Lúc tối Thẩm Hạo đến nhà đón Triệu Cửu Uyên đã bị cô càu nhàu suốt cả quãng đường
“Thẩm Hạo, anh lại đem đến phiền phức rồi kia kìa.
Tự nhiên chọc em làm gì, còn bị người ta chụp lén, nói xem lần này làm sao nữa”: Cô dựa lưng vào ghế liếc mắt nhìn anh đang lái xe lên tiếng hỏi
Thẩm Hạo lại cong moi vui vẻ, như chuyện là nằm trong sự sắp xếp của anh vậy :”Hay là em công khai sự thật đi”
“ANH NẰM MƠ”: Cô hét vào lỗ tai của anh, sau đó hung hăng nhéo eo người bên cạnh :”Giở trò cũ à? Nói cho anh biết, em chưa tha thứ cho anh đâu”
“A a đau, Cửu Uyên em nhẹ tay một chút.
Anh không cố ý mà”: Thẩm Hạo dùng một tay xoa xoa chiếc eo bị nhéo của mình ủy khuất lên tiếng :”Anh không cố ý mà, anh sẽ dọn dẹp sạch sẽ”
“Biết điều như vậy có phải tốt hơn không?”
[…]
“Ây da, Cửu Uyên đến rồi.
Vào đây, vào đây”: Bà nội Thẩm nhìn thấy cô đi vào cùng với Thẩm Hạo liền vui vẻ vẫy tay gọi cô :”Vào đây, chờ cha con về nữa thôi”
“Mợ… mợ a a”: Đứa bé con của Thẩm Dĩ Huyên thấy cô liền lẫm đẫm vui vẻ đi đến, cô cúi người bế đứa bé lên :”Chào bạn nhỏ, con gọi cái gì nào?”
“Mợ a… mợ hai”
“Nhóc con, có phải có quên ai không hả?”: Thẩm Hạo cúi đầu xuống trước mặt nó híp mắt lạnh nhạt lên tiếng.
Đứa bé vậy mà không hề sợ hãi trước gượng mặt của anh, ngược lại còn vui vẻ nói :”Cậu hai”
“Coi như con biết điều”: Anh liếc nó một cách lạnh lùng rồi dịu dàng kéo Triệu Cửu Uyên ngồi xuống sô pha :”Cửu Uyên, ăn đi.
Trái cây rất tốt cho sức khỏe”
Mọi người ở đó nhìn hành động của anh mà trợn tròn của mắt, đối xử với vợ có khác.
Bà nội Thẩm nhìn anh, gương mặt không mấy vui vẻ :”Thẩm Hạo, tin tức trên mạng là như thế nào? Con và cô diễn viên kia đó”
“Hả? Diễn viên gì ạ?”: Anh nhướng mày, sau đó mới nghĩ đến chuyện cô vừa càm ràm mình mà cười cười :”Là hiểu lầm mà, đúng không bà xã”
Triệu Cửu Uyên ném cho anh một cái liếc mắt mà không lên tiếng, thấy vậy Thẩm Dĩ Huyên – người biết rõ mọi chuyện ôm bụng cười ngặc nghẽo
“Dĩ Huyên, em cười cái gì? Vui vẻ lắm sao?”: Anh hừ lạnh nói, sau đó liền bị bà nội Thẩm trách một lúc :”Con còn nói con bé sao? Thẩm Hạo, nếu con không nói rõ mọi chuyện thì đừng trách mà nhé? Ai có vợ rồi còn ra ngoài như vậy, ở Thẩm gia không có chuyện ngoại tình hiểu chưa?”
“Bà nội, thật sự là hiểu lầm mà.
Người đó rõ ràng là Cửu Uyên, sao bà không nhìn ra chứ”
Anh ngả người tựa lưng vào ghế lên tiếng :"Bà không tin có thể hỏi cô ấy mà"
"Không phải": Triệu Cửu Uyên cười cười lên tiếng, tay chọc chọc vào mặt đứa bé nằm trong lòng mình :"Bé con nhìn cậu con nói dối trơ trẽn chưa kìa"
"Cửu Uyên, em nói gì vậy?": Thẩm Hạo không tin vào tai một mình, nhăn mặt lên tiếng.
Anh lay lay cánh tay cô như cậu bé lớn xác đang nhõng nhẽo
Bà nội Thẩm thấy vậy liền lên tiếng ủng hộ làm chủ cho cô :"Cửu Uyên con cứ nói ra sự thật.
Có ta ở đây nó không dám làm gì con đâu"
Triệu Cửu Uyên cười vui vẻ hơn nhưng nhìn đến gương mặt ủy khuất của Thẩm Hạo lại cảm thấy chột dạ.
Cô xoa mũi nói :"Anh ấy nói là sự thật đó.
Con cảm thấy làm công ty gia đình chán quá nên muốn đổi gió thôi"
[...]
Tối hôm đó, Thẩm Hạo nhất quyết giữ cô ở lại đó cho bằng được.
Cô không thể chịu được trước sự day dẵn kia mà chỉ còn cách đồng ý
Bước chân vào căn phòng quen thuộc sau vài năm, cô dường như cảm thấy không quen.
Anh cũng nhận ra sự khác thường ở cô, cũng hiểu được nguyên nhân vì sao lại như vậy
"Cửu Uyên à, em tắm trước đi.
Quần áo anh đã để sẵn cho em rồi"
"Cái gì?": Cô nhìn anh không tin vào tai, người đàn ông này từ đầu đã có ý đồ mà :"Không nhìn ra đó Thẩm Hạo"
Triệu Cửu Uyên lên tiếng chế giễu rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Bên trong anh nhìn vào cánh cửa đóng chặt mà lẩm bẩm :"Xin lỗi Cửu Uyên, anh chỉ là bất đắc dĩ.
Anh thực sự không muốn mất em đâu"
"Chúng ta ngủ cùng một giường sao?": Lúc anh vừa ngồi xuống giường thì người con gái bên cạnh liền ngồi bật dậy, trợn tròn mắt.
Sau đó cô cảm thấy biểu cảm của mình hơi quá liền năm xuống lại, bên tai cô nghe thấy giọng nói ngập ngừng của người kia
"Nếu em không muốn...!vậy anh ngủ sô pha cũng được"
"Không cần đâu.
Ai lại để chủ nhà ngủ như vậy, anh ngủ ở đây đi dù sao..": Cô ngẩn nhìn anh hơi gượng nói tiếp :"Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng"
Ánh mắt của Thẩm Hạo bỗng sáng lên, trên mặt anh treo một nụ cười dịu dàng sau đó thì nằm xuống bên cạnh cô
Lúc cô gần chìm vào giấc ngủ, cô lại nghe thấy Thẩm Hạo lên tiếng, anh nói :"Cửu Uyên, nếu năm đó bất đắc dĩ anh phải rời đi vậy em có trách anh nữa không?"
Không đợi cô trả lời anh cười chế giễu :"Sao có thể đúng không? Anh tệ như vậy cơ mà"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...