Uyên ương rực lửa

Chương 5
 
Sự lo lắng này rất nhanh không còn đáng giá để nhắc tới.
 
Bởi vì Lâm Sơ Nguyệt đã gặp được Chung Diễn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Căn hộ ở Minh Châu Uyển đúng là danh bất hư truyền, rộng rãi thoáng mát, được trang trí bằng tông màu lạnh có độ bão hòa thấp. Trên gương mặt của dì giúp việc lộ vẻ lo lắng, “Cậu chủ còn chưa rời giường.”
 
Sắc mặt Ngụy Ngự Thành bình tĩnh, anh lập tức bước lên lầu, kiên nhẫn gõ cửa, nói: “Mở cửa.”
 
Có trả lời hay không, Lâm Sơ Nguyệt ở dưới lầu nghe không rõ. Ngụy Ngự Thành cũng không thể hiện quá nhiều cảm xúc, vẫn một tay chống tường, một tay khác liên tục gõ cửa.
 
Sức lực so với lúc ban đầu thì càng ngày càng nặng, giống như tiếng đàn quãng tám, mỗi một động tác đều mang theo áp lực nặng nề.
 
Cửa mở.
 
Trong phòng đen thùi lùi, rèm cửa kéo kín mít, Chung Diễn đầu tóc rối bời, chiếc áo thun trắng cà lơ phất phơ treo trên người, đôi mắt chưa kịp thích nghi với ánh sáng nheo lại một cách khó chịu.
 
Ngụy Ngự Thành nhìn nhiều thêm một giây cũng cảm thấy khó chịu, anh để lại bóng lưng, “Ra ngoài gặp bác sĩ.” 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chung Diễn chậm rì rì đi theo phía sau, lưng cong, vai rụt, mặc dù dáng vẻ có phần suy sụp nhưng lại không che giấu được lợi thế về chiều cao. Khi tới trước mặt, thậm chí cậu còn không nhìn Lâm Sơ Nguyệt lấy một cái.
 
Ngụy Ngự Thành quét mắt qua, Chung Diễn theo bản năng đứng thẳng người lên, bộ dáng thân thiện nhe răng mỉm cười, “Xin chào bác sĩ.”
 
Lâm Sơ Nguyệt vừa liếc mắt đã nhìn ra cậu đang giả bộ, chỉ có sợ hãi Ngụy Ngự Thành là thật. Cô cũng gật đầu mỉm cười, “Xin chào, chị họ Lâm……”
 
Chung Diễn ngáp một cái thật dài, “Bác sĩ Lâm, vào lớp thôi.”
 
Giống như một chiếc máy đã được cài đặt sẵn chương trình, cậu biết nên giả bộ ngoan ngoãn trước mặt người nào, cũng biết làm cách nào để đối phó với “Chuyên gia tư vấn” như cô. Lâm Sơ Nguyệt không nói gì, tùy ý để cậu đi theo phía sau. Tầm mắt của Ngụy Ngự Thành chưa từng di dời sang vị trí khác, vòng theo độ cong của cầu thang, cho tới khi hai người bước vào phòng.
 
Lâm Sơ Nguyệt nói: “Không phải học gì cả, không cần quá câu nệ.” Trước tiên, cô muốn giảm bớt áp lực, thời điểm cô cười rộ lên, gương mặt như bừng sáng, “Chị có thể tham quan phòng em một chút không?”
 
Chung Diễn xoay người, nét tươi cười dễ tính lúc vừa rồi biến mất hầu như không còn, “Đừng lôi kéo làm quen, cũng đừng cố ý tiếp cận tôi, mấy phương thức trò chuyện của các chị tôi thuộc lòng rồi. Người dưới tầng cho chị bao nhiêu tiền, đưa mã thanh toán đây, tôi trả chị gấp đôi, chị, lập tức rời khỏi đây.”
 
Ánh mắt Chung Diễn lạnh như băng, giữa mày tràn ra lệ khí, bộ dáng mệt mỏi chán đời.
 
Lâm Sơ Nguyệt đối diện với cậu vài giây, sau đó bình tĩnh nói: “Mã thanh toán.”
 
Chung Diễn nhíu mày, “Làm gì?”
 
“Chị cho em gấp ba, chị sẽ ở lại.”
 
Chung Diễn lạnh lùng ồ một tiếng, cũng không tức giận, ngược lại khoanh tay trước ngực, lười nhác tuỳ tiện. Cậu đi một bước tới gần Lâm Sơ Nguyệt, cúi đầu, trực tiếp sa sầm mặt, “Thật lợi hại.”
 
Lâm Sơ Nguyệt hơi ngửa đầu nhìn cậu.
 
Chung Diễn lại tiến thêm một bước, gần như mặt dán mặt, tà ác mỉm cười, “Hiện tại tôi sẽ đi nói cho Ngụy Ngự Thành, nói chị có ý đồ quấy rối tôi.”
 

“Xin mời.” Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ, “Đúng lúc, mời luôn cậu em tới phân xử.”
 
Thái độ lãnh đạm không thèm để ý của cô không phải giả bộ, thậm chí còn mang theo vài phần khinh thường. Chung Diễn “Fuck” một tiếng, cậu giơ chân đạp bay chiếc ghế đẩu bên cạnh, để lộ bộ mặt thật cáu kỉnh cuồng bạo.
 
“Chị thích làm gì thì làm!” Chung Diễn nặng nề ngồi xuống trước máy tính, đập mạnh con chuột kêu bang bang.
 
Lâm Sơ Nguyệt nâng chiếc ghế đẩu cậu vừa đá dậy, thảnh thơi ngồi xuống, không nói lời nào. Di động trong túi rung lên, cô lấy ra xem, là điện thoại của Triệu Khanh Vũ. Trong thời gian làm việc cô không bao giờ trả lời điện thoại, vì thế cô ấn từ chối cuộc gọi.
 
Tròng mắt Chung Diễn chuyển động, mở folder ra, bắt đầu xem phim.
 
Khẩu vị của phim nhựa không quá nặng, nhưng tất cả đều là phim cấm chiếu ở Châu Âu và Châu Mỹ. Những hình ảnh bạo lực đẫm máu không bị mã hóa, không những thế còn điều chỉnh âm lượng đến rung trời. Chung Diễn là kiểu sinh vật sống về đêm, ban ngày ban mặt, kéo rèm kín mít.
 
Cố ý.
 
Cậu liếc mắt về phía sau, bóng dáng nhỏ xinh của Lâm Sơ Nguyệt vẫn bình tĩnh như thường, đôi chân vắt chéo, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, nào có một chút sợ hãi. Ánh mắt không một chút né tránh, chăm chú dừng trên màn hình, trông bộ dạng có vẻ thích thú.
 
Ánh mắt trộm nhìn của Chung Diễn đúng lúc bị cô bắt được, Lâm Sơ Nguyệt thả lỏng gương mặt, “Phim rất hay.”
 
Chung Diễn vỗ mạnh lên mặt bàn, thể hiện thái độ thù địch, “Cút!”
 
Lần đầu tiên gặp mặt, nửa tiếng.
 
Khi Lâm Sơ Nguyệt bước ra ngoài, Ngụy Ngự Thành và Lý Tư Văn vẫn đợi ở đó. Ánh nắng ngày hè chiếu vào trong nhà, tràn đầy và mạnh mẽ, dưới nắng vàng rực rỡ, có thể thấy rõ hoa văn in chìm trên đầu vai Ngụy Ngự Thành.
 
Lý Tư Văn ngạc nhiên nói: “Đây là kỷ lục thời gian dài nhất của Tiểu Diễn, Lâm tiểu thư, sau này phải nhờ cô tốn nhiều tâm tư hơn.”
 
“Đó là chuyện tôi nên làm.” Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, nhẹ giọng nói: “Nhưng tôi có một yêu cầu.”
 
Ngụy Ngự Thành nhìn qua.
 
“Tăng tiền lương.”
 
Lý Tư Văn bị sự thẳng thắn của cô làm cho sửng sốt.
 
Vài giây im lặng, Ngụy Ngự Thành hơi cúi đầu, ý cười xẹt qua khóe mắt.
 
-
 
Trở về khi, vẫn là lão Trương lái xe.
 
Lâm Sơ Nguyệt vừa đi vừa gọi điện thoại cho Triệu Khanh Vũ, lão Trương thuận miệng hỏi: “Lâm tiểu thư, là bạn trai sao?”
 
Lâm Sơ Nguyệt gật đầu “Vâng.”
 
Ngụy Ngự Thành vốn đang ngồi, bỗng dưng, quay đầu nhìn thoáng qua.
 
Điện thoại được kết nối, nhưng không ai nhận, lại gọi thêm lần nữa nhưng bị người tắt máy. Lần thứ ba, Triệu Khanh Vũ nổi giận đùng đùng: “Em làm gì mà không nghe điện thoại của anh?”
 
Lâm Sơ Nguyệt dở khóc dở cười, “Em đang làm việc.”

 
“Em không đi làm thì công việc ở đâu ra?” Triệu Khanh Vũ bật thốt lên câu chất vấn.
 
Lâm Sơ Nguyệt thu lại nụ cười, không đáp.
 
Sau khi Triệu Khanh Vũ ý thức được lời này đả thương người, mới hòa hoãn trở lại, phiền muộn nói: “Vốn định cùng nhau ăn cơm, thôi, không ăn nữa.”
 
“Đừng nha.” Lâm Sơ Nguyệt dỗ dành, “Hiện tại em tới tìm anh? Muốn ăn gì?”
 
“Không muốn ăn.” Giận dỗi cúp máy.
 
Lâm Sơ Nguyệt bất đắc dĩ thở dài một hơi.
 
Lão Trương cười nói: “Lâm tiểu thư chiều hư anh bạn trẻ đó rồi.”
 
Lâm Sơ Nguyệt hoảng hốt, cô chiều Triệu Khanh Vũ sao?
 
“Cậu chiều chuộng đủ chưa vậy! Anh ta ở bên cạnh cậu, sắp thành đứa trẻ đến tuổi đi học rồi!” Hạ Sơ nhịn không được trợn trắng mắt, “Còn không ăn cơm với cậu, tốt nhất là anh ta đừng ăn nữa, đói chết đi, hai chúng ta ăn hải sản.”
 
Vẫn là bạn thân tốt hơn, gọi bất cứ lúc nào cũng có mặt.
 
Bên trong tiệm lẩu bốc khói nghi ngút, những muộn phiền trong lòng được xua tan.
 
“Gặp Chung Diễn rồi sao? Thấy thế nào?” Hạ Sơ hỏi.
 
Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày, vốn dĩ không có gì, nhưng vừa nhắc tới cô lại nghĩ đến bộ phim đẫm máu vừa xem hồi chiều, vì thế yên lặng thả miếng thịt đang kẹp trên đũa vào trong bát.
 
“Cậu ta rất kháng cự giao lưu với người khác, không vội được.”
 
“Người nhà cậu ta thì sao?” Rất nhiều căn nguyên về vấn đề tâm lý đều nằm ở chỗ phương thức xử lý của gia đình.
 
Lâm Sơ Nguyệt gắp một cọng rau xanh, lúc này mới nhớ tới nhân vật Ngụy Ngự Thành. Cô nheo mắt lại, nói một cách khách quan: “Thấu tình đạt lý.”
 
Hạ Sơ gật đầu, im lặng ăn một hồi, mấy lần muốn nói lại thôi.
 
“Làm sao vậy?” Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu.
 
“Vốn dĩ tớ không muốn nói chuyện này với cậu.” Hạ Sơ buông xiên tre xuống, “Bởi vì chuyện này chưa được chứng thực, tớ cũng nghe bạn bè kể lại. Là Triệu Khanh Vũ.”
 
“Triệu Khanh Vũ?” Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày.
 
“Hình như công ty của ba anh ta xảy ra chút vấn đề, hiện tại đang đi vay tiền khắp nơi.” Hạ Sơ lại vội vàng trấn an, “Tin vỉa hè, cậu đừng nghĩ nhiều.”
 
Hạ Sơ là bạn thân của cô, đây là lời nhắc nhở đầy thiện ý, không có việc gì là tuyệt đối, nếu thật sự xảy ra biến cố, ít nhất cô cũng có sự chuẩn bị.
 
Về đến nhà, Lâm Dư Tinh đang chơi Lego, ngẩng đầu gọi một tiếng “Chị”.
 

“Đã uống thuốc chưa?” Lâm Sơ Nguyệt sợ cậu mải chơi, quên mất chính sự.
 
“Em uống rồi.” Lâm Dư Tinh chỉ vào phòng bếp, “Để phần cho chị nửa chén cháo, vẫn còn nóng đó.”
 
Lâm Sơ Nguyệt xoa đầu cậu, “Bạn học Tiểu Tinh, chú ý thân thể.”
 
Lâm Dư Tinh học theo, cầm tay cô, “Bạn học Tiểu Nguyệt, chú ý nghỉ ngơi.”
 
Nghỉ ngơi thì không thể, Lâm Sơ Nguyệt tìm kiếm mấy bộ phim nhựa mà Chung Diễn hay xem, một mình ngồi xem cả đêm. Từ cảm giác không khỏe lúc ban đầu, tới hoảng sợ, rồi chết lặng, bình tĩnh. Cuối cùng, chỉ cần nhắm mắt lại cô cũng có thể đoán được cốt truyện phía sau.
 
Ngày hôm sau, Minh Châu Uyển.
 
Ngụy Ngự Thành không ở nhà, trong nhà chỉ có một dì giúp việc phụ trách cuộc sống hàng ngày. Dì rất nhiệt tình, đưa cho cô một rổ cherry đã rửa sạch. Lâm Sơ Nguyệt cảm ơn, sau đó lại hỏi: “Chung Diễn thích ăn sao?”
 
“Không thích.” Dì lắc đầu, “Cậu chủ không ăn trái cây.”
 
“Vậy cậu ấy thích ăn món gì?”
 
Dì cẩn thận suy nghĩ, “Cơm chiên nước tương, haizz, Lâm tiểu thư, thật vất vả cho cô, tính tình cậu chủ không tốt.”
 
Ban ngày ban mặt, bên trong phòng ngủ không một chút ánh sáng mặt trời, Chung Diễn đang rúc đầu trong chăn ngủ say sưa. Lâm Sơ Nguyệt bước vào, một tay kéo bức rèm cái roẹt, ánh sáng chói mắt đột ngột tiến vào khiến Chung Diễn giật mình ngồi dậy. Cậu duỗi tay che mắt, tức giận mắng, “Chị có vấn đề à!”
 
Lâm Sơ Nguyệt vui vẻ, giọng nói ôn hòa: “Dậy đi, chị mua cơm chiên nước tương cho em đấy.”
 
Chung Diễn sửng sốt, ngay sau đó lại càng cáu kỉnh hơn, “Ăn cái rắm!”
 
Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, “Khẩu vị còn rất nặng nha.”
 
Chung Diễn sửng sốt, giận dữ xốc chăn xuống giường.
 
Lâm Sơ Nguyệt bình tĩnh nhìn cậu, “Sao thế, định đánh phụ nữ sao?”
 
Chung Diễn lạnh lùng, “Nếu chị không phải phụ nữ, tôi đã sớm cho chị một trận rồi.”
 
“Em đánh nhau rất lợi hại?”
 
“Vô nghĩa.”
 
“Bên cạnh trường cấp ba của chị cũng có một nam sinh đánh nhau rất lợi hại, một mình cậu ta có thể đánh được bốn người.”
 
“Như thế có gì mà lợi hại, tôi có thể một chọn mười.” Chung Diễn khinh thường nhìn lại, nói xong sắc mặt lại thay đổi. Cậu bực bội vò đầu bứt tóc, đâu cần thiết phải nói nhiều với chị ta như vậy.
 
Lâm Sơ Nguyệt: “Buổi chiều không có việc gì chứ?”
 
“Làm gì?”
 
“Mượn máy tính của em xem phim.” Cô nói ra tên phim, Chung Diễn nghi ngờ, “Chị cũng biết phim đó?”
 
Tối hôm qua Lâm Sơ Nguyệt tìm hiểu hơn hai chục bộ phim, những bộ có nhận xét tốt cô đều nhớ kỹ, gãi đúng chỗ ngứa, chậm rãi kéo gần khoảng cách.
 
Chung Diễn phân vân hồi lâu, tròng mắt chuyển động, sau đó ngáp một cái thật dài, “Được thôi, chị tự bật máy tính đi.”
 
Lâm Sơ Nguyệt vui vẻ.
 
Máy tính vừa được bật lên, giọng nói của Chung Diễn từ phía sau vang lên, “Này.”
 
“Hả?” Cô quay đầu lại.

 
Cổ tay của Chung Diễn lệch sang bên cạnh, nguyên một lọ mực đỏ đổ toàn bộ lên quần áo cô. Người gây họa còn tỏ vẻ vô tội, “Á, rất xin lỗi, không cẩn thận.”
 
Hôm nay Lâm Sơ Nguyệt mặc chiếc áo phông sáng màu, hiện tại nửa chiếc áo đều bị nhiễm đỏ.
 
Chung Diễn nhét hai tay trong túi quần, đúng kiểu ăn chơi trác táng, không đau không ngứa mà khuyên nhủ: “Chị gái, bộ dạng này của chị cũng không thể phụ đạo tâm lý cho tôi được rồi.”
 
Cô nhìn cậu, bình tĩnh gật đầu, “Đúng thế.”
 
“Vậy chị trở về đi, tôi sẽ nói với cậu tôi, chỉ trừ của chị nửa ngày tiền lương thôi.” Chung Diễn vô cùng đắc ý, huýt sáo ăn mừng thắng lợi, đang định trở về giường tiếp tục nằm ngủ--
 
“Chị cũng sẽ nói với cậu của em, tình cảm em dành cho chị là yêu mà không thành, tâm sinh oán hận, cố ý làm mấy hành động trẻ con này để thu hút sự chú ý của chị.”
 
Bả vai Chung Diễn cứng đờ, ngay sau đó cậu lập tức nổi trận lôi đình, “Chị, chị chị nói bậy cái gì đấy?! Ai vì yêu sinh hận, không đúng, ai cần thu hút sự chú ý của chị!”
 
Lâm Sơ Nguyệt bình tĩnh lấy khăn giấy lau quần áo, “Ngày hôm qua em còn định tố cáo chị quấy rối em, hôm nay chị nói em tham lam háo sắc sẽ càng hợp lý hơn nhỉ?”
 
Mặt mày Chung Diễn xám xịt, cậu chưa từng gặp phải đối thủ nào như cô, dáng vẻ nghẹn ứ ở cổ họng thoạt nhìn rất buồn cười. Qua nửa ngày, mới cứng rắn nặn ra một câu, “Tôi căn bản chưa từng nói như vậy.”
 
Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, “Trí nhớ ngắn quá nhỉ.”
 
Cuộc chiến diễn ra trong im lặng, cuối cùng bị một tiếng cười nhẹ phá vỡ.
 
Lâm Sơ Nguyệt và Chung Diễn cùng quay đầu lại.
 
Ở ngoài cửa, không biết Ngụy Ngự Thành xuất hiện từ khi nào, anh đang khoanh tay trước ngực, cả người dựa lên ván cửa, ánh mắt tiếp xúc trực tiếp với Lâm Sơ Nguyệt. Khi hai ánh mắt chạm nhau, nó bao gồm rất nhiều thứ, không quá nồng nhiệt, nhưng tóm lại là có nội dung.
 
“Cậu!” Chung Diễn chưa bao giờ chờ mong sự xuất hiện của Ngụy Ngự Thành tới như vậy, tựa như một đứa trẻ tìm được người lớn để chống lưng, nóng lòng muốn cáo trạng. Nhưng thiên ngôn vạn ngữ tới bên miệng, lại lắp bắp nói không nên lời. Cuối cùng chỉ nghẹn ra năm chữ:
 
“Chị ta quá xấu xa.”
 
Lâm Sơ Nguyệt nghe thế thì muốn bật cười, cô theo bản năng nhìn về phía Ngụy Ngự Thành.
 
Người này thu lại tư thế nhẹ nhàng lúc vừa rồi, thần sắc đứng đắn, ngay cả Chung Diễn cũng đã nhìn ra, anh đang tán thành. Có người chống lưng, Chung Diễn không chút sợ hãi, cậu hầm hừ với Lâm Sơ Nguyệt, giống như đang khiêu khích: Chị cứ chờ bị đuổi việc đi.
 
Lâm Sơ Nguyệt lạnh lùng a một tiếng “Quen rồi.”
 
Ba người đứng ở ba góc, Ngụy Ngự Thành là tâm điểm, mọi người đều đang chờ anh phán xét định đoạt.
 
Lâm Sơ Nguyệt bình tĩnh nhẹ nhàng, tiểu ác bá nhất định sẽ thắng.
 
Một lúc lâu sau, Ngụy Ngự Thành cất bước đi vào phòng, tới trước mặt Chung Diễn.
 
Chung Diễn cao 1m85, hai người đứng gần như vậy, dường như Ngụy Ngự Thành còn cao hơn cậu một chút, anh hơi rũ mắt, khí thế bức người --
 
“Nếu lại tiếp tục gây chuyện, cháu cứ thử xem.”
 
Nói xong, anh quay đầu nhìn Lâm Sơ Nguyệt, khí thế đè nén lúc vừa rồi chậm rãi hòa hoãn trở lại, bên trong ánh mắt mang theo sự ấm áp khó hiểu. Khi mở miệng, rõ ràng là nói cho người có tâm, một câu hai ý nghĩa:
 
“Bác sĩ Lâm nói đúng, những người tôi quen, quả thật trí nhớ đều rất ngắn.”





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui