Uyên Ương


Dù rất không muốn nhưng bà Trần vẫn nhẫn nhịn đi thanh toán, bà ta vốn không hề muốn mất mặt với bất kỳ người nào trong Thẩm gia
“Thẩm thiếu phu nhân, tiền tôi đã thanh toán, cô còn chặn tôi lại làm gì?”: Nhìn cánh tay vẫn chặn trước mặt, bà Trần nhíu mày lên tiếng.

Triệu Cửu Uyên thấy vậy liền nhếch môi :”Chúng ta còn rất nhiều chuyện để nói mà.

Sao bà lại muốn rời đi rồi?”
“Giữa tôi và cô không có gì để nói cả.

Tránh ra”
“Ây dô, không có gì trong lời của bả sao mà nói ra nhẹ như vậy chứ? Bà Trần hại chết con tôi, vậy mà một câu xin lỗi trong hai năm nay tôi vẫn chưa được nghe nhỉ?”: Giọng của Triệu Cửu Uyên không tính là quá lớn cũng không được tính là nhỏ, mọi người nghe vậy liền bu lại thành đám đông xem tình tình
“Cô gái đó nói người phụ nữ kia hại chết con cổ sao? Một câu xin lỗi còn không có à?”
“Loại người gì đây, mọi chuyện như vậy còn không thèm nói một câu xin lỗi”
“Hình như bà ta là bà Trần thì phải, hình như mới ra tù”

“Chắc là giết người mới ở tù đó”
Sắc mặt của bà Trần tái nhợt nhìn xung quanh rồi nhìn chằm chằm vào cô :”Muốn nói chuyện thì đến chỗ khác”
“Được a, tùy bà”: Cô lười biến trả lời, sau đó đi theo bước chân của bà ta.

Hai người ngồi vào một quán cà phê gần đó, không quá vắng vẻ nhưng chỉ toàn người già
“Cô muốn nói gì?”: Bà Trần đặt túi xách lên bàn rồi lạnh nhạt nói.

Triệu Cửu Uyên liếc mắt lười biếng ngả lưng vào ghế :”Bà Trần, bà mau quên như vậy à, con tôi chết còn chưa lạnh đâu”
“Cô… cô nói vậy là ý gì? Rõ ràng tôi chỉ kéo cô một cái, tôi đâu cố tình chứ”
“Sao lại nói là không cố tình, ngày hôm đó bà đến chẳng phải làm nhắm vào tôi à? Bà Trần, ‘ác giả ác báo’, bà không sợ sao, từ con trai đến cháu, bà còn muốn hại ai nữa?”: Cô cười lạnh nhìn người phụ nữ đang run rẩy trước mặt :”Bà Trần, pháp luật đã xử bà nhưng tôi thì chưa đâu”
“Cô muốn làm gì? Giết người là phạm pháp đó”: Bà Trần đẩy ghế xa cô ra một chút cố giữ bình tĩnh lên tiếng :”Pháp luật sẽ không tha cho cô đâu”
“Bà quên tôi họ gì à? Người Triệu gia làm việc, cảnh sát có thể biết sao, mà nếu biết thì làm gì được tôi? Bà Trần, tôi có giới hạn, đừng thách thức tôi”
Bà Trần lắc đầu không tin vào tai mình :”Tôi có Thẩm Gia, Thẩm Gia sẽ không bỏ mặc tôi sống chết”
Triệu Cửu Uyên nhướng mày khinh thường :”Cha Thẩm sao? Ông ấy sẽ không xen vào chuyện này đâu”
“Không thể nào, không thể nào.

Triệu Cửu Uyên cô đang nói láo, đừng ỷ mình có quyền mà tôi không dám làm gì cô nhé? Cô không biết năm đó tại sao Thẩm Hạo lại rời đi à?”: Bà Trần nhìn cô với gương mặt đắc ý, ngay sau đó một cú tát giáng xuống gương mặt bà ta
“Cô còn dám nói? Thẩm Hạo của tôi sao lại có người mẹ như cô chứ?”
Người vừa đến là bà nội Thẩm, bà hung hăng chỉ tay vào người đang ôm mặt :”Chẳng phải trước kia cô nói sẽ không xuất hiện trước mặt người Thẩm gia nữa sao? 2 năm trước tại sao lại xuất hiện chứ, còn gây ra chuyện lớn như vậy?”
“Mẹ, dù sao con cũng là mẹ của Thẩm Hạo và Dĩ Huyên, sao mẹ không bênh vực cho con chứ?”: Bà Trần nhíu mày oán trách :”Cô ta có gì tốt, mọi người bị cô ta lừa rồi”
“Con bé có gì không tốt, người không tốt chính là cô.

Hại chết chắt của tôi, còn hại cháu trai tôi phải ra nước ngoài điều trị bệnh.


Thẩm gia có nợ gì với cô chứ? Hết lần này đến lần khác bị cô hại rồi tung lên”: Bà nội Thẩm lớn tiếng :”Tốt nhất đừng để tôi gặp lại cô, nếu không Trần gia gì đó không yên đâu”
“Cửu Uyên, chúng ta về nhà”: Nói rồi bà nội Thẩm nắm tay cô rời đi, để lại bà Trần với vẻ mặt không cam tâm phía sau
[…]
“Cửu Uyên, thực ra năm đó Thẩm Hạo rời đi là do bất đắc dĩ.

Con có thể tha thứ cho nó không? Bà không mong con hay nó đều sống trong hoàn cảnh không vui vẻ, sống tạm bợ qua ngày như bây giờ”: Bà nội Thẩm mím môi khó khăn tiếp tục :”Năm đó là do cha con bắt buộc nó đi trị bệnh, ta biết cha con chỉ có lòng tốt muốn giúp thẳng bé vượt qua bệnh tình cũng vì tương lai hạnh phúc của con”
“Cửu Uyên, con đừng trách thằng bé, tất cả đều tại sự việc năm đó gây ra”: Bà nội Thẩm lại thở dài nắm lấy tay cô :”Bà nhìn hai đứa lớn lên, yêu nhau rồi kết hôn.

Hai đứa rõ ràng là còn tình cảm, sao lại không chịu mở lòng một lần nữa”
“Bà à, mọi chuyện qua rồi đừng nhắc lại khiến mình không vui nữa.

Chuyện của chúng con sẽ tốt thôi mà”: Triệu Cửu Uyên cười cười
Bà nội Thẩm nghe cô trả lời như vậy chỉ biết thở dài :"Con bé này..."
Triệu Cửu Uyên vỗ vỗ tay bà nội nhẹ nhàng lên tiếng :"Sẽ ổn mà bà"
[...]
Không lâu sao, trong lúc quay phim Triệu Cửu Uyên không hiểu vì sao lại đột nhiên ngất xỉu khiến cho cả đoàn hoảng hốt, lật đật đưa cô vào bệnh viện.

Cũng may là do lao lực quá sức, chứ không có bệnh tình gì nặng

Thẩm Hạo nghe báo tin như vậy liền chạy đến bên cạnh cô, lúc anh vào phòng bệnh đã không còn người ngoài nào nữa.

Nhìn cô gái ngồi bên giường bệnh đang hướng ánh mắt về phía anh, Thẩm Hạo khẽ cất giọng
“Cửu Uyên, em không sao chứ? Sao làm việc quá sức như vậy”
Cô nhẹ nhàng nói ra khẽ như làn gió thổi qua :”Không sao mà, công việc bình thường không hiểu sao lại bị như vậy”
“Em không ngoan”: Anh nhíu chặt chân mày không đồng tình ý kiến cô đưa ra :”Trước kia chẳng phải em đã hứa chỉ chơi vui thôi sao?”
“Thẩm Hạo, anh quản nhiều như vậy làm gì? Đây là việc của em, không liên quan gì đến anh cả”
“Sao không liên quan, chúng ta là vợ chồng, việc của em cũng chính là của anh”
Nghe Thẩm Hạo nói vậy, cô cười lạnh chế giễu :”Hay cho câu việc của em cũng chính là của anh.

Thẩm Hạo vậy em hỏi anh, em có xem em là vợ mình không?”
“Em nói gì vậy? Chúng ta là vợ chồng, pháp luật chứng nhận rõ ràng, anh tất nhiên xem em là vợ mình rồi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận