“thế nào rồi ???” sau ba
ngày, thuộc hạ của Hiên Viên Vũ rốt cuộc cũng điều tra xong mọi chuyện và quay
về, vừa nhìn thấy họ, Uyển Vân đã lên tiếng hỏi.
“bẩm Quận chúa, trải qua
điều tra, quả thật tình hình ngũ châu không hề đơn giản như vậy, có vẻ như còn
phức tạp hơn chúng ta tưởng. Còn có, Thanh Châu cũng xảy ra tình huống không
được bình thường” Ảnh Nhất cung kính bẩm báo.
“chuyện gì ???” Hiên Viên
Vũ nhướng mày hỏi.
“bẩm vương gia, thuộc hạ
phát hiện trong nha phủ Thanh Châu xuất hiện cao thủ, võ công của người này còn
hơn cả thuộc hạ, thuộc hạ vì sợ bị phát hiện, do đó không dám đến gần hơn,
nhưng mà những cao thủ này xem ra không hề đơn giản” Ảnh Nhất hồi tưởng lại mọi
chuyện sau đó nói.
“vương gia, thuộc hạ đã
từng giao đấu với một người trong số họ, thuộc hạ thấy võ công của người này
rất kỳ lạ, không giống với bất kỳ môn phái nào trên giang hồ, cho nên thuộc hạ
nghĩ, có khi nào những cao thủ này là người của Huyền cung không ???” Ảnh Nhị
nhẹ giọng nói ra nghi vấn của mình.
“xem ra rất có khả năng
này” Hiên Viên Vũ suy nghĩ trong chốc lát sau đó gật đầu đồng ý.
“không thể nào là người
của Huyền cung” Uyển Vân lúc này bên cạnh lại lên tiếng phản bác.
“Quận chúa, tại sao người
lại khẳng định như vậy ???” Ảnh Nhất tò mò hỏi.
Uyển Vân nhìn ba người
bọn họ, trong lòng giờ phút này đắn đo, rốt cuộc có nên nói cho họ hay không
??? Nhưng theo nàng biết sư phụ chưa từng giấu diếm thân phận của mình, còn
nàng chỉ vì dễ dàng hành động nên mới không nói ra, nhưng mà người trước mắt
này, nàng lại có thể tin tưởng được, không chỉ vì nàng hiểu hắn, còn bởi vì
nàng nhìn ra được hắn là thật lòng với nàng, như vậy…thôi đành nói vậy, dù sao
chuyện này sớm hay muộn gì họ cũng biết thôi.
“bởi vì ta chính là cung
chủ của Huyền cung” Uyển Vân bình tĩnh nói ra sự thật mà nàng đã giấu bao lâu
nay.
Hiên Viên Vũ cùng Ảnh
Nhất, Ảnh Nhị nghe xong lời nàng không khỏi sửng sốt, nhất thời ba người không
biết nói lời nào.
“Ách, vương gia, thuộc hạ
ra ngoài trước” Ảnh Nhất nhìn vẻ mặt âm trầm của Hiên Viên Vũ không khỏi sợ
hãi, ngay lập tức kéo Ảnh Nhị rời đi.
Ảnh Nhị dù có chút mù mờ,
không hiểu ra sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sau đi ra, nhưng dù sao hắn cũng
nhìn ra được, dường như không khí trong này không thích hợp để hắn ở lại.
Hiên Viên Vũ cũng không
đáp lại bọn họ, chỉ chăm chú nhìn vào Uyển Vân, không ai biết giờ đây y đang
nghĩ gì, vì sắc mặt của y giờ đây dường như không còn cảm xúc gì, chỉ là một
mãnh đạm mạc mà thôi.
“nếu không còn gì ta ra
ngoài trước” Uyển Vân nhìn Hiên Viên Vũ từ nãy giờ cứ im lặng không nói gì, nên
lên tiếng đánh vỡ không khí.
Hiên Viên Vũ vẫn không
trả lời, cứ như vậy nhìn Uyển Vân, Uyển Vân nhìn y như vậy, không hiểu sao
trong lòng nàng lại vô cùng khó chịu, xem ra nàng đã quá coi trọng vị trí của
nàng trong lòng của y, nàng cũng đã đánh giá quá cao chính mình, dù Huyền cung
cùng Nguyên Niên cho dù nước sông không phạm nước giếng, nhưng chung quy Huyền
cung cũng là một uy hiếp trong lòng đế quân Tứ quốc, và Nguyên Niên cũng không
ngoại lệ. Hiên Viên Vũ lại là vương gia của Nguyên Niên, cho nên với thân phận
của nàng và hắn, xem ra là hai người không thể nào có kết quả rồi, như vậy cũng
tốt, dù sao cũng chưa hãm sâu, kịp thời tỉnh ngộ cũng xem như may mắn.
Uyển Vân nghĩ vậy cũng
không nói gì nữa, yên lặng đứng dậy rời khỏi phòng, mãi khi nàng ra tới cửa
Hiên Viên Vũ cũng không lên tiếng giữ nàng lại, điều này làm cho lòng của Uyển
Vân lại càng khó chịu thêm, nhưng nàng cố gắng giữ lại bình tĩnh sau đó nhanh
chóng rời đi, nàng tuyệt không thể để bất kỳ ai thấy được vẻ yếu đuối của mình,
bất quá cũng thật trớ trêu, đây là lần đầu nàng vì một nam nhân mà động lòng,
nhưng lại kết thúc như thế, xem ra là nàng không hề có duyên với chuyện tình
cảm rồi, đã vậy thì sau này nàng không cần nghĩ đến nó nữa, cứ chuyện tâm tu
luyện, xem như cũng tốt.
Ba ngày, kể từ ngày hôm
đó, đã ba ngày nay Hiên Viên Vũ cùng Uyển Vân không nói với nhau câu nào, nên
bầu không khí trong phủ nha cũng vì hai người họ mà trở nên âm trầm hơn, không
ai dám nói gì quá lớn tiếng, hoặc bất cẩn chuyện gì, điều này cũng làm cho cuộc
sống của mọi người trở nên căng thẳng hơn rất nhiều.
“Trương lão gia !!! Người
mau nghĩ cách a, cứ như vậy ta thật không biết nên làm thế nào ??? Nhìn sắc mặt
vương gia mấy ngày nay làm ta hoàn toàn không dám đến gần a” Ảnh Nhất vẻ mặt
đau khổ lên tiếng.
Ảnh Nhị ngồi bên cạnh
cũng gật đầu phụ họa, dù sao Trương lão gia cũng là trưởng bối, đứng ra giải
hoà thích hợp hơn bọn họ, dù bọn họ có ngạc nhiên về thân phận của Quận chúa,
nhưng bọn họ lại thấy chuyện này không có gì là lớn. Ngược lại, đây lại là
chuyện tốt, như vậy chẳng phải Nguyên Niên quốc sẽ như hổ thêm cánh sao, tại
sao vương gia và Quận chúa lại vì chuyện này là suốt ba ngày nay không nói
chuyện với nhau tiếng nào thế này a ???.
“chuyện này phải để bọn
họ tự giải quyết thôi, chúng ta không giúp được gì đâu” Trương Đức than nhẹ lắc
đầu, chuyện của người trẻ tuổi, đích thật hắn không thích hợp nhúng tay chút
nào, hắn đã già rồi a, nên để cho bọn trẻ tự giải quyết thôi.
Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị
nghe vậy không khỏi đau khổ nhìn nhau, ngay cả Trương lão gia cũng bó tay, vậy
họ phải làm sao a ??? Chẳng lẽ tiếp tục sống những ngày lo sợ bất an thế này
hay sao a ???.
Uyển Vân suốt ba ngày này
tâm trạng cũng không tốt bao nhiêu, hôm nay thời tiết tốt, cho nên nàng mới
tranh thủ ra hoa viên ngồi, hy vọng có thể lảm giảm bớt nổi đau trong lòng, mấy
ngày nay nàng suy nghĩ quá chủ quan, nàng cứ nghĩ có thời gian, thì nàng sẽ mau
chóng bình phục, nhưng mà nàng lại quá xem nhẹ mức độ ảnh hưởng của hai chữ ái
tình, xem ra thứ nàng cần là nhiều thời gian hơn nữa a.
Ngồi được một lúc, đang
lúc nàng chuẩn bị rời khỏi, thì lại nhìn thấy một thân ảnh đang tiến lại gần,
người này không ai khác chính là Hiên Viên Vũ, người đã khiến cho nàng đau lòng
suốt mấy ngày nay, nhất thời nàng không biết đối mặt với hắn thế nào, nên quyết
định xoay người rời đi, nào ngờ đã bị ai kia nhanh chân hơn một bước giữ lại.
“đứng lại” Hiên Viên Vũ
tức giận tiến lại gần nắm chặt lấy tay Uyển Vân, không để nàng rời đi.
“Hiên Viên Vũ, ngươi
buông, giữa chúng ta đã kết thúc rồi, còn gì để nói nữa chứ ??? Ngươi yên tâm,
sau khi giải quyết chuyện của ngũ châu cùng sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa cho Tiểu
Điệp, ta sẽ rời khỏi đây, sau này sẽ không làm phiền đến ngươi nữa” Uyển Vân cố
gắng nén nước mắt, lạnh giọng nói.
“nữ nhân chết tiệt, nàng
nói cái gì mà kết thúc, không lẽ chỉ vì ta từng nghi ngờ người của Huyền cung
liên quan đến chuyện này mà nàng giận đến mức muốn chấm dứt với ta sao ???”
Hiên Viên Vũ tức giận rống to, ba ngày nay y sở dĩ không nói chuyện với nàng,
vì y nghĩ rằng nàng còn giận mình vì chuyện từng nghi ngờ Huyền cung có liên quan
đến chuyện ngũ châu lần này. Nào ngờ hôm nay gặp lại, nữ nhân này lại nói muốn
kết thúc với y, khiến y tức giận không thôi, bộ nàng ta nghĩ y là kẻ thích thì
gọi đến, không thích thì gọi đi hay sao chứ ???.
“giận, ta chưa từng giận
ngươi, ta cứ nghĩ ngươi không chấp nhận được chuyện ta là Huyền cung cung chủ,
cho nên muốn phân rõ ranh giới với ta, vì dù sao Huyền cung cũng là mối lo của
Tứ quốc, mà ngươi lại là Tứ vương gia của Nguyên Niên, các người luôn sợ Huyền
cung tấn công Tứ quốc, dù xưa nay Huyền cung chưa từng có ý nghĩ đó, thứ mà
Huyền cung muốn chỉ là có thể bình an qua ngày mà thôi, nhưng muốn như vậy thì
họ cần thực sự mạnh mẽ, có như vậy mới không bị người khác ức hiếp” Uyển Vân mơ
hồ đáp, nàng có cảm giác hình như suốt ba ngày nay, nàng cùng hắn cứ như là
‘ông nói gà, bà nói vịt’, mỗi người hiểu một nghĩa, nên mới hiểu sai ý đối
phương, dẫn đến ba ngày không vui này.
“chết tiệt, cái gì mà
phân ranh giới chứ, cho dù nàng là cung chủ Huyền cung thì đã sao, nàng cũng là
Quận chúa của Nguyên Niên quốc, là Nhan Uyển Vân, nữ nhân mà Hiên Viên Vũ ta
yêu, ta làm so có thể vì chuyện này mà phân rõ ranh giới với nàng chứ, nữ nhân
này, đầu óc của nàng tại sao lại đột nhiên ngốc thế hả ???” Hiên Viên Vũ nghe
xong lời Uyển Vân, mới biết thì ra suốt ba ngày nay, hai người bọn họ lại vì
ngu ngốc nhất thời mới dẫn đến tình trạng này, nghĩ như vậy y không khỏi trong
lòng mắng mình hai tiếng ngu ngốc, sau đó ôm chặt lấy Uyển Vân vào lòng .
Có trời mới biết suốt ba
ngày nay y đã lo sợ đến mức nào ??? Không biết làm thế nào để nàng hết giận ???
Kết quả thì ra từ đầu đến cuối đều là một hiểu lầm, một hiểu lầm ngu ngốc a.
“hứa với ta, bất luận sau
này có chuyện gì cũng nói ra, không được giữ trong lòng, chúng ta không để
chuyện này lặp lại lần nữa, có được không ???” Hiên Viên Vũ giọng nói tràn ngập
thâm tình lại một lần nữa vang lên.
“hảo” Uyển Vân tựa đầu
vào lòng y, mỉm cười gật đầu, rốt cuộc khúc mắc giữa hai người đã được giải
khai, cái cảm giác khó chịu trong lòng nàng cũng đã biến mất, giờ phút này nàng
đột nhiên phát hiện, bầu không khí hôm nay mới tươi mát làm sao.
Cách đó không xa, Trương
Đức cùng Ảnh Nhất, Ảnh Nhị nhìn thấy cảnh hai người đứng ôm nhau trong đình,
tình cảm tràn ngập, bầu không khí vô cùng hạnh phúc, không khỏi nhìn nhau cười,
xem ra mây đen đều đã tan, trời lại sáng rồi đây, như vậy họ không cần sống
trong những ngày tháng như ba ngày qua nữa, thật tốt biết mấy a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...