Uyên Ương


Hình như anh không phải nói cho cô nghe, hình như anh nghĩ là cô đang say giấc rồi.

Thẩm Hạo vuốt nhẹ mái tóc của cô, thân người anh áp sát gần đến mức cô ngửi rõ mùi hương mát lạnh trên cơ thể anh
Anh ôm chặt cô vào lòng, cất giọng khe khẽ :"Cửu Uyên à, em hận anh nhiều lắm đúng không? Em nghĩ anh là một người vô cùng lạnh nhạt không hề quan tâm đến người khác đúng không?"
"Nhưng em sai rồi, phàm là con người sao lại không có cảm xúc chứ? Em biết không, lúc nghe em nói em đang mang thai, tim anh đã đập mạnh đến mức muốn nổi tung cả lòng ngực.

Anh nghĩ, bản thân đã có một gia đình cho mình, có em, có con.

Lúc em nằm trong phòng cấp cứu, anh không ngừng cầu nguyện, cầu cho mẹ con em sẽ không sao, anh tình nguyện chịu đựng thay tai nạn cho hai người "
Nước mắt anh hình như đang chảy ra, thậm chí còn ướt cả hõm cổ của cô.

Triệu Cửu Uyên duy trì tư thế, giả vờ như đang ngủ say nghe anh tiếp tục

"Nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Lúc đó một lòng anh muốn xây dựng một gia đình với em, anh dùng quyền lực của mình đem tất cả người gây sự với em hôm đó tống vào tù.

Nhưng cũng chỉ có 2 năm, anh không cam tâm.

Trong người anh có thứ gì không ổn, thường xuyên nổi nóng tức giận, thậm chí còn tự nhốt bản thân"
"Cha Triệu biết được điều đó liền đem anh giao cho một vị bác sĩ tâm lý.

Sau đó anh nhận ra bệnh tình của mình liền không dám đến gần em, sợ mình mất kiểm soát mà làm hại em.

Lần gặp em cuối cùng vốn anh cũng không dám xuất hiện trước mặt nhưng khi nhìn em lúc đó tim anh rất đau, chỉ muốn đến ôm em vào trong lòng"
Cái ôm của Thẩm Hạo càng chặt hơn, anh sợ chỉ nới lỏng tay một chút cô sẽ rời đi
Sáng hôm sau, khi bọn họ tỉnh lại cũng đã 8 giờ, Triệu Cửu Uyên vươn vai thì đụng trúng gương mặt điển trai bên cạnh vô tình lại anh thức giấc.

Thẩm Hạo cất giọng khàn khàn :”Em tỉnh rồi”
“Ừm”: Cô mím môi ngồi dậy rồi chạy vào nhà vệ sinh, vai tay vỗ vỗ gương mặt nóng bừng.

Lúc cô bước ra, Thẩm Hạo đã quần áo gọn gàng ngồi trên giường, nhìn anh xoắn tay áo sơ mi lên cô đứng hình hết một lúc
“Cửu Uyên”
“Hả?”: Cô vuốt tóc tránh đi ánh mắt của anh :”Chúng ta xuống nhà thôi”
“Cạch”
Ngồi vào trong xe, vừa xoay mặt qua liền đụng phải bó hoa mà Thẩm Hạo đưa đến, anh dịu dàng kéo tay cô nhận rồi khẽ lên tiếng :”Tặng cho em”

“Tự nhiên tặng em làm gì? Hôm nay cũng đâu phải ngày gì”: Triệu Cửu Uyên nhíu mày nhìn những bông hoa hồng tươi trên tay, sau đó thì nghe thấy anh nói :”Tặng cho em thì em cứ nhận đi”
Nghe vậy, cô bĩu môi khinh thường lên tiếng :“Xùy, bày đặt làm màu”
[….]
“Trợ lý Trần, chị về trước đi.

Em muốn đi dạo một mình”: Sau khi hoàn thành công việc, Triệu Cửu Uyên xua tay bảo chị trợ lý về trước còn mình thì che mặt đi vào trung tâm thương mại.

Đây vốn là sản nghiệp của Triệu gia, cũng đã mở cửa mấy chục năm rồi nhưng làm ăn ngày một phát triển khiến các đối thủ ít ai theo kịp
Cô bước chân vào cửa hàng quần áo cao cấp lượn vài vòng thì nghe thấy ai đó đang lớn tiếng ở đây
“Một cái túi nhỏ như này mà các cô bán giá trên trời như vậy à? Tôi chỉ là xước một chút thôi mà phải bắt tôi đền tiền sao? Vết xước nhỏ như này ai mà thấy được chứ?”: Một người phụ nữ trung niên đeo mắt kinh đen thời trang cầm trên tay chiếc túi da phiên bản giới hạn, bên cạnh là một cô nhân viên trẻ tuổi một mực bắt bà ta đền tiền
“Dì à, túi này là bản giới hạn đó.

Dì làm vậy con biết ăn nói thế nào với quản lý, nói chung là dì phải mua nó đi thì hơn.

Đừng để quản lý đến, lúc đó dì có nói thế nào cũng vậy thôi”
“Cô còn nhỏ sao lại ăn nói láo như vậy chứ? Tôi không đền chính là không đền, cô đừng cô chấp”: Người phụ nữ trung niên khoanh tay trước ngực thở hì hục vì tức giận.


Triệu Cửu Uyên thấy vậy liền nhướng mày đi đến góp vui
“Dì à, đừng chèn ép một cô nhân viên như vậy chứ? Dì bước vào đây, nếu không phải là giới thượng lưu thì cũng có của ăn của để.

Làm xước một cái túi nhỏ như vậy sao lại không chịu đền tiền, dì không sợ danh tiếng của mình chị người khác chê cười à?”
Nghe cô nói vậy, người kia liền quay lại trừng mắt tính quát nhưng vừa thấy mặt cô, khí thế của bà ta liền mất sạch :”Cô… sao lại là cô”
Triệu Cửu Uyên từ từ tháo khẩu trang ra để lộ gương mặt đang cười nhàn nhạt của mình :”Sao không thể là tôi? Đây rõ ràng là nhà tôi mà”
“Tiểu Triệu tổng”: Cô nhân viên kia nhìn thấy cô liền cúi đầu chào hỏi, Triệu Cửu Uyên phác tay :”Cô đi làm việc đi, mọi chuyện còn lại cứ để tôi”
“Vâng”
Thấy cô nhân viên kia một mạch rời đi, người phụ nữ trung niên kia tức giận định rời đi.

Nhưng cô đâu dễ dàng để ý nghĩ đó thành hiện thực liền dang tay chắn đường lại :”Bà Trần, chiếc túi đó chẳng phải nên trả tiền chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận