Vẫn An Pháp Y Kiều Thê

Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu đều có cảm giác cả hai có thể chất thu hút thi thể, đi đâu cũng gặp được người chết. Hiện giờ Lục Li đang nghỉ phép dẫn vợ đi hưởng tuần trăng mật ở Nhật Bản, thấy Mạnh Triết nhìn mình như thấy cứu tinh, Khúc Mịch tự biết mình không thể được ngoài cuộc.

Mạnh Triết dẫn vài người xuống cống.

"Em là Vương Thành, là thanh viên mới đến của đội hình sự, đang trên đường đi báo danh." Cậu ta cười toe toét.

"Mới tới?" Lục Li cũng từng nói sẽ có thành viên mới đến đội, tốt nghiệp đại học cảnh sát, được rất nhiều giải thưởng đấu vật cấp quốc gia, "Ừ, đội trưởng Lục không ở đây, lát nữa cậu cứ đến báo danh đi."

"Sư huynh, em là người báo án, em muốn được gia nhập điều tra."

Thành viên mới hăng hái chăm chỉ nhưng Mạnh Triết lại trừng mắt: "Đừng hòng! Ai vào đội hình sự cũng phải tôi luyện, muốn được tham gia phá án thì phải đợi ba tháng rồi nói!"

Thanh niên bây giờ ai cũng hy vọng cao, tưởng rằng được vào đội hình sự đều có thể trở thành thần thám. Ngày xưa khi Mạnh Triết ở dưới trướng của đội trưởng Khúc phải mài giũa rất nhiều, sau này đến Lưu Tuấn và Cố Thành gia nhập đội có ai không bị kiểm tra?

Vương Thành nghe vậy không khỏi thất vọng, có điều cậu ta vẫn nghe lệnh trèo lên trên.


Thấy cậu ta tay không leo lên miệng cống, Mạnh Triết thầm gật đầu, đúng là có tài năng.

Vừa lên trên đã thấy Khúc Mịch, Vương Thành vô cùng kích động: "Giáo sư Khúc, không ngờ lại gặp thầy ở đây. Thời đại học em từng học tiết của thầy, mấy hôm trước nhà trường tổ chức tọa đàm em cũng đến dự. Em rất ngưỡng mộ thầy, đồng thời thấy vô cùng tiếc nuối vì mình tốt nghiệp muộn, không thể làm việc cùng thầy khi thầy còn ở đội hình sự. Bây giờ thầy phụ trách vụ án này thì tốt quá, em đúng là may mắn!"

"Vương Thành đúng không?" Khúc Mịch hỏi.

Vương Thành vội gật đầu như gà mổ thóc: "Giáo sư Khúc, em tên Vương Thành. Thầy có gì muốn dạy dỗ em sao? Được thầy dạy dỗ em vô cùng vinh hạnh, thầy nói đi!"

Khúc Mịch cau mày: "Là cảnh sát hình sự, dù ở hoàn cảnh nào, nhìn thấy gì cũng phải giữ thái độ khách quan và bình tĩnh. Cậu chắc mình tốt nghiệp đại học công an, từng nghe bài giảng của tôi sao?"

Câu này chẳng khác nào lời phê bình nghiêm khắc, nhất là bị thần tượng của mình phê bình, Vương Thành vô cùng xấu hổ.

Thấy cậu ta rầu rĩ đứng sang một bên, Thương Dĩ Nhu cười lắc đầu. Mới thế đã không chịu nổi còn mong làm việc với Khúc Mịch, từ từ rèn luyện đi, cảnh sát hình sự phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, nhiêu đây chẳng là gì cả.

Sau khi xác nhận bên dưới có thi thể, Mạnh Triết gọi điện cho khoa pháp chứng, nhờ họ đến lấy bằng chứng, sau đó bảo Lưu Tuấn chụp ảnh hiện trường rồi mới đưa thi thể lên.


Vừa thấy thi thể được đưa lên, Thương Dĩ Nhu liền qua xem. Thi thể đã hư thối, không thể nhìn ra các chi tiết trên khuôn mặt, quần áo rách rưới không thể nhìn ra màu sắc và kiểu dáng ban đầu. Nạn nhân không mang giày, chân lộ ra xương trắng, trên đùi có vết thương, trông không giống phân hủy tự nhiên mà bị động vật gặm nhấm. Thương Dĩ Nhu vừa nhìn đã có thể xác định nạn nhân tử vong do ngạt thở.

Người đàn ông bị mất nhẫn kim cương kia khom người nôn mửa.

Khang Bình theo đồng nghiệp khoa pháp chứng tới, thấy cô ở đây cậu ta rất vui. Thời gian này Khang Bình đi huấn luyện ở ngoài tỉnh, ngay cả hôn lễ của Lục Li cũng không thể tham dự, thi thể của Dương Càn lần trước là nhờ Thương Dĩ Nhu hỗ trợ giải phẫu. Hôm nay cậu mới về đội nghe tin có án mạng, lập tức chạy đến đây.

Nhưng giờ không phải thời điểm tâm sự, Khang Bình kiểm tra thi thể xong rồi nói với Thương Dĩ Nhu: "Bác sĩ Thương, phần cổ có vết ngất, rất có khả năng nạn nhân tử vong do ngạt thở. Tình hình cụ thể phải chờ về khám nghiệm tử thi."

"Cậu là pháp y, không cần hỏi ý kiến của tôi." Thương Dĩ Nhu cười nói, "Có điều nếu cậu cần, tôi có thể làm trợ thủ miễn phí cho cậu."

"Bác sĩ Thương chịu giúp đỡ thì tốt quá! Em sẽ làm trợ thủ cho chị. Clip chị giải phẫu thi thể Dương Càn em xem rồi, kỹ thuật của chị khác trước nhiều lắm, từ cách dùng dao đến động tác khâu của chị em đều muốn học tập nghiên cứu."

"Được rồi, nơi này không phải chỗ nói chuyện, về Cục Cảnh sát rồi nói, ngày mai tôi sẽ đến." Được khen, Thương Dĩ Nhu xấu hổ.


Thi thể được đưa đi, Mạnh Triết đang tìm hiểu quá trình phát hiện thi thể. Người đàn ông kia thấy thi thể đã được đưa đi mới ngừng nôn.

"Cảnh sát, nhẫn kim cương của tôi vẫn còn ở dưới đó, phiền đồng nghiệp của anh mang lên giúp tôi."

"Việc này không do cảnh sát hình sự xử lý. Hay là anh báo cảnh sát, chờ cảnh sát địa phương đến đi. Có điều đồ của anh không phải bị mất, có lẽ cảnh sát địa phương cũng không thể giải quyết. Không phải anh nhiều tiền lắm sao, ra giá cao đi, chắc chắn sẽ có người giúp đấy!" Mạnh Triết trêu.

Đối phương là người làm ăn khôn khéo, đương nhiên hiểu ý Mạnh Triết, lập tức năn nỉ: "Đồng chí cảnh sát, đều do thái độ của tôi không tốt, đây là lỗi của tôi. Anh giúp tôi đi, cảnh sát là phục vụ cho nhân dân mà."

Trong mắt loại người này chỉ có tiền tài lợi ích, Mạnh Triết tuy coi thường nhưng dù gì người ta không hề làm gì trái pháp luật, bản thân cũng không thể quá đáng.

Mạnh Triết nhờ đồng nghiệp còn ở bên dưới nhặt nhẫn kim cương, sau khi nhận lấy tên đàn ông kia lập tức bỏ đi, không thèm nói tiếng cảm ơn. Trời ạ, thằng nhóc này lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa!

Thi thể được phát hiện không rõ mặt mũi, hiện giờ cảnh sát chỉ có thể sàng lọc từ danh sách người dân mất tích. Từ quần áo và đặc điểm sinh lý, nạn nhân là nữ, tuổi tác chưa rõ. Chỉ dựa vào từng này thông tin thì rất khó xác định được nạn nhân trong số những người mất tích, bởi vậy bây giờ chỉ có thể chờ kết quả khám nghiệm tử thi của pháp y. Nếu trên người nạn nhân có đặc điểm đặc biệt thì công việc tìm ra thân phận nạn nhân sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Khang Bình mời Thương Dĩ Nhu mổ chính, cậu ta vẫn làm trợ thủ. Thương Dĩ Nhu không muốn giọng khách át giọng chủ, nhưng Khang Bình lại khăng khăng như thế, anh biết Thương Dĩ Nhu đang theo học giáo sư Well là Bắc Đẩu trong giới pháp y, cậu ta sao có thể từ bỏ cơ hội học tập gián tiếp này được? Không lay chuyển được Khang Bình, Thương Dĩ Nhu chỉ đành đồng ý mổ chính. Đứng trước bàn giải phẫu, Khang Bình đứng sau, Thương Dĩ Nhu bỗng có cảm giác quay về ngày xưa.

Cô cúi đầu nhìn thi thể, bắt đầu vào công việc.


Trong phòng giải phẫu không có tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng giao kéo. Khang Bình vừa đưa dụng cụ vừa nghiêm túc quan sát học tập, bên cạnh còn có máy ghi hình quay lại cả quá trình. Cậu phát hiện kỹ thuật của Thương Dĩ Nhu thuần thục hơn, đường đi cùng trực tiếp hơn.

"Trên người nạn nhân có rất nhiều vết thương, khi còn sống chắc đã bị ngược đãi. Thương tích trải dài khắp người, vì thi thể đã phân hủy nặng nên không thể phân biệt rõ do dụng cụ nào tạo thành. Nội tạng nguyên vẹn, xương sườn thứ ba bị gãy đã lành trước khi chết, không có dấu hiệu sinh nở."

Thương Dĩ Nhu vừa kiểm tra vừa nói để khi viết báo cáo có thể xem lại, tránh sai sót.

Giải phẫu xong, bước khâu lại thi thể cuối cùng cũng do Thương Dĩ Nhu làm.

Báo cáo giao cho Khang Bình, viết xong cậu lập tức đưa đến đội hình sự. Bên khoa pháp chứng không lấy được bất kỳ dấu vết có giá trị nào.

Hệ thống thoát nước ở vị trí đó đang trong quá trình dỡ bỏ. Người dân sống trong khu vực thường hay đổ rác và xả nước bẩn xuống. Nam Giang vừa có tuyết rơi nên cũng không tìm thấy manh mối.

Năm kia thành phố bắt đầu tiến hành nâng cấp hệ thống thoát nước lạc hậu cũ kỹ. Sau hai năm, hệ thống mới đã bắt đầu được đưa về sử dụng. Vì hệ thống mới mượn một bộ phận của hệ thống cũ nên tạm thời hệ thống cũ chưa được tháo dỡ hết.

Hệ thống thoát nước mới và cũ đan xen nhau khiến tình hình trở nên phức tạp. Khúc Mịch gọi điện cho bộ phận có liên quan để mượn bản vẽ hoàn chỉnh của hệ thống thoát nước. Vị trí phát hiện thi thể vốn là đường sưởi ấm, hiện đã bị bỏ hoang. Đường ống này kéo dài về nhiều phía nên tạm thời chưa thể xác định hung thủ vứt xác ở đâu.

Khang Bình đặt báo cáo trên bàn phòng họp của đội hình sự. Đây là lần đầu tiên đội hình sự phá án lại có ít tài liệu như vậy. Mấu chốt là không thể xác định thân phận nạn nhân, điều này khiến công việc điều tra gặp khó khăn rất lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận