Uyên ương rực lửa

Chương 4
 
Sự chú ý của khách mời đổ dồn vào nghi thức hôn lễ.
 
Triệu Khanh Vũ bị Minh Uyển Lam lôi đi, không rảnh lo Lâm Sơ Nguyệt, đương nhiên Lâm Sơ Nguyệt cũng không ở lâu, mà tự mình rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thời tiết thành phố Minh Châu ngày hôm nay đẹp tới mức khó tin, trời xanh mây trắng, bổ sung cho tiếng nhạc và tiếng vỗ tay trong yến tiệc. Lâm Sơ Nguyệt dựa vào tường, đứng mệt mỏi, lại ngồi xổm xuống.
 
Triệu Khanh Vũ gửi tin tức chô cô, chỉ hai chữ: “Chờ anh.”
 
Chờ một mạch 40 phút.
 
Triệu Khanh Vũ chạy ra, sắc mặt còn chưa hết tức giận, cũng không hỏi nhiều, hùng hổ mặt mày nói: “Đi!”
 
Lâm Sơ Nguyệt ngồi xổm hồi lâu, chân tê rần, nhưng vẫn đứng dậy đi theo anh ta.
 
Triệu Khanh Vũ nổi nóng, oán giận không ngừng, cuối cùng nắm chặt tay cô “Nguyệt Nhi, em yên tâm.”
 
Lâm Sơ Nguyệt gật đầu “Yên tâm.” Giọng điệu của cô rất thoải mái, dịu dàng, mang theo ý cười, “Nhưng anh nghĩ tới việc, cứng đối cứng như vậy, bản thân anh là người khó chịu nhất hay không ?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Khanh Vũ tức giận lạnh lùng: “Em có ý gì?”
 
Lâm Sơ Nguyệt: “Em cảm thấy hôm nay anh làm như vậy không thích hợp.”
 
“Như thế nào gọi là không thích hợp?” Triệu Khanh Vũ trầm mặt, “Anh đều suy nghĩ cho em! Anh giới thiệu em với tất cả họ hàng thân thích nhà anh, như vậy còn chưa đủ sao?”
 
“Anh đang tiền trảm hậu tấu.” Lâm Sơ Nguyệt bình tĩnh nói: “Huống hồ, anh có từng hỏi qua cảm nhận của em chưa?”
 
“Sao anh lại không suy xét đến cảm nhận của em?” Triệu Khanh Vũ tức điên, “Vậy em có suy xét đến cảm nhận của anh không? Anh và em có cùng phe với nhau hay không vậy?”
 
Đề tài này quanh co không tìm ra phương hướng, Lâm Sơ Nguyệt im lặng chấm dứt cuộc nói chuyện vô ý nghĩa này.
 
Triệu Khanh Vũ đóng cửa xe cái rầm, Lâm Sơ Nguyệt ngồi ghế phó lái quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt rất khó coi.
 
Phía sau cây cột La Mã mà cô vừa đứng, Ngụy Ngự Thành chậm rãi bước ra, lấy cớ đi hút điếu thuốc, anh thẳng thắn nhìn theo chiếc xe đang dần đi xa. Lý Tư Văn tìm được anh, giọng điệu có phần do dự, “Chủ tịch Ngụy.”
 
Ngụy Ngự Thành không trả lời mà quay trở về đại sảnh, nơi diễn ra bữa tiệc.
 
Buổi chiều tới công ty như thường lệ, kết thúc hai cuộc họp video, đèn trong phòng mới được bật lên.
 
Màn hình dần tắt, chỉ còn lại ánh sáng màu lam mỏng manh. Ngụy Ngự Thành ngả người trên ghế da, bóng dáng được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhàn nhạt. Lý Tư Văn nhìn thoáng qua thời gian, còn sớm, đang chuẩn bị giao tài liệu báo cáo, Ngụy Ngự Thành bất chợt mở miệng hỏi: “Cậu còn nhớ cô ấy không?”
 
Bàn tay Lý Tư Văn hơi khựng lại, duỗi được nửa đường lại cẩn thận thu hồi trở về, ngập ngừng nói: “Tôi vẫn nhớ.”

 
Trên thông tin cá nhân của bác sĩ tâm lý mà anh ta tìm cho Chung Diễn, ở trang đầu tiên, ảnh chụp rõ nét, tên tuổi rõ ràng.
 
Ngụy Ngự Thành rũ mắt, dùng ánh mắt miêu tả ba chữ “Lâm Sơ Nguyệt”.
 
Văn phòng to như vậy, sự im lặng giống như một cây kim trong bọc, có thể chọc vỡ bất cứ lúc nào. Qua một hồi, Ngụy Ngự Thành mới lạnh nhạt nói: “Cô ấy đã quên tôi rồi, cô ấy chưa bao giờ nhớ tới tôi.”
 
Lý Tư Văn không nói gì.
 
Mối nhân duyên ngắn ngủi hai năm trước, Ngụy Ngự Thành nhiệt tình, dụng tâm, kết quả đổi lại là đối phương rời đi, thậm chí ngay cả tên của cô, anh mới chỉ biết từ một giây trước.
 
“Chủ tịch Ngụy, bản lý lịch này thì sao?”
 
“Chung Diễn quan trọng.”
 
Giọng điệu Ngụy Ngự Thành bình tĩnh, sau khi nói xong, lòng bàn tay ép xuống, nhẹ nhàng che lại ảnh chụp của Lâm Sơ Nguyệt.
 
-
 
Đêm trước ngày phỏng vấn, Lâm Sơ Nguyệt chuẩn bị tới 10 giờ.
 
Hạ Sơ gửi tin nhắn thoại tới, thanh âm như pháo đốt, “Cậu và Triệu Khanh Vũ cãi nhau?”
 
Lâm Sơ Nguyệt: “Cậu nghe ai nói?”
 
“Đừng giấu nữa, Triệu Khanh Vũ gọi điện cho tớ. Không phải, sợi dây thần kinh nào của anh ta chập sai rồi nên mới gọi cho tớ?” Hạ Sơ không thể chịu nổi “Một người đàn ông lớn bằng đấy rồi, nói chuyện cứ lắp ba lắp bắp, nói nửa ngày tớ vẫn không hiểu chuyện gì. Hai người sao vậy?”
 
Lâm Sơ Nguyệt không che giấu, nói đơn giản một lần.
 
“Tuyệt vời, năm nay anh ta vẫn còn ba tuổi sao?!” Hạ Sơ rống lên.
 
Lâm Sơ Nguyệt vội vàng hạ thấp âm lượng, quay đầu lại nhìn phòng ngủ đối diện, sợ sẽ đánh thức em trai.
 
“Người đàn ông này càng sống càng ấu trĩ, thời điểm anh ta theo đuổi cậu, còn không nhìn ra anh ta dân trí thấp như vậy đấy! Suy xét tới cảm nhận của cậu sao? Có mà đẩy cậu vào hố lửa thì có!” Hạ Sơ càng nghĩ càng giận, “Hiện tại cậu nghĩ thế nào?”
 
Lâm Sơ Nguyệt thành thật nói: “Lúc ấy tức giận, hiện tại ngẫm lại, tớ cảm thấy anh ấy cũng không dễ dàng.”
 
Hạ Sơ lập tức gửi liên tục năm tin nhắn thoại 60 giây tới, còn chưa click mở, Triệu Khanh Vũ đã gọi điện thoại tới.
 
Lâm Sơ Nguyệt bước xuống cầu thang, từ xa đã nhìn thấy anh ta đứng cô độc bên cây ngô đồng.
 
Triệu Khanh Vũ cao gầy, trên người mặc chiếc áo khoác dài màu đen, mái tóc mềm mại rủ xuống dưới, nửa che vầng trán, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương. Không đợi Lâm Sơ Nguyệt tới gần, anh ta đã vội vàng chạy tới ôm chặt lấy cô.
 
Triệu Khanh Vũ khom lưng vùi đầu vào cần cổ cô, chiếc cúc áo trước ngực đè ép khiến cô đau đớn, Lâm Sơ Nguyệt đang định đẩy người ra, bên tai bất chợt vang lên tiếng nghẹn ngào.

 
“Nguyệt Nhi, thật xin lỗi.” Giọng nói mang theo cảm giác nức nở.
 
Trái tim tựa như sông băng gặp gió xuân, lập tức hóa thành nước. Những khúc mắc đó trở nên không còn ý nghĩa, đôi tay kháng cự cũng tự giác thay đổi thành vòng ôm kiên định.
 
Lâm Sơ Nguyệt nhắm mắt lại: “Khanh Vũ, anh dũng cảm, em cũng sẽ dũng cảm.”
 
-
 
Thời gian gặp mặt Chung Diễn được ấn định vào ba giờ chiều ngày thứ hai. Từ bên này qua đó hết 40 phút, trước khi Lâm Sơ Nguyệt xuất phát có nhận được một cuộc điện thoại.
 
“Xin chào.” Động tác đổi giày của cô hơi khựng lại “Có xe tới đón?”
 
Đối phương cử xe tới đón, hẹn cô nửa giờ sau chờ tại trạm xe buýt gần đó.
 
Ác danh của Chung Diễn đã dọa sợ không ít bác sĩ tâm lý, có lẽ người trong nhà cũng vô cùng bất đắc dĩ, có thể níu giữ ai liền tận lực níu giữ. Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, đối phương lập tức gửi biển số xe tới.
 
Cùng thời điểm đó, Trung Tâm Tài Chính Minh Châu.
 
Lý Tư Văn nghe xong điện thoại, từ bên cửa sổ đi tới trước bàn làm việc, “Lão Trương chuẩn bị xuất phát.”
 
Ngụy Ngự Thành đưa lưng về phía anh ta “Ừ” một tiếng.
 
Lý Tư Văn có chút không rõ ý tứ của ông chủ, thử hỏi: “Chủ tịch Ngụy, ngài đi cùng xe qua đó?”
 
“Không đi.”
 
Lý Tư Văn gật đầu, “Vậy tôi sắp xếp cho ngài chiếc xe khác.”
 
“Không cần.” Ngụy Ngự Thành xoay người, ném chiếc bút lên mặt bàn, “Ngồi xe lão Trương.”
 
Lý Tư Văn có chút khó hiểu, như vậy không phải rất mâu thuẫn sao, anh ta muốn hỏi nhưng lại không dám mở miệng. Ngụy Ngự Thành cũng không vội, tiếp tục phê duyệt văn kiện, giữa lúc đó còn gọi thư ký bưng nước vào một lần.
 
-
 
Chiếc Audi màu đen tới rất sớm, Lâm Sơ Nguyệt vừa xuống lầu đã nhìn thấy.
 
“Lâm tiểu thư.” Cửa sổ xe trượt xuống, tài xế độ khoảng trên dưới 40 tuổi, khách khí mỉm cười.
 
Lâm Sơ Nguyệt nhìn biển số xe, sau khi xác nhận thông tin thì lên xe.
 
“Ông chủ để tôi tới đón cô, cứ gọi tôi là lão Trương đi.” Lão Trương xoay tay lái, rẽ vào đường lớn, “Vất vả rồi, hôm nay nóng như vậy.”

 
“Làm phiền chú.” Lâm Sơ Nguyệt lấy từ trong túi một chai nước, đưa qua.
 
Lão Trương mỉm cười, “Cảm ơn, tôi có rồi.”
 
Ông là một người hiền hoà, dễ ở chung. Lâm Sơ Nguyệt cũng muốn biết thêm về tình huống của Chung Diễn, “Chú Trương, chú tới đây, Tiểu Diễn ở nhà một mình không sao chứ?”
 
Uyển chuyển lôi kéo làm quen, thuận lý thành chương mà hỏi thăm. Lão Trương cười nói: “Không đáng ngại, trong nhà có người để ý rồi. Cậu chủ ấy à, tính cách ngoan cố, lại có chút hung dữ. Làm phiền Lâm tiểu thư quan tâm và thông cảm nhiều hơn.”
 
Lâm Sơ Nguyệt nói: “Tất nhiên rồi.”
 
“Không có chuyện gì là tất nhiên cả, đều là con người, không có ai đáng phải chịu ấm ức.” Lão Trương thuần thục chuyển tay lái: “Lâm tiểu thư tốn nhiều tâm tư, nếu cậu chủ coi trọng, sẽ nhớ tới điểm tốt của cô.”
 
“Ba mẹ Tiểu Diễn ở nhà sao?”
 
Lão Trương vẫn mỉm cười, “Mẹ cậu chủ qua đời sớm, hiện tại người giám hộ là cậu của cậu ấy.”
 
Trong tư liệu cung cấp không nói tới ba mẹ Chung Diễn, Lâm Sơ Nguyệt hơi giật mình, cô tự hỏi, liệu lý do khiến Chung Diễn mất cân bằng về tính cách có liên quan tới chuyện này không. Cô muốn tiếp tục tìm hiểu thêm, nhưng còn chưa mở miệng, lão Trương lại hỏi: “Lâm tiểu thư không say xe chứ? Tôi phải vòng thêm một đoạn nữa, đón thêm vài người.”
 
Ngoài mặt lão Trương chỉ là một tài xế bình thường, khi nói chuyện hay làm việc đều vô cùng ôn hòa. Tuy nhiên, luận về sự điềm tĩnh, thì ông cũng là một người thành thạo.
 
Chiếc xe chạy về hướng trung tâm thành phố, một đường này Lâm Sơ Nguyệt luôn suy nghĩ, chỉ thỉnh thoảng mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một cái. Rẽ trái vào giao lộ Chương Hoa, đi qua hai km rợp bóng ngô đồng, trước mắt hiện ra bức tường tráng men màu bạc của tòa cao ốc.
 
Tòa cao ốc này xuất phát từ tay bậc thầy kiến trúc Chung Thiền Xa, phạm vi hợp lý, thiết kế sang trọng, cảm giác như trời đất dung hòa.
 
Chiếc xe chạy về hướng đó, Lâm Sơ Nguyệt không khỏi thưởng thức đánh giá. Khi cô chuyển tầm mắt về phía chính diện, tòa cao ốc từ xa tới gần, cảnh và người đều có thể nhìn rõ ràng.
 
Tầm mắt cô cố định tại một vị trí, khoảng cách được rút ngắn, tụ lại thành một điểm.
 
Ngụy Ngự Thành mặc một thân âu phục màu xám nhạt, đứng ở đó, chỉ nhìn sườn mặt thôi cũng đủ khiến Lâm Sơ Nguyệt mất khả năng ngôn ngữ. Trực giác mách bảo cô chuyện xấu đang tới gần, cô hỏi theo bản năng: “Người chú muốn đón là ai?”
 
Lão Trương không đáp, quẹo trái, giảm tốc độ.
 
Chiếc xe dừng lại bên người Ngụy Ngự Thành, lão Trương hạ cửa sổ xe xuống, “Chủ tịch Ngụy, thư ký Lý.”
 
Lý Tư Văn gật đầu chào hỏi, “Lão Trương.”
 
Lâm Sơ Nguyệt theo phản xạ có điều kiện, cởi bỏ dây an toàn, đặt tay lên tay nắm cửa. Nhưng không đợi cô đẩy cửa, cánh cửa đã được mở ra. Ngụy Ngự Thành đưa chân dài vào trước, coi cô như không khí, cứ thế ngồi vào.
 
Không gian trong chiếc Audi rất rộng rãi, Lâm Sơ Nguyệt lại giống như bị người dùng dây thít chặt cổ họng, mỗi một giây trôi qua đều cảm giác hít thở không thông. Mà Lý Tư Văn lên xe cuối cùng cũng sửng sốt, động tác đóng cửa xe hơi khựng lại.
 
Lão Trương nhìn gương nói: “Lâm tiểu thư, thắt dây an toàn.”
 
Lâm Sơ Nguyệt không động đậy, lão Trương cũng không thúc giục, chỉ là không lái xe mà thôi.
 
Trong bầu không khí chậm rãi chuyển động, cô dần dần chải vuốt rõ ràng các mối quan hệ. Bàn tay căng chặt nới lỏng ra, cuối cùng cũng cài xong dây an toàn.
 
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
 
Lão Trương nói: “Lâm tiểu thư, đây là cậu của Tiểu Diễn, chủ tịch Ngụy.”
 

Lâm Sơ Nguyệt quay mặt sang, đón nhận ánh mắt của Ngụy Ngự Thành, khách khí gật đầu. Thần sắc này của cô, phân chia khoảng cách cực kỳ vừa phải. Lịch sự, kiềm chế, còn có cả sự xa cách rõ ràng.
 
Chiếc mặt nạ của cô được thêu dệt vô cùng kín kẽ, có thể chịu được bất cứ ánh mắt tìm tòi xem xét kỹ lưỡng nào.
 
Ngụy Ngự Thành bình tĩnh thu hồi tầm mắt, nói: “Vất vả rồi.”
 
Giọng điệu xa lạ này, vừa lúc phối hợp nhịp nhàng với tiết mục gặp lại của cô.
 
Lâm Sơ Nguyệt thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, hơi cúi đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô định tính toán coi anh như người xa lạ, nhưng Ngụy Ngự Thành lại không muốn thành toàn cho cô, tầm mắt của anh lại một lần nữa rơi xuống người cô. Không một chút uyển chuyển nhân nhượng, trong ánh mắt như ẩn giấu mũi kiếm, khiến cô không có cách nào bỏ qua.
 
Cố tình Lâm Sơ Nguyệt lại im lặng không nói, ngay cả biên độ chớp lông mi cũng viết rõ ba chữ chẳng quan tâm.
 
Bầu không khí duy trì sự an tĩnh tuyệt đối, chỉ có ánh mắt là gia tăng áp lực nặng nề. Có thể nói đây chính là sự lên án không tiếng động, Ngụy Ngự Thành suy nghĩ, không biết cô có thể chịu đựng được bao lâu?
 
Lâm Sơ Nguyệt bỗng dưng quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt anh. Sau vài giây, khóe miệng cô khẽ treo lên ý cười, ôn hòa lễ phép nói: “Triệu Khanh Vũ từng nhắc với tôi về ngài. Cậu Ngụy, nếu ngài cảm thấy cần phải tránh tị hiềm, không sao, hiện tại tôi có thể xuống xe.”
 
Ngụy Ngự Thành hơi nhíu mày, hậu tri hậu giác (*), thế nhưng lại để cô đánh đòn phủ đầu.
 
(*):Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra
 
Lời này có chút không biết nặng nhẹ, nhưng Ngụy Ngự Thành chỉ biết cô là Lâm Sơ Nguyệt. Cái gọi là nặng nhẹ, đều không thắng nổi hơi ấm năm xưa còn sót lại trong lòng mà anh không có cách nào dứt bỏ.
 
Ngụy Ngự Thành nói: “Vì sao phải tránh tị hiềm.”
 
Thần sắc Lâm Sơ Nguyệt rất điềm nhiên, đôi mắt hơi rũ xuống, “Ngài là cậu của Triệu Khanh Vũ.”
 
Ngụy Ngự Thành “Ừ” một tiếng, “Cậu ta nói gì về tôi?”
 
Ngay cả Lý Tư Văn cũng nghe ra, hai người này đang không tiếng động so chiêu, cô tới tôi đi, không ai nhường ai.
 
Lâm Sơ Nguyệt không lùi bước, “Nói ngài là trưởng bối, rất yêu thương thế hệ con cháu.”
 
“Tôi yêu thương con cháu như thế nào?” Ngụy Ngự Thành bắt chéo chân, hỏi.
 
Lâm Sơ Nguyệt sắp xếp từ ngữ, đang định mở miệng thì anh lại không cho cô cơ hội, nhỏ giọng nói: “Em nên là người hiểu rõ hơn cậu ta.”
 
Bầu không khí lắng đọng lại, đồng thời đốt cháy người nên đốt cháy. Cho nên anh đã phải đi một vòng lớn, cố ý nhặt nhạnh từng mảnh nhỏ ký ức, ý đồ chắp vá lại giấc mơ xưa mà cô đã từng tham gia.
 
Trên radio đang cover một ca khúc cũ, giọng ca trẻ đã thể hiện được cái hồn của bài hát, từ lời ca cho đến giai điệu đều vô cùng xúc động.
 
Một đường im lặng, cho tới khi xuống xe.
 
Lâm Sơ Nguyệt đi theo phía sau Ngụy Ngự Thành, vừa ngẩng đầu lên là có thể thấy bộ đang đĩnh bạt, vai rộng eo thon của người đàn ông trước mắt. Lúc này cô mới nhớ ra tên bài hát kia --
 
《 Gặp lại chỉ là người xa lạ 》





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận