh mơ, ta xách xô lên đi gánh nước, việc đầu tiên ta làm khi đến chùa không phải học quyền cước hay Tam Tạng Thánh Điển mà là đi gánh nước. Trước cửa Phật, ai cũng như ai, giống như mặt trời chiếu sáng muôn nơi, không bỏ xót nơi nào. Thiền sư đã nói với ta thế này chân lý của nhân sinh đôi khi chỉ giấu trong những điều bình thường và đơn điệu. Ta thích cái cảm giác tận hưởng thiên nhiên bằng thính giác và xúc giác. Hít thật sâu và thở ra chậm rãi, khí trong lành sẽ tràn vào phổi, rồi mang theo những khí cặn đi ra, cứ như chút được hết những ưu sầu, phiền não. Khi lòng ta tĩnh lặng, ta có thể nghe thấy tiếng lá rơi chạm nhẹ đất, cái rơi nghiêng nhẹ nhàng vô thường, không nuối tiếc, cũng chẳng ai oán.









Trong giây phút, ta nhớ về lần đầu gặp gỡ Thiên Thành giữa bộn bề, xô bồ ngổn ngang. "Bắc phương hữu giai nhân tuyệt thế, Nhất cố khuynh nhân thành, Tái cố khuynh quốc nhân. Ninh bất chi khuynh thành dữ khuynh quốc, Giai nhân nan tái đắc" . Giờ thì ta đã có đáp án của lòng mình, người con gái ta thương chẳng cần khuynh quốc, khuynh thành, chỉ cần nhìn trong mắt em ta thấy ánh bình yên. Hán Vũ Đế say mê Lý phu nhân (em gái Lý Diên Niên) cũng chỉ vì nhan sắc, đến cuối đời Lý phu nhân lâm bệnh, nhan sắc phai tàn, không dám để Hán Vũ Đế nhìn mặt lần cuối. Ngày hôm nay "Khuynh quốc, khuynh thành" đâu có nghĩa ngày sau vẫn là giai nhân. Ai ai cũng đua nhau ngắm hoa nở rực rỡ nhưng biết mấy kẻ chân tình nán lại đợi hoa tàn.

- Quốc Tuấn...

Vì ta hay nghĩ về Thiên Thành nên giờ gặp ảo giác nghe thấy tiếng em ấy gọi ta ư? Nhưng đúng là cô gái của ta rồi, em ngơ ngác nhìn khắp nơi tìm ta. Ta thì đang vắt vẻo trên cây, nhảy tuốt xuống mặt đất, chưa để Thiên Thành kịp phản ứng gì, ta đã lấy hai tay bịt mắt em ấy lại. Nếu Thiên Thành òa khóc thật to, hay cứ thế đánh ta thì có vẻ dễ dàng giải quyết vấn đề hơn nhưng em ấy yên lặng. Đôi mắt trân trân cứ nhìn ta, đây chính là cách em ấy chẳng cần nói tiếng nào cũng buộc ta nhận tội. Giờ thì không có kẹo để dỗ dành em ấy nhưng ta đã có trò vui khác.

- Đi theo anh!

Ta nắm lấy cổ tay Thiên Thành toan kéo đi, ai ngờ em ấy vung tay ta ra. Hôm nay Thiên Thành của ta giận thật rồi.

- Em giận anh lắm sao?

- Anh xin lỗi.

Thiên Thành hếch mặt, rồi còn lấy hai tay bịt tai tỏ vẻ không nghe ta nói gì cả. Ta nhấc bổng em ấy lên, rồi bế về phía vườn. Thiên Thành cựa quậy chống trả, nhưng em ấy đâu thể làm gì được ta với cái lực phản kháng yếu ớt ấy.

Thiên Thành ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời, ta cũng vô thức nhìn lên theo, nền trời xanh màu mưa đã qua. Chưa bao giờ ta thấy thời gian là thứ khan hiếm đến vậy. Cứ như ta đứng giữa sa mạc tiết kiệm từng giọt thời gian, từng giây khắc ở bên cạnh Thiên Thành vậy. Muốn ôm em ấy một lâu hơn một chút nhưng lại tự nhủ rằng còn rất nhiều chuyện khác đáng làm hơn.

- Có phải...em nặng lên mấy cân phải không?

Ta biết câu nói này như kiểu làm con gái nhà người ta đang ở trên chín tầng mây rơi xuống vực thẳm, nhưng ta không quen nói mấy lời nói ngọt ngào, mấy câu "thẳng thắn" vẫn dễ dàng nói hơn. Thực ra là không biết từ lúc nào, ta rất thích trêu chọc Thiên Thành, thích nhìn em ấy ngượng ngịu, hai má thì ửng hồng lên.


Vừa lúc ý, cơn gió ngang qua, vài chiếc lá vàng rơi, lững lờ chao nghiêng trên không. Thiên Thành đưa tay ra, chiếc lá đậu vào tay em ấy.

- Nhặt được lá bồ đề rơi là may mắn lắm đấy em biết không? Có người đến chùa đợi cả ngày cũng không được, lá rơi thì tranh nhau đến nhặt, nhưng cuối cùng chiếc lá lại về tay người khác.

Từ khi lên chùa ta bắt đầu chiêm nghiệm nhiều hơn, đôi khi là đùa nghịch với những chiếc lá cây đã mục nát. Ta đưa Thiên Thành đến chỗ ta để mấy chậu nước nhỏ, bên trong có ngâm lá bồ đề, cũng vừa vặn ta ngâm chúng vài tuần, đã đến lúc "lột da" chúng, đây là công đoạn "tàn ác" mà ta thích nhất.

- Em biết không, hiếm có loài lá nào đẹp như lá bồ đề, nhưng điều ta thích ở nó nhất chính là sức sống bền bỉ và kiên cường. Từ lúc lá bồ đề đơm chồi non đến khi nó già úa, ngay cả khi nó mục rữa trong bùn nước hay dưới đất cát.

Ta lấy vuốt nhẹ lá để còn phần xương lá không, phải rất tỉ mỉ để lá không bị rách. Ta cũng để Thiên Thành tự làm, như ta đã đoán trước em ấy rất tò mò và thích thú.

Các ngươi nghĩ thế nào về việc "động chạm", ý ta là khi tay ta chạm vào tay của Thiên Thành, hay là ánh mắt của ta và em ấy chạm nhau. Chuyện này cũng xảy ra nhiều lần nhưng đến bây giờ ta mới để tâm tới. Trước kia ta đã từng nghĩ rất vô tư, em ấy chỉ là "Người huynh đệ" thôi mà, nhưng bây giờ có phải nên là "Nam nữ thụ thụ bất thân" không?

- Quốc Tuấn à, anh trông đẹp không này? Chiếc lá trong suốt.

- Ta sẽ tặng em chiếc lá có màu bầu trời.

Ta lấy trong ngực áo chiếc lá mà ta đã tâm huyết ngâm lá, tách lấy xương lá, nhuộm màu rồi ép khô.

Vì lá trong suốt nên khi giơ lên bầu trời sẽ có màu xanh thẳm.
Vì em trong sáng và hồn nhiên nên tim anh mang màu xanh tinh khôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận