Vẫn An Pháp Y Kiều Thê

Lục Li xin nghỉ phép để đưa vợ đi hưởng tuần trăng mật. Cục trưởng mới tự xin về lại sở cảnh sát, Cục Cảnh Sát tạm thời do phó cục trưởng quản lý. Mấy hôm nay thành phố yên bình, toàn đội hình sự đều rảnh rỗi.

Ngày nào Lưu Tuấn cũng đến nhà Khúc Mịch ăn canh mẹ Khúc nấu. Nể tình cậu ta lấy lòng mẹ Khúc đến thế, Khúc Mịch chịu dành thời gian dạy cậu ta rất nhiều điều.

Thoáng cái đã đến mùa đông, Nam Giang chào đón tuyết đầu mùa. Công viên đường phố bị tuyết bao phủ, khắp nơi đều được phủ một trắng xóa, đồng thời mai cũng đều nở rộ. Mỗi khi có thời gian Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu đều nắm tay nhau đi ngắm hoa.

"Kiếp phu du lén rảnh rỗi nửa ngày." Hiếm khi Khúc Mịch nói chuyện văn chương.

Thương Dĩ Nhu lại cười: "Cần gì phải lén, dạo này không phải luôn rảnh rỗi sao?"

"Đúng vậy, nên sửa lại là kiếp phù du lén rảnh rỗi nửa tháng."

Bọn họ đã về nước gần mộ tháng, chỉ còn ba tháng nữa là phải về Toronto, vì thế cả hai rất trân trọng thời gian ở trong nước, ở bên gia đình.

Thương Dĩ Nhu đã lập dàn ý luận văn xong, cô định ngày mai bắt tay vào làm.

Bọn họ đi dạo một vòng công viên. Trước cổng có một ông cụ nướng khoai lang rất thơm. Thương Dĩ Nhu mua hai cái.

Thấy cô ăn như trẻ con, Khúc Mịch cười nói: "Nuôi em dễ thật, xem ra sau này anh không cần liều mạng kiếm tiền nữa."


"Anh Khúc Mịch, nếu kết hôn chỉ để lấp đầy bụng thì em hình như không cần phải làm vậy, bởi vì em có thể tự nuôi sống bản thân. Hơn nữa kiếm tiền không phải để tiêu, đây là năng lực sinh tồn cơ bản nhất. Vậy nên dù em ăn gì, ăn nhiều hay ít, anh đều phải cố gắng kiếm tiền đấy!" Thương Dĩ Nhu cầm củ khoai lang nóng, cười tủm tỉm ngẩng đầu nhìn Khúc Mịch.

Khúc Mịch duỗi tay lau khóe miệng giúp cô, ánh mắt ngập tràn sự cưng chiều.

"Được rồi, anh sẽ cố gắng kiếm tiền, cho em mua sắm thỏa thích."

"Anh xem bạn trai người ta đi, vừa đẹp trai vừa ga lăng chưa kìa!" Có một cặp đôi đi ngang, cô gái nghe được cuộc đối thoại của họ liền tỏ ra hâm mộ.

Chàng trai đầu tóc bóng loáng, tay đeo đồng hồ vàng sáng lấp lánh, trên người mặc bộ đồ vest mang giày da, trông có vẻ là người đàn ông thành đạt.

"Đẹp trai ga lăng thì được gì? Chẳng thực tế bằng nhẫn kim cương." Người đàn ông khinh thường liếc Khúc Mịch, kéo tay cô gái, "Nhìn chiếc nhẫn kim cương này đi, to như mắt mèo, những cô gái xinh đẹp thì phải phối với kim cương."

Nói rồi, hắn ta nhìn Thương Dĩ Nhu.

Thường ngày Thương Dĩ Nhu không đeo trang sức, nhẫn kim cương lúc kết hôn, dây chuyền vòng tay mẹ Khúc tặng đều cất ở nhà. Cô cảm thấy những món đồ đó như tảng đá nặng vậy, đeo vào người chẳng tiện làm việc gì, vậy nên không mang.

Người đàn ông kia thấy trên tay và cổ Thương Dĩ Nhu không mang gì, đoán điều kiện kinh tế của họ không tốt.

Thấy bạn trai mình nhìn Thương Dĩ Nhu, cô gái tức giận gạt ta ra. Cô ta còn chưa kịp nói gì thì bỗng có tiếng "Ting".


"Nhẫn kim cương! Nhẫn kim cương của em!" Cô gái la lên.

Thương Dĩ Nhu nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy một chiếc nhẫn kim cương lăn dưới mặt đất, sau đó rơi xuống cống thoát nước.

Thấy nhẫn kim cương biến mất trước mặt mình, cô gái kia suýt chút nữa đã bật khóc.

"Anh mau lấy nhẫn kim cương lên cho em đi, nhanh lên!" Cô ta sốt ruột kéo tay người đàn ông.

Người đàn ông bước qua xem, cởi áo khoác xuống, sau đó cố gắng mở nắp cống lên. Mặt hắn đỏ bừng, loay hoay một lúc lâu mới nhích được cái nắp một chút. Với thể lực như vậy thì rõ ràng bình thường hắn ta rất ít tập luyện.

Hắn thở hổn hển nhìn xuống dưới. Cống nước rất sâu, không thấy rõ tình hình bên dưới, hắn liền mở đèn flash di động chiều xuống, kim cương liền phản chiếu ánh đèn.

Nhưng bên dưới toàn mùi mốc meo, hắn thật sự không muốn nhảy xuống.

"Nè, cho ông 50 tệ, ông xuống đó nhặt nhẫn kim cương cho tôi đi." Hắn ta nói với ông cụ bán khoai lang, "Nếu ông không làm thì tôi tìm người khác."

"Làm chứ! Sao lại không làm!" Ông cụ bán khoai lang nướng nhận 50 tệ, đứng bên miệng cống quan sát bên dưới, sau đó lấy dây thừng trên xe đẩy của mình cột vào eo, cười nói, "Lát nữa tôi xuống nhặt nhẫn kim cương, cậu giữ dây thừng giúp tôi nhé, nếu không tôi không lên được."


Người đàn ông gật đầu, bảo ông ấy mau xuống nhặt, bọn họ còn phải đi dạo trung tâm thương mại.

Ông cụ vừa mới nhảy xuống dưới, rất nhiều người qua đường đều dừng lại tụ tập xem, còn có người than mình đến muộn, nếu không đã kiếm được 50 tệ rồi.

"Ông già, thấy chưa, ở ngay sau lưng ông đấy?" Người đàn ông ở trên này chỉ huy, "Đúng rồi, lùi về sau, thêm chút nữa."

Cống nước tuy không sâu nhưng lại nằm ngang, nhảy xuống thì mới phát hiện bên trong tối om không có điểm cuối.

Cuối cùng ông cụ cũng thấy nhẫn kim cương, chạy tới nhặt lên, đang định xoay người quay về thì lại thấy trước mặt có gì đó. Ông cụ hơi do dự, quay đầu thấy bên trên có nhiều người, vì thế quyết định lên trước xem rốt cuộc có chuyện gì.

Người đàn ông thấy ông cụ đi ngược hướng, sốt ruột gọi: "Nè, ông già, ông làm gì đấy?"

Hắn ta vừa nói hết câu thì mọi người nghe ông cụ ở bên dưới kêu lên thảm thiết, ngay sau đó ông cụ sợ hãi chạy ngược lại, trượt chân té ngã, nhẫn kim cương cầm trong tay cũng rơi xuống đất.

"Có người chết! Có người chết!" Ông cụ hoảng loạn muốn bò lên, nhưng ông cụ tuổi đã lớn, vách tường lại trơn, ông ấy mới trèo lên một chút đã té ngã, giãy giụa không đứng lên nổi.

Vừa nghe nói có người chết, Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu chỉ biết nhìn nhau cười. Bọn họ thấy mình đúng là có số gặp người chết, ra ngoài chơi cũng gặp. Thương Dĩ Nhu ăn hết khoai lang nướng, sau đó lấy khăn giấy ra lau tay với miệng rồi mới đến gần xem.

Mọi người đang tụ tập xem, có người nhát gan lùi lại, có người to gan hơn thì rọi đèn xuống dưới. Thậm chí có cậu nhóc cao to nhảy xuống đỡ ông cụ đứng dậy, gọi lên trên: "Mau kéo ông cụ lên trước."

Nghe vậy, mọi người ba chân bốn cẳng giúp đỡ, nhanh chóng đưa ông cu lên.

"Nè, lấy nhẫn kim cương cho tôi, 50 tệ này cho cậu." Thấy ông cụ đã được đưa lên an toàn, người đàn ông kia lại lấy ra tờ 50 tệ quơ quơ với cậu nhóc ở dưới.


Ai nấy đều tỏ ra khinh thường nhưng hắn ta không quan tâm, hoặc có lẽ hắn chú ý đến chiếc nhẫn kim cương. Chàng trai ở bên dưới trừng mắt nhìn cậu ta, sau đó đi vào sâu trong cống.

"Nè, nè!" Hắn gọi mãi nhưng không có ai để ý. Hắn định tự xuống tìm nhẫn nhưng nhìn hoàn cảnh bên dưới, lại nghĩ đến việc có người chết, hắn lập tức dẹp bỏ suy nghĩ này.

Một lúc sau, chàng trai kia quay lại, cậu ta lấy di động ra báo cảnh sát, thuật lại sự việc một cách ngắn gọn nhưng rõ ràng. Rất nhanh xe cảnh sát tới, người xuống xe là Mạnh Triết. Vừa thấy Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu ở đây, hai mắt cậu ta liền sáng rực. Đội trưởng Lục đi hưởng tuần trăng mật rồi, bây giờ xảy ra án mạng cậu ta vô cùng lo lắng, bây giờ gặp họ, mọi việc có lẽ sẽ ổn thôi.

"Đội trưởng Khúc, bác sĩ Thương, gặp hai người ở đây đúng là may quá!" Mạnh Triết vui vẻ ra mặt.

Khúc Mịch nhìn ra cậu nhóc này đang suy nghĩ gì, biết bản thân lại không được thảnh thôi: "Cậu tiếp nhận vụ án này đi."

Chàng trai ở dưới cống thấy cảnh sát đã tới, vội gọi: "Tôi là người báo án, ở dưới này thật sự có thi thể!"

"Đồng chí cảnh sát, tôi là người bị hại, dưới đó có nhẫn kim cương của tôi!" Người đàn ông giơ tờ 50 tệ lên, lôi kéo Mạnh Triết.

Đây lại là ai nữa vậy? Mạnh Triết cau mày, bảo Vương Nhân Phủ sơ tán đám đông, không cho người không có phận sự vào khu vực phong tỏa, ngoài ra còn gọi xe cứu thương đưa ông cụ bị thương đi.

Người đàn ông kia không chịu đi, còn chỉ vào Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu, la hét ồn ào: "Bọn họ còn ở đây, sao lại bắt tôi đi chứ? Nhẫn kim cương của tôi còn ở bên dưới kìa!"

"Bọn họ là giáo sư Khúc và bác sĩ Thương, là chuyên gia được mời để hỗ trợ vụ án đặc biệt này." Mạnh Triết tức giận quá lớn, "Nếu anh không muốn nhẫn kim cương của mình trở thành vật chứng bị niêm phong thì ngoan ngoãn đứng chờ, ngậm cái miệng của mình lại!"

Nghe đến câu sau, người đàn ông lập tức ngậm miệng, âm thầm quan sát Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui