Uyên ương rực lửa

Chương 48
 
Hai người kẻ xướng người hoạ, diễn trọn vẹn vở kịch này.
 
Nếu những người xem náo nhiệt, thăm dò chuyện phiếm đã cảm thấy mỹ mãn, ngày mai tập đoàn Hối Trung nhất định sẽ xảy ra gió tanh mưa máu. Chỉ là Diệp Khả Giai vẫn không kìm được vẻ mặt của mình, mới đầu cô ta còn định dùng vẻ nhu nhược đáng thương để đổi lấy sự đồng cảm, nhưng một câu “đổi điện thoại” của Ngụy Ngự Thành đã trực tiếp đánh lên mặt cô ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ai nói chủ tịch Ngụy biết thương hoa tiếc ngọc?
 
Vậy cũng phải xem người đó là ai.
 
Bữa tiệc tiếp tục tổ chức, ngoài mặt khách hàng tỏ vẻ không có việc gì, nhưng sau khi uống tượng trưng hai ly rượu liền nói say rồi muốn trở về khách sạn nghỉ ngơi. Những người tinh ý đều biết chủ tịch Ngụy phải giải quyết chuyện gia đình.
 
Nổi giận với Diệp Khả Giai xong, thời gian tiếp theo Lâm Sơ Nguyệt vẫn luôn ngoan ngoãn. Hiện tại đang ở trên xe, ngồi hàng ghế sau cùng Ngụy Ngự Thành cũng không nói một lời, chống nửa bên mặt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
 
Ngụy Ngự Thành khẽ nheo đuôi mắt, thần sắc nhẹ nhàng, ung dung dựa vào lưng ghế, ánh mắt lười biếng. Anh duỗi tay qua, giống như chọc ghẹo mà kéo nhẹ ống tay áo của Lâm Sơ Nguyệt, “Không định nói chuyện với anh sao?”
 
Quả thật Lâm Sơ Nguyệt tính toán như vậy, cô rụt tay lại, giấu cổ tay áo ở trên đùi.
 
Ngụy Ngự Thành uống rượu vào, không cần phải tiết chế như ngày thường, đáy mắt hơi đỏ lên tựa như ẩn chứa cánh hoa đào, lơ đãng tuôn trào tình cảm. Anh dịch lại gần Lâm Sơ Nguyệt, có chút vô lại nói, “Vậy anh nói chuyện với em được không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Tư Văn nhận lệnh tập trung lái xe căn bản không thể tập trung được, vì tính chuyên nghiệp trong chức vụ của mình, giờ phút này anh rất muốn nhắc nhở ông chủ một chút, “Làm nũng” không phải điều nên xuất hiện trên thân phận của ngài.
 
Lâm Sơ Nguyệt không nhịn được, khóe miệng khẽ cong thành một đường vòng cung nhạt nhòa. Sau đó cô mệt mỏi dựa lưng vào ghế, “Không muốn nghe, em đau đầu.”
 
Ngụy Ngự Thành nhíu mày, áp mu bàn tay lên má cô, “Sao lại phát sốt rồi?”
 
Số năng lượng ít ỏi mà Lâm Sơ Nguyệt bổ sung được sau khi ngủ bù, tất cả đều dùng để đối phó Diệp Khả Giai. Hiện tại cô không cần làm ra vẻ, cũng không phải cố ý nương theo Ngụy Ngự Thành, càng không có ý niệm hưng sư vấn tội.
 
Chỉ đơn giản là mệt mỏi.
 
Cô “Ừm” một tiếng, “Đang sốt.”
 
Ngụy Ngự Thành bị giọng điệu này của cô chọc cười, khóe mắt khẽ nhướng lên, sau đó lại bằng phẳng. Anh vươn tay ôm lấy đầu vai Lâm Sơ Nguyệt kéo người vào trong lòng, “Trở về từ khi nào?”
 
“Buổi chiều, vốn định mua một món quà, chờ tan tầm sẽ đi tìm anh.”
 
“Đang trọ ở đâu?”
 

“Vi.Sa.” Lâm Sơ Nguyệt cảm thán: “Những nơi gần công ty anh quả thật tấc đất tấc vàng.”
 
Ngụy Ngự Thành ngước mắt lên, Lý Tư Văn nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, lập tức hiểu ý, “Vâng, thưa chủ tịch, tôi sẽ sắp xếp việc ký kết.”
 
Sau một hồi im lặng, Ngụy Ngự Thành nói: “Buổi tối có xã giao, rất nhiều người đi theo, anh đặt di động trên bàn đánh bài, không nhận được điện thoại của em. Sau đó, chắc hẳn cô ta đã xóa lịch sử trò chuyện rồi.”
 
Lâm Sơ Nguyệt tựa như con cá, lập tức lên tinh thần, thảnh thơi cảm thán: “Nếu tình yêu đã sâu đậm như vậy, anh cưới cô ta đi.”
 
Ngụy Ngự Thành ấn người trở lại lồng ngực của mình một lần nữa, ngón tay cuốn lấy lọn tóc của cô, “Anh đối với em cũng là tình yêu sâu đậm, sao không thấy em nói sẽ gả cho anh?”
 
Tốc độ xe rất ổn định, sắc mặt thư ký Lý không chút thay đổi, nhưng kỳ thật ngón tay đang vặn vẹo, tay lái suýt chút nữa bị anh ấy kéo ra rồi. Quả nhiên Lâm Sơ Nguyệt không tiếp chiêu này, cô cúi đầu, héo rũ như một cây nấm nhỏ.
 
Ngụy Ngự Thành thở dài: “Đi bệnh viện trước.”
 
Lâm Sơ Nguyệt thực sự không thoải mái, cho nên cô cũng không cậy mạnh mà từ chối. Từ nơi này vòng đến bệnh viện Minh Tây quá xa, đành phải đến khoa cấp cứu của bệnh viện chi nhánh thứ hai ở gần đó. Truyền hai bình nước, mua thuốc, trở lại khách sạn đã là 11 giờ.
 
Khi xuống xe, Ngụy Ngự Thành và Lý Tư Văn ở lại trong xe một phút rồi mới bước ra ngoài. Thời điểm chờ thang máy, Lâm Sơ Nguyệt dựa vào bức tường tráng gương, sắc mặt ốm yếu trắng bệch, càng thêm nhu nhược đáng thương.
 
Cô nghiêng đầu, hô hấp trong khoang mũi vẫn còn nóng, cả người không dễ chịu, “Anh ở trên xe với thư ký Lý làm gì vậy?” Cô thuận miệng hỏi.
 
Ngụy Ngự Thành nghiêng người đứng đối diện cô, liếc xéo cô một cái, thẳng thừng nói: “Anh lấy bao.”
 
Lâm Sơ Nguyệt thiếu chút nữa quỳ xuống.
 
Ngụy Ngự Thành duỗi tay đỡ lấy cô, sắc mặt đứng đắn nói: “Chân mềm nhũn rồi?”
 
Lâm Sơ Nguyệt đưa tay gạt bỏ.
 
“Nắm cho chắc.” Ngụy Ngự Thành nhỏ giọng nói, “Anh còn chưa tới mức xuống tay làm loại chuyện khốn nạn đó với người bệnh.”
 
Lâm Sơ Nguyệt nhỏ giọng nói thầm: “Coi như anh có lương tâm.”
 
Có sự đảm bảo đó, cô cũng trở nên tự tin hơn rất nhiều, thời điểm rời khỏi thang máy cô không chịu bước đi, ăn vạ trên người Ngụy Ngự Thành giống như con bạch tuộc. Cọ tới cọ lui mới tiến vào trong phòng, Lâm Sơ Nguyệt lại ôm cánh tay anh giả bộ đáng thương, “Chủ tịch Ngụy, em đau đầu.”
 
Ngụy Ngự Thành đỡ cô nằm xuống giường, sau đó lấy thuốc, rót nước đưa cho cô, “Đau đầu còn không thành thật như vậy, trở về cũng không nói cho anh một tiếng để anh đi đón em.”
 
“Nói cho anh thì em làm sao mà bắt gian tại trận được.” Giọng Lâm Sơ Nguyệt hơi khàn, vừa ấm ức vừa nghiêm túc.
 
Ngụy Ngự Thành nghe thế thì bật cười, sau đó anh thu lại nét mặt, nhẹ giọng nói: “Hứa với em, không có lần sau. Còn có, đừng nghe Chung Diễn nói bậy, bôi nhọ thanh danh của anh, nói giống như anh ham muốn bậy bạ lắm không bằng.”
 

Lâm Sơ Nguyệt cũng bình tĩnh lại, sau đó cô nở nụ cười, “Em nói chuyện phiếm với Chung Diễn mà anh cũng có thể moi ra được, hiện tại em có chút đồng cảm với Tiểu Diễn, mỗi ngày đều bị con cáo già tính kế.”
 
“Anh tính kế là muốn nó phát triển đầu óc, vẫn tốt hơn là sau này ra ngoài bị người khác tính kế.” Lời này của Ngụy Ngự Thành rất rõ ràng, chợt nghe cũng có vẻ ổn.
 
Lông mi của Lâm Sơ Nguyệt rũ xuống, để lại một bóng râm tinh xảo dưới mắt cô. Ngón tay Ngụy Ngự Thành khẽ vuốt ve khóe mắt cô, anh trầm giọng nói: “Ngày mai, cho Diệp Khả Giai nghỉ việc.”
 
Lâm Sơ Nguyệt thản nhiên hỏi: “Không phải chủ tịch Ngụy không bận tâm tới mấy việc nhỏ này sao?”
 
Ngụy Ngự Thành ừ một tiếng, “Anh sẽ vì em mà làm hôn quân một lần.”
 
Lâm Sơ Nguyệt ngồi thẳng người, bỏ nốt số thuốc còn lại vào trong miệng, tiếp nhận cốc nước trên tay anh uống một ngụm lớn. Giọng nói có phần ướt át, coi như không có việc gì mà nói: “Quên đi, như vậy em lại có vẻ bụng dạ hẹp hòi, cô ta thích làm yêu ma gì thì cứ tùy tiện đi.”
 
“Tin tưởng anh như vậy?” Ngụy Ngự Thành nhướng mày.
 
Lâm Sơ Nguyệt liếc nhìn anh một cái, “Chuyện này cần gì phải tin tưởng, đàn ông nhiều như vậy, đổi một người khác là được.”
 
Sắc mặt Ngụy Ngự Thành bình tĩnh, chuyện anh am hiểu nhất chính là tạo áp lực bằng ánh mắt, cảm giác sắc bén từ đỉnh lông mày truyền lại, cứ thế nhìn cô chằm chằm. Lâm Sơ Nguyệt bị nhìn chằm chằm tới mức cả người tê dại, cô vươn lòng bàn tay che lại mắt anh.
 
Cảm giác gai gai đâm vào lòng bàn tay, xúc cảm vô cùng kỳ diệu, Lâm Sơ Nguyệt không khỏi tán thưởng: “Ngụy Ngự Thành, lông mi của anh thật dài.”
 
“Bác sĩ Lâm có kỹ năng chuyển chủ đề quá xuất sắc.” Mặc dù giọng điệu vẫn lạnh lùng, nhưng mặt mày đã thả lỏng, sau đó anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô.
 
Lâm Sơ Nguyệt xõa tóc, bởi vì đang bệnh nên những sợi tóc đều ngoan ngoãn xõa trên vai, hai lọn tóc rủ xuống theo xương quai xanh và buông xõa trước ngực. Ánh mắt Ngụy Ngự Thành trầm xuống, cuối cùng dừng lại ở một vị trí. Lâm Sơ Nguyệt mặc nội y ôm sát cơ thể, màu nâu nhạt dịu dàng, khiến dáng người càng thêm lồi lõm phập phồng, vừa thuần khiết lại dâm đãng.
 
Lâm Sơ Nguyệt nhận ra ánh mắt của anh có sự thay đổi, cô lập tức cảnh giác: “Sao thế?”
 
Ngụy Ngự Thành nhàn nhạt dời tầm mắt, “Thay đổi chủ ý.”
 
“Hả?”
 
“Muốn làm tên khốn nạn.”
 
“……”
 
Muốn thì muốn thế nhưng điều kiện không cho phép, đêm nay Lâm Sơ Nguyệt bệnh rất nặng, liên tục phát sốt, giọng nói đau rát gần như bốc khói, sau nửa đêm lại ho dữ dội đến trái tim cũng đau, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, thấm từng đợt ra bên ngoài. Ngụy Ngự Thành chăm sóc cô cả đêm, sau đó ngay cả quần áo cũng không thay. Hơn nửa đêm, tự mình lái xe ra ngoài, khi trở về, xách theo mấy bộ đồ ngủ, không biết lấy từ đâu ra.
 
Lâm Sơ Nguyệt khó chịu tới mức hai mắt đỏ hoe, vừa ho một tiếng nước mắt đã đảo quanh hốc mắt, giống như rượu hoa đào mới ủ. Ngụy Ngự Thành nhìn mà đau lòng, thấy cô không có sức lực, anh nói: “Đừng dùng sức, anh thay quần áo giúp em.”

 
Lâm Sơ Nguyệt ngoan ngoãn chẳng khác nào người máy, duỗi tay, nhấc tay, mặc anh mân mê bộ quần áo ngủ ướt đẫm mồ hôi. Làn da cô gái trắng như tuyết, Ngụy Ngự Thành cẩn thận tựa như bóc vỏ trứng gà. Bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo ngắn ngang lưng, Lâm Sơ Nguyệt rất ngay thẳng, không cần mặc cũng có hình có dạng, giống như hai quả cầu tuyết tròn vo, rất xứng với trạng thái hiện tại của cô, dễ dàng khiến người ta nảy sinh dục vọng biến thái muốn hủy diệt.
 
Ngụy Ngự Thành trầm mặc ít lời, cũng giống như một chiếc máy, chậm rãi giúp cô mặc quần áo. Bộ này phải cài cúc, từ dưới lên trên, cài cẩn thận từng chiếc một, một lát sau, chiếc cúc cài không nổi, kẹt ở vị trí phập phồng cao nhất, Ngụy Ngự Thành khô khốc nói, “Bộ này quá nhỏ, đổi bộ khác.”
 
Anh đứng dậy rất nhanh, xoay lưng lại, mồ hôi trên trán rơi lã chã.
 
Ngụy Ngự Thành hít một hơi thật sâu, dùng ý chí cưỡng ép bản thân mình, hiện tại không phải lúc làm súc sinh.
 
Lăn lộn tới hơn ba giờ, rốt cuộc Lâm Sơ Nguyệt cũng hạ sốt, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
 
Ngụy Ngự Thành bóp vị trí mi tâm, ôm cô chợp mắt một lát.
 
Ngày hôm sau, trời hửng nắng.
 
Nhưng khi Lâm Sơ Nguyệt tỉnh lại, căn phòng hoàn toàn không chói mắt, Ngụy Ngự Thành cũng không có trong phòng, rèm cửa được anh cẩn thận kéo ra, chỉ chừa một khoảng cách bằng lòng bàn tay để đón ánh sáng tiến vào. Sợ đánh thức cô, cho nên Ngụy Ngự Thành không gửi tin nhắn, mà viết tay một mẩu giấy ghi chú sau đó dùng hộp hương liệu đè lên.
 
- Tỉnh dậy nhớ ăn sáng, gió lớn, đừng ra ngoài, buổi trưa anh sẽ quay lại thăm em.
 
Nét chữ của Ngụy Ngự Thành rất đẹp, rõ ràng thanh tú mà không làm mất đi độ sắc nét của cây bút, lấy ra làm bảng chữ mẫu nhất định sẽ dẫn đầu về doanh số. Lâm Sơ Nguyệt cầm tờ giấy nhỏ nhìn lại lần nữa, lúc này mới chú ý tới, quần áo vương vãi đầy đất tối hôm qua đã được thu dọn sạch sẽ, hộp thuốc cũng được đặt gọn gàng tại nơi dễ thấy, vì sợ cô quên uống.
 

 
Tập đoàn Hối Trung.
 
Buổi sáng Ngụy Ngự Thành có cuộc họp video với nước ngoài, nên không thể vắng mặt. Báo cáo kéo dài quá thời gian, cuộc họp kết thúc vào lúc 11 giờ, khi Ngụy Ngự Thành trở lại văn phòng, Chung Diễn đã tới. Cậu cầm cuốn sách từ vựng, giống như người không xương nằm dài trên sô pha lười biếng đọc.
 
Kể từ khi mệnh lệnh được đưa ra vào ngày hôm đó, ngược lại tên nhóc này cũng nghe lời, mỗi ngày đều tới đây ghi nhớ một trang từ vựng mang tính tượng trưng.
 
Ngụy Ngự Thành vừa bước vào cửa, Chung Diễn lập tức xoay người ngồi thẳng tắp, đọc diễn cảm nốt cao quãng tám.
 
Ngụy Ngự Thành liếc cậu một cái, Chung Diễn cười cực kỳ chân chó, “Cậu, cháu rất nghe lời!”
 
Ngụy Ngự Thành buồn cười, thả lỏng thần sắc, ngồi xuống ghế bóp mi tâm.
 
“Tối hôm qua cậu lại không về nhà.” Chung Diễn ân cần bưng trà rót nước, cậu không phải người có thể giấu diếm mọi chuyện, giấu đầu lòi đuôi mà cảm thán: “Thật là vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.” 
(Vì nàng tiều tụy, có sá gì _Trích Điệp Luyến Hoa)
 
Ngụy Ngự Thành nhàn nhã uống nước, bình tĩnh hỏi: “Đã biết?”
 
“Cháu biết từ lâu rồi.” Chung Diễn nói từ tận đáy lòng, “Nhưng nhìn cậu như vậy cháu thật sự không yên tâm, quầng thâm mắt cũng xuất hiện rồi.” Cậu uyển chuyển nói: “Cậu, dù thế nào cũng phải về nhà, cháu biết sức khỏe cậu tốt, nhưng cả một đêm đều như vậy…… cậu hiểu chứ?”
 
“Cậu không hiểu.” Ngụy Ngự Thành bắt chéo chân, “Giải thích một chút đi.”
 
“Đàn ông qua 35 tuổi phải đặc biệt chú trọng đến vấn đề dưỡng sinh, cậu còn chưa sinh con đâu, càng phải giữ gìn thân thể.”
 

“Hiểu rồi.” Ngụy Ngự Thành nhìn cậu, “Ý cháu nói cậu già.”
 
Trong lòng Chung Diễn liên tục vang lên mấy từ mẹ kiếp, dường như con đường tới Hawaii ngày càng xa xôi. Cậu uể oải nói: “Cháu rất thích bác sĩ Lâm, nhưng bác sĩ Lâm nói với cháu, chị ấy cũng có người yêu rồi.”
 
“Ồ, vậy chúc mừng.” Ngụy Ngự Thành nói có lệ, sau đó cúi đầu xem điện thoại, nhận được tin nhắn mới.
 
Lâm Sơ Nguyệt: Chủ tịch Ngụy, báo cáo một chút, em rời giường rồi.
 
Ngụy Ngự Thành cong môi, không khỏi ngồi thẳng người dậy.
 
Chung Diễn: “Được rồi, cháu từ bỏ, nếu hai người đều đã có một nửa của riêng mình, cháu cũng không tiện khuyên hai người đào góc tường lẫn nhau.”
 
Ngụy Ngự Thành ngoảnh mặt làm ngơ, tập trung vào điện thoại di động.
 
Wei: Ăn gì chưa?
 
Nguyệt: [ ảnh chụp ]x3, chắc bụng, nấc.
 
Ý cười trên mặt Ngụy Ngự Thành càng sâu hơn.
 
Chung Diễn rất đau lòng, nhất định là đang nhắn tin với người phụ nữ xấu xa kia. Hơn nữa nhìn biểu cảm này của cậu, fuck, hãm quá sâu rồi.
 
Lâm Sơ Nguyệt vẫn còn ho, nhưng cơn sốt đã giảm xuống, cả người nhẹ nhõm hơn phân nửa. Giờ phút này cô đang nằm bò trên giường, như có như không mà trò chuyện với Ngụy Ngự Thành. Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, sao cô có thể không xúc động cho được. Vì thế cô thật lòng khen ngợi: Anh giống như bạn trai hệ ba.
 
Ngụy Ngự Thành: ?
 
Lâm Sơ Nguyệt: Chính là trưởng thành ổn định, tỉ mỉ và chu đáo, giống ba.
 
Lần này, rất lâu không nhận được tin nhắn trả lời.
 
Chắc hẳn anh đang bận nên Lâm Sơ Nguyệt cũng không hỏi nhiều, thu dọn hai bộ quần áo, quyết định đi tắm rửa. Điều chỉnh nhiệt độ nước tăng lên, vòi hoa sen nhanh chóng tỏa ra hơi nóng, khi ngâm nước, máu trong người dường như đều sống lại. Thời gian tắm rửa khá dài, khi Lâm Sơ Nguyệt bước ra khỏi phòng tắm, đúng lúc nghe thấy tiếng chuông cửa.
 
Mở cửa ra.
 
Lâm Sơ Nguyệt sửng sốt, “Sao anh lại ở đây?”
 
Ngụy Ngự Thành chống tay hai bên cửa, cởi bỏ âu phục, chiếc áo sơ mi bó sát người, khi anh ngẩng đầu nhìn cô, dáng vẻ giống một tên bại hoại văn nhã. Ánh mắt nóng bỏng, chân dài chen vào, trở tay đóng cửa lại, bình tĩnh nói:
 
“Đến làm ba của em.”





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận