Uyên ương rực lửa

Chương 46
 
Cuối cùng Chung Diễn cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ, hiện tại cậu của mình thật sự hòa ái hiền từ hơn rất nhiều, bậc em cháu nào cũng đều quan tâm.
 
Chung Diễn gật đầu như giã tỏi phụ họa: “Không sai, chị nên bớt chơi điện thoại lại, nếu không sẽ bị thoái hóa đốt sống cổ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Sơ Nguyệt nén cười, gật đầu, “Được được.”
 
Chung Diễn không khỏi nhắc nhở: “Cậu, cậu có thể ngồi đẹp trai một chút được không, cháu không hay sử dụng tư thế này ta.” Cậu là đàn ông mà giờ phút này cũng cảm thấy đỏ mặt thay Ngụy Ngự Thành trước mặt người ngoài.
 
Giọng điệu của Ngụy Ngự Thành tựa như chuồn chuồn lướt nước: “Tư thế cháu không biết còn rất nhiều.”
 
Lâm Sơ Nguyệt suýt nghẹn thở, không mấy tự nhiên mà gãi gãi chóp mũi, quay mặt sang một bên. Chỉ có Chung Diễn là thẳng bóng, gật đầu, “Không cần châm chọc, cháu đã sửa được rất nhiều thói quen xấu rồi.”
 
Đứa nhỏ ngốc này, căn bản không hề theo được kỹ thuật lái xe của cậu mình.
 
Lâm Sơ Nguyệt chỉ về hướng toilet, “Mượn một chút.”
 
Chân trước cô vừa mới tiến vào, không quá vài giây, Ngụy Ngự Thành đã theo sau.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cánh cửa nhẹ nhàng khóa lại, bên hông căng thẳng, bị người đàn ông ôm lấy.
 
Lâm Sơ Nguyệt lo lắng, “Chung Diễn đâu?”
 
“Tống cổ nó đi mua nước giúp anh rồi.”
 
Ngụy Ngự Thành đặt cằm trên hõm vai cô, hô hấp cũng nặng nề hơn một chút, hơi thở phả lên làn da của cô dần dần hóa thành ướt át, lặp lại mấy lần tựa như đang đun nước nóng. Ngụy Ngự Thành thấp giọng nói: “Tối hôm qua ngủ không ngon, mệt chết.”
 
“Nhạc em đưa, anh không nghe sao?”
 
“Nghe xong nhớ tới em, lại càng không ngủ được.”
 
Lâm Sơ Nguyệt xoay người, vòng tay ôm cổ anh, “Nghi ngờ chủ tịch Ngụy đang làm nũng là hoàn toàn hợp lý.”
 
Ngụy Ngự Thành không phủ nhận mà lười biếng đáp lại.
 
Dáng anh cao lớn, vì phối hợp với Lâm Sơ Nguyệt mà người không thể đứng thẳng, cong lưng và eo, càng lộ rõ cảm giác áp chế. Lâm Sơ Nguyệt nhón chân hôn lên khóe môi anh, “Vẫn mệt sao?”
 
“Mệt.”
 
“Như vậy thì sao?” Cô hướng lên trên, hôn lên mặt mày người đàn ông.
 
Đôi mắt vốn đang khép hờ của anh lặng lẽ mở ra, khoảng cách gần như vậy có thể nhìn rõ từng sợi lông mi và viền mắt hẹp dài khẽ nhếch lên. Đôi mắt Ngụy Ngự Thành rất đa tình, thường ngày lại nghiêm túc ẩn giấu, cuốn trôi nét dịu dàng trên gương mặt.
 
Lâm Sơ Nguyệt cẩn thận phân biệt, “Ngụy Ngự Thành, mắt anh là mắt đào hoa.”
 
Ngụy Ngự Thành cúi đầu hôn cô, trực tiếp và mãnh liệt. Khi chúng ta quấn lấy nhau, có thể là lễ rửa tội kéo dài triền miên, cũng có thể là sự xâm nhập vô cùng thuận lợi, anh dùng những cảm xúc mãnh liệt kéo người ta vào thế giới của mình.
 
Khi nếm nông mài sâu, đào hoa nơi khóe mắt nở rộ.
 
Chung Diễn đi nhanh về nhanh, không thể thân mật quá lâu, hai người vừa bước ra ngoài, người đã mang nước trở lại.
 
“Cậu, Nông Phu Sơn Tuyền có chút ngọt.” Chung Diễn một tay đưa nước, một tay lướt di động, “Thị trấn này không có gì nổi bật, không nghĩ tới dịch vụ lại hoang dã như thế.”
 
Lâm Sơ Nguyệt: “Sao thế?”
 
“Em vừa xuống dưới mua nước, bên ngoài cửa hàng nhỏ có một tên du thủ du thực (*) gọi em gọi lại, hỏi em có muốn tìm người ở cùng hay không. Sau đó anh ta lấy di động ra cho em xem ảnh chụp, nói dáng vẻ nào cũng có, trò chuyện, uống rượu, ăn cơm đều được, cuối cùng còn cố nhét cho em một tấm danh thiếp.” Chung Diễn cảm thán: “Em thấy, tuổi của cô bé kia còn không lớn bằng Lâm Dư Tinh đâu.”
 
Lâm Sơ Nguyệt ngẩng đầu, “Trông như thế nào?”
 
“Có chút quen mặt.” Thấy cô nghiêm túc, radar ký ức của Chung Diễn bắt đầu dò tìm, cậu gãi đầu, ánh sáng chợt lóe, “Giống nữ sinh chị tới thăm nhà vào tuần trước!”
 
Lâm Sơ Nguyệt vô thức nắm chặt tay, phản ứng đầu tiên chính là nhìn về phía Ngụy Ngự Thành. Cô kìm nén lửa giận mênh mông trong lòng, nghe lời anh, trước khi mọi chuyện còn chưa chắc chắn, cô phải học cách che giấu cảm xúc của mình.
 
Mà Ngụy Ngự Thành cũng đáp lại ánh mắt của cô, sự ăn ý thầm lặng này như thể đang nói cho cô, đúng chưa, cho dù ngàn khó vạn khó thì vẫn luôn có ngày đẩy lùi được mây mù.
 
Việc này không tiện che giấu Chung Diễn, Lâm Sơ Nguyệt nói với cậu chuyện xảy ra ngày hôm nay. Chung Diễn cảm thấy không thể tin được, “Có phải những sinh vật đó bị bệnh nặng gì hay không? Được rồi, bác sĩ Lâm, việc này cứ để cho em.”
 

Vì thế ngày hôm sau, Chung Diễn dựa theo phương thức liên hệ trên danh thiếp mà gọi điện thoại tới, giọng điệu cà lơ phất phơ: “Này, chỗ các anh có cô em gái nào trẻ tuổi xinh đẹp hay không?”
 
Giọng nói này và người nhét danh thiếp cho cậu ở lối vào cửa hàng ngày hôm qua là cùng một người, thái độ ân cần: “Có có, ông chủ ngài muốn kiểu nào?”
 
“Thục nữ, thành thật một chút, biết nghe lời.” Chung Diễn kéo giọng điệu lên cao, “Tốt nhất là có ảnh chụp, tôi sẽ chọn hai người, ngày mai anh đưa tới đây.”
 
“Được rồi, ông chủ chờ một lát.”
 
Chung Diễn có ngoại hình nổi bật, trên người mặc bộ quần áo hàng hiệu của một thương hiệu thời trang, diện mạo công tử bột điển hình, mặt nhỏ, đuôi mắt dài khẽ xếch, khí chất cặn bã hàng thật giá thật. Cho nên khi cậu nói ra những yêu cầu khốn nạn đó, quả thực vô cùng tự nhiên và hợp lý.
 
Ngựa con(*) làm việc rất nhanh nhẹn, nhanh chóng gửi ảnh chụp tới.
 
(*): Ý nghĩa chính ban đầu của thuật ngữ "ngựa" dùng để chỉ những tay sai, tay sai và đồng bọn được nuôi dưỡng bởi những nhân vật đứng đầu của các thế lực tà ác lớn nhỏ ở nhiều nơi khác nhau
 
Quả nhiên, bên trong có Thân Tiểu Thu, cô bé được cho mặc những bộ quần áo đặc biệt, trang điểm thành thục, chiếc áo hai dây để lộ ra xương quai xanh khiến người mơ màng, ánh mắt lại khó giấu được vẻ hoang mang ngây thơ.
 
Sau khi cúp máy, Chung Diễn lưu lại toàn bộ cuộc hội thoại, đồng thời hẹn gặp người nọ vào 6 giờ tối ngày hôm sau tại khách sạn Chiêu Dương. Nói chuyện xong, Chung Diễn đứng dậy, “Hiện tại em phải lập tức báo cảnh sát, ngày mai sẽ tóm gọn bọn chúng tại hiện trường!”
 
Ngụy Ngự Thành không phát biểu ý kiến, Lâm Sơ Nguyệt lại nhanh chóng quyết định: “Không được, đám người bọn họ dám càn rỡ như vậy, nhất định là đã chuẩn bị tốt mối quan hệ rồi. Báo cảnh sát cũng vô dụng, ngược lại còn để lộ tiếng gió trước thời gian. Huống chi chỉ với mấy tấm ảnh này, bọn chúng hoàn toàn có thể trở mặt không nhận người.”
 
Chung Diễn: “Vậy em phải làm gì?”
 
Lâm Sơ Nguyệt: “Ghi hình lại.”
 
Chung Diễn vô thức ôm chặt cánh tay, “Bác sĩ Lâm, em không thể xuống tay với trẻ vị thành niên được.”
 
Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười xoa bóp mặt cậu, “Đúng thế, dù sao thì em cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”
 

 
Ngày hôm sau, Chung Diễn đợi ở cửa khách sạn Chiêu Dương, ngựa con cũng tới đúng giờ hẹn, Chung Diễn không nói lời vô nghĩa, duy trì tư thế cao ngạo lạnh lùng, “Người đâu?”
 
“Lập tức tới.” Ngựa con cúi đầu khom lưng.
 
Chung Diễn lấy điện thoại ra chuyển khoản, “Xong việc sẽ chuyển nốt số còn lại.”
 
Ngựa con nhạy bén, “Ông chủ, ngài muốn giữ lại qua đêm sao?”
 
“Vô nghĩa.” Chung Diễn không thèm che giấu vẻ kiêu ngạo, “Nếu không tôi tìm anh để kiếm cô đơn à.”
 
“Vậy thì phải thêm tiền.” Ngựa con lập tức ra dấu bằng ngón tay.
 
Chung Diễn sảng khoái đáp ứng, cao giọng: “Phiền phức, tôi lên trước tắm rửa, đưa người tới phòng 502.”
 
Ngựa con mỉm cười nhận tiền thanh toán, cúi đầu khom lưng nói: “Yên tâm, chắc chắn ông chủ sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ.”
 
Chung Diễn tiến vào khách sạn, sửa lại vạt áo khoác, lặng lẽ ấn nút dừng thiết bị ghi hình mini. Sau đó tìm một vị trí khuất bên cửa sổ, có thể nhìn rõ ràng cảnh tượng dưới lầu.
 
Lại là chiếc xe hơi màu đen kia, đậu trước cửa khách sạn một cách quang minh chính đại, tài xế xuống xe trước, sau đó mở cửa xe phía sau, người bên trong không muốn xuống xe, tài xế hung dữ quơ nắm tay hù dọa, không lâu sau Thân Tiêu Thu lảo đảo bước ra khỏi xe, vẻ mặt thống khổ. Ngựa con ngại bọn họ quá chậm, lôi kéo bả vai cô bé đẩy vào khách sạn.
 
Sau khi ghi hình lại hết cảnh tượng này, Chung Diễn chạy như bay về phòng 502 làm ướt tóc.
 
Ngay sau đó, chuông cửa vang lên.
 
Chung Diễn mở cửa, mái tóc ướt nhẹp nhỏ nước, cậu nói: “Vào đi, mấy người đi xa một chút.”
 
Cánh cửa đóng lại, ngựa con âm thầm phi một tiếng, hai người bọn họ trạc tuổi nhau, đúng là cùng người không cùng mệnh. (cùng là con người nhưng số mệnh lại khác nhau)
 
Trong cửa, Thân Tiểu Thu sợ hãi đến phát run, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Chung Diễn ném khăn lông đi, liếc mắt nhìn cô bé một cái, sau đó nghiêng đầu, “Bác sĩ Lâm.”
 
Thân Tiểu Thu sửng sốt.
 
Chỉ thấy cánh cửa tủ quần áo bị đẩy ra, Lâm Sơ Nguyệt chui ra ngoài. Bởi vì nghẹn quá lâu, hơi thở gần như đứt quãng, nóng tới mức hai má cô ửng hồng. Cô hít một hơi thật lớn, ánh mắt theo sát Thân Tiểu Thu: “Cho nên, hiện tại em vẫn không định nói thật với cô sao?”
 
Thân Tiêu Thu đứng ngốc tại chỗ, nước mắt chậm rãi chảy xuống, cô bé che miệng, thân thể giống như bị đào rỗng, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất vùi đầu khóc nức nở.
 
Chung Diễn lo lắng tột độ, xoay quanh người cô bé, “Sao em lại thế này! Bọn anh đang giúp em! Em có biết chuyện này nguy hiểm cỡ nào không, lần trước chị của anh thiếu chút nữa bị đám người hỗn tạp kia hại chết, em có trái tim hay không?”
 
“Tiểu Diễn.” Lâm Sơ Nguyệt lên tiếng ngăn cản, lắc đầu với cậu.
 

Thân Tiểu Thu nghẹn ngào nhỏ giọng: “Là bác cả bắt em tới đây, những người này mỗi tháng đều cho ông ấy một số tiền, nếu em không tới, ông ấy sẽ dùng cặp gắp than đánh em, chọc vào bụng em.”
 
Lâm Sơ Nguyệt vô thức siết chặt nắm tay, ép bản thân phải bình tĩnh, “Bắt em làm gì?”
 
“Uống rượu, ăn cơm, đi ca hát với các chú.” Thân Tiểu Thu lại bật khóc.
 
Lâm Sơ Nguyệt: “Vậy có ai cởi quần của em không?”
 
Một lúc lâu sau, Thân Tiêu Thu mới chậm rãi gật đầu.
 
Lâm Sơ Nguyệt mím chặt môi, mặt cắt không còn giọt máu, cô quay đầu lại hỏi Chung Diễn: “Ghi lại tất cả chưa?”
 
Chung Diễn quơ quơ vạt áo trước ngực, cẩn thận kéo chiếc camera kín ra, “Tất nhiên.”
 
Lâm Sơ Nguyệt cũng ngồi xổm xuống, đỡ tay Thân Tiêu Thu, giờ phút này cô chỉ thấy đau lòng nhiều hơn, “Em còn muốn sống một cuộc sống như thế này sao?”
 
Thân Tiêu Thu nhanh chóng lắc đầu.
 
“Vậy em tin tưởng cô không?”
 
Cô bé lại dùng sức gật đầu.
 
Lâm Sơ Nguyệt đứng dậy, nói đâu vào đấy: “Để con bé ngủ ở đây một đêm, 5 giờ sáng mai sẽ có xe đưa con bé về nhà.”
 
Chung Diễn tự giác vung tay lên, “Em lập tức đi tìm cậu của em!”
 
Bằng chứng ghi lại được gửi tới thành phố Nam Kỳ trong đêm. Ngụy Ngự Thành đã sắp xếp ổn thỏa, đoàn luật sư riêng của anh cũng chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, giật dây bắc cầu các mối quan hệ, điểm nối điểm, trực tiếp thông qua quá trình báo cáo.
 
Ngày hôm sau, ngựa con bị bắt giam trước, tiếp theo là thu giữ chiếc xe gây án Toyota màu đen, căn bản không cho bọn họ thời gian hoạt động. Bởi vì liên quan đến trẻ vị thành niên nên trong quá trình phá án tin tức được bảo mật hoàn toàn.
 
Việc điều tra vụ án cần có thời gian, bác cả của Thân Tiểu Thu bị bệnh tâm thần, không thuộc phạm vi giam giữ hình sự. Lâm Sơ Nguyệt chỉ cảm thấy thật vớ vẩn, “Thời điểm phạm tội sao không nhớ tới bệnh tâm thần? Đã có bệnh thì phải chữa bệnh.”
 
Vì thế, bác cả của Thân Tiểu Thu được đưa đến khoa tâm thần, ông bác này giãy giụa không chịu, sức lực lớn vô cùng, nào còn dáng vẻ của người bị bệnh tâm thần.
 
Lâm Sơ Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm, đứng trong góc, giống như mắc kẹt vào trong loại ma chướng nào đó, không nhúc nhích. Chung Diễn thấy cô có vẻ không thích hợp, “Bác sĩ Lâm có chuyện gì vậy?”
 
Lâm Sơ Nguyệt chậm rãi lấy lại tinh thần, cúi thấp đầu, “Không sao, chị chỉ nhớ tới một người mà thôi.”
 
Năm ấy khi cô bị vu hãm, thời điểm tìm đối phương giằng co, phản ứng của anh ta cũng cuồng loạn như vậy, gương mặt dữ tợn, tròng mắt lồi lên vì kích động, giống như bị bỏ thuốc kích thích mà mất khống chế.
 
Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy không đúng, lập tức buột miệng thốt ra: “Hồ Bình Xuyên! Cùng tôi đi làm giám định tinh thần!”
 
Sức lực của Hồ Bình Xuyên lớn vô cùng, anh ta hung hăng đẩy cô ngã trên mặt đất, sau đó bỏ chạy.
 
Sau lần chạy trốn này, anh ta hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng, chỉ để lại cho cô một đoạn lịch sử đen tối không rõ ràng.
 
Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy kỳ quái, tập trung suy nghĩ vào một điểm nào đó, cô nhìn dáng vẻ phát cuồng của bác cả Thân, từ đáy mắt đến cõi lòng đều lạnh lẽo. Khi tới phòng tư vấn, người kia đăng ký tên là Hồ Bình Xuyên. Lâm Sơ Nguyệt nhắm mắt lại, hai người vốn dĩ chẳng ăn nhập với nhau, cô cười tự giễu, chẳng lẽ mình cũng bị tẩu hỏa nhập ma theo rồi sao?
 
Bác cả Thân Tiểu Thu mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng, bệnh viện tuyến trên đề nghị nhập viện điều trị. Chẳng qua nếu như vậy, Thân Tiểu Thu sẽ không có người chăm sóc, Lâm Sơ Nguyệt suy nghĩ biện pháp, “Nếu thật sự không được, tạm thời ở lại đội xóa đói giảm nghèo đi.”
 
Mặc dù quá trình phá án đã cố tình điệu thấp, nhưng sao có thể kín kẽ không rò rỉ một chút tin tức nào ra ngoài. Rất nhanh, sự việc này tựa như một cơn giông bão lan rộng khắp huyện Nam Thanh, đám mây u ám bị xé rách, những chuyện phía sau liên tiếp bị dò hỏi. Cho dù là lời đồn đãi vớ vẩn hay có người cố tình phát tán, không lâu sau, chuyện Trần Cương ép nữ sinh đi bồi rượu đã lan truyền khắp nơi.
 
Trần Cương tốt mã dẻ cùi (*), nhưng từ trong xương cốt vẫn còn giữ tập tính điêu dân vùng khỉ ho cò gáy, ngày thường chỉ giao du với những kẻ tư lợi và có lòng tham. Nhiều người a dua nịnh hót, nhưng những người chướng mắt lại càng nhiều hơn. Anh ta nghĩ mọi cách để đám ngựa con kia không khai ra mình. Nhưng không biết vì sao, ai đó đã nhét một xấp ảnh chụp vào nhà anh ta, sau đó bị vợ anh ta nhìn thấy ―― lúc thì Trần Cương ăn cơm với người khác, trái phải là hai cô bé trẻ tuổi, lúc thì ở trong ktv, anh ta ôm một người phụ nữ hát tình ca. Mười mấy tấm ảnh với những trường hợp khác nhau, còn có ảnh anh ta trái ôm phải ấp tiến vào khách sạn thuê phòng.
 
(*):Ám chỉ những kẻ có vẻ bề ngoài bảnh bao, sang trọng, nhưng bên trong ti tiện, rỗng tuếch, bất tài, vô dụng
 
Vợ của Trần Cương vốn không dễ chọc, tính tình mạnh mẽ quyết liệt, nghe nói trưa hôm đó, vợ anh ta trực tiếp xách dao phay muốn đồng quy vu tận với anh ta.
 
Chuyện phiền toái từ trong ra ngoài cũng đủ để anh ta bù đầu.
 
Danh tiếng ngày càng trở nên tồi tệ, từ đó ảnh hưởng đến công việc kinh doanh. Rất nhiều hợp đồng đang ký đều bị trục trặc, mới đầu Trần Cương còn kiêu ngạo, “Con mẹ nó, không ký thì không ký, ngoại trừ tôi, tôi xem còn ai dám cung cấp hàng hóa cho bọn họ!”
 
Kết quả, ngày hôm sau có người vươn cành ôliu ra, hút hết tài nguyên khách hàng của anh ta với mức giá thấp hơn 0,5 pips. 
 
Khi màn đêm buông xuống, thị trấn nhỏ đẩy đi mây mù, lại là một đêm với ánh trăng sáng trên bầu trời.
 

Trong một quán trà nhỏ kín đáo, hoàn cảnh xung quanh vốn đã đơn sơ, ánh đèn lại bị điều chỉnh xuống cực thấp. Tận cùng bên trong có một tấm mành được kéo đến kín mít, chỉ có thể nghe thấy âm thanh mà không nhìn thấy người.
 
“Món quà lớn của chủ tịch Ngụy, tôi khắc sâu trong lòng, sau này nếu có việc cần giúp đỡ, Vương mỗ tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình.” Vương Khải Triều dùng trà thay rượu, sảng khoái kính Ngụy Ngự Thành.
 
Ngụy Ngự Thành nhấp một ngụm trà, sắc mặt nhàn nhạt: “Ông chủ Vương không cần khách khí, đôi bên cùng có lợi.”
 
Có đôi khi, lợi ích còn kiên cố đáng tin cậy hơn tình cảm, những hình ảnh chụp lén đó là do Vương Khải Triều sắp xếp, Ngụy Ngự Thành cũng lợi dụng tình hình, tiết lộ những chuyện rách nát lộn xộn của Trần Cương cho một số khách hàng quan trọng của anh ta, thuận tiện đẩy một chút lợi lộc cho Vương Khải Triều.
 
Ân oán giữa Vương Khải Triều và Trần Cương đã tích tụ từ lâu, hiện giờ cũng coi như hôi của.
 
Nói chuyện rõ ràng với người thông minh, Ngụy Ngự Thành nhanh chóng rời đi. Ngày hôm sau, bên đội xóa đói giảm nghèo truyền đến tin tức, “Vương Khải Triều đồng ý giúp đỡ Thân Tiểu Thu cho tới khi cô bé tốt nghiệp đại học.”
 
Lâm Sơ Nguyệt không biết nguồn gốc sâu xa giữa Vương Khải Triều và Ngụy Ngự Thành. Chỉ cảm thấy, việc này quá mức trọn vẹn, cô đắc ý dạt dào khoe khoang với Ngụy Ngự Thành: “Thế nào! Bộ não của em có phải rất thông minh hay không? Có dũng có mưu, gặp nguy không loạn, đầy đủ logic.”
 
Vẻ mặt Ngụy Ngự Thành ôn hòa, khen ngợi: “Bác sĩ Lâm thật lợi hại.”
 
Lâm Sơ Nguyệt ngượng ngùng khi thấy anh tán thưởng trịnh trọng như vậy, “Em biết, rất nhiều chuyện đều nhờ anh âm thầm chuẩn bị.”
 
Ngụy Ngự Thành nhướng mày, “Hả?”
 
“Anh có cảm thấy em đang xen vào việc của người khác hay không? Tốn công vì một người không liên quan.” Đôi mắt Lâm Sơ Nguyệt ướt dầm dề, không ngừng thấp thỏm.
 
Ngụy Ngự Thành vẫn điềm nhiên bình tĩnh, anh nhìn cô, khẽ đáp: “Anh hy vọng bác sĩ Lâm sẽ luôn giữ được trái tim trong sáng, ngây thơ không bị tổn hại.” ――
 
Vì vậy anh tuân theo sự kiên trì của em, hãy để công bằng chính nghĩa tồn tại cùng em.
 
Sau chuyện này, Chung Diễn cảm thấy Lâm Sơ Nguyệt quả thực quá ngầu, ấn tượng tốt của cậu dành cho cô lập tức tăng vọt, đồng thời cũng càng thêm tiếc hận, mắng Ngụy Ngự Thành không có ánh mắt “Em cảm thấy cậu của em bị Pua (*), thích bị tra tấn, bị nhục nhã, bị bó buộc.”
 
(*):PUA được nhắc đến với cái tên ưu ái là “Nghệ sĩ tán gái”. Người nghệ sĩ ở đây được hiểu như những bậc thầy, chuyên gia trong việc tiếp cận và chinh phục phụ nữ
 
Lâm Sơ Nguyệt liếc mắt nhìn cậu, “Có bản lĩnh thì em giáp mặt nói với cậu mình đi.”
 
“Em còn chưa có bản lĩnh này.” Chung Diễn gãi đầu, “Bác sĩ Lâm, bao giờ chị trở về thành phố Minh Châu?”
 
“Làm gì?”
 
“Trở về thành phố Minh Châu thì mới có thể cạnh tranh công bằng với người phụ nữ xấu xa kia.”
 
“……” Lâm Sơ Nguyệt nhíu mày, “Em gặp mặt người phụ nữ kia rồi à?”
 
“Không.” Chung Diễn nói: “Em tưởng tượng.”
 
Lâm Sơ Nguyệt bị sặc nước, ho khụ khụ vài tiếng, cô nhất thời nổi lên hứng thú, hỏi: “Em cảm thấy cậu của em sẽ thích kiểu phụ nữ như thế nào?”
 
“Em có chuyện này muốn nói.” Chung Diễn bẻ ngón tay, nghiêm túc đếm, “Cậu của em luôn nhìn vào giá trị nhan sắc, tất cả những người em biết đều là đại mỹ nữ, dáng chuẩn, không thể khô khan, biết nghe lời cậu em, không được cậu cho phép, tuyệt đối không được đến nhà.”
 
Sắc mặt Lâm Sơ Nguyệt dần dần lạnh lẽo, không mặn không nhạt nói: “Ồ, nói cách khác, từng có rất nhiều bạn gái đến nhà em sao?”
 
“Không.” Chung Diễn nói: “Cậu em không đưa bất cứ ai trở về Minh Châu Uyển.”
 
Lâm Sơ Nguyệt hiểu thành, chỉ đưa người tới khách sạn thuê phòng.
 
Cô đặt cốc nước xuống, ngồi thẳng tắp như một pho tượng nghiêm túc, Chung Diễn nhận thấy bầu không khí không đúng lắm, “Bác sĩ Lâm, sao đột nhiên chị lại tự kỷ thế?”
 
Lâm Sơ Nguyệt nở một nụ cười, dịu dàng nói: “Những câu chuyện phiếm tại nhà giàu nghe rất êm tai, cảm ơn em, Tiểu Diễn.”
 
Chung Diễn bất chợt có linh cảm không thể giải thích được về một điều gì đó tồi tệ.
 

 
Buổi tối hôm nay, Ngụy Ngự Thành thật vất vả mới tìm cơ hội, nhân lúc không ai chú ý, lắc mình tiến vào ký túc xá của Lâm Sơ Nguyệt. Ngay khi cánh cửa đóng lại, anh lập tức gấp không chờ nổi mà ôm lấy cô.
 
Hơi thở ấm áp còn mang theo cảm giác lạnh lẽo ngoài trời, kéo dài một đường từ đôi mắt cô xuống dưới, khi gặp phải nhiệt độ cơ thể liền hóa thành chút ẩm ướt, báo trước dục vọng không thèm che giấu của anh. Lâm Sơ Nguyệt bị anh cọ đến ngứa ngáy, cô nghiêng mặt, “Ban ngày ban mặt, bên ngoài nhiều người như vậy.”
 
“Anh nhờ trưởng phòng Lý thay mặt công ty mời bọn họ ăn cơm, bọn họ đều đến Phù Dung Lâu cả rồi.” Giọng điệu của Ngụy Ngự Thành cũng gấp gáp y như động tác của anh, môi còn đang dán lên môi, không chút chậm trễ trở tay cởi áo khoác trên người xuống.
 
Lâm Sơ Nguyệt không nóng không lạnh mà đáp lại, nhón chân áp người lên tường, sau đó nâng hai tay Ngụy Ngự Thành, cố định trên mặt tường, không được nhúc nhích.
 
Chưa từng có người phụ nữ nào chơi Wall-dong. (Một từ thông dụng trên internet, đề cập đến việc nam giới đẩy phụ nữ vào tường ở nhiều tư thế khác nhau)
 
Ngụy Ngự Thành thấp giọng cười, cúi đầu chạm vào chóp mũi cô, “Bác sĩ Lâm, anh muốn hôn.”
 
Lâm Sơ Nguyệt hôn lên khóe môi anh.
 
Ngụy Ngự Thành không hài lòng, “Có lệ.”
 
Lâm Sơ Nguyệt lười biếng, thái độ không quá rõ ràng, “Vậy chủ tịch Ngụy dạy em.”
 
Kết quả, thủy triều mãnh liệt ập xuống đầu cô, Ngụy Ngự Thành là một người giỏi tán tỉnh, cũng không phải người đàn ông thanh tâm quả dục, phải nhịn lâu như vậy, anh đã sớm muốn biến thành súc sinh rồi.
 
Ngay khi anh đang định chặn ngang người bế lên tiến thẳng vào chủ đề, Lâm Sơ Nguyệt bất chợt dùng ngón tay chọc chọc vào vai anh như một động tác kháng cự.

 
“Hả?” Hơi thở của Ngụy Ngự Thành không đều, tần suất phập phồng của lồng ngực tăng vọt.
 
Lâm Sơ Nguyệt biến thành người vô tội chỉ trong một giây: “Không được, đang tới kỳ sinh lý.”
 
Ngụy Ngự Thành: “……”
 
Anh quan sát cô vài giây, mồ hôi trên trán mịn màng dày đặc, khóe mắt vẫn còn động tình chưa phai. Hiển nhiên là anh không tin, dùng tay sờ thử, cách lớp vải, quả thật cảm xúc rất khác biệt.
 
Ngụy Ngự Thành lập tức bị đè nén, lửa giận không có chỗ phát tiết, cứng ngắc nhìn cô.
 
Lâm Sơ Nguyệt phớt lờ đứa nhỏ đáng thương này, nhẹ nhàng chui khỏi khuỷu tay của anh, “Thực xin lỗi, anh chỉ có thể chịu đựng thôi.”
 
Ngụy Ngự Thành hiếm khi chửi thề.
 
Người đàn ông quần áo xộc xệch, hết thở lại thở, đầu quả tim Lâm Sơ Nguyệt run lên, cảm thấy Ngụy Ngự Thành như vậy quá nam tính. Cô kiềm chế cảm xúc, nghiêm túc ra chủ ý: “Anh ra ngoài hứng gió đi.”
 
Tính tình Ngụy Ngự Thành không tốt, “Anh thế này sao có thể đi ra ngoài?”
 
Áo sơmi đã kéo ra một nửa, nửa còn lại vẫn giấu trong thắt lưng, di chuyển tầm mắt xuống chút nữa, Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy, chỉ cần anh bước ra khỏi cánh cửa này, tất cả mọi người đều có thể biến thành một con mèo nhìn chằm chằm vào đũng quần của anh.
 
Im lặng hồi lâu mới bình phục trở lại, Ngụy Ngự Thành: “Hai giờ chiều lên máy bay, tháng này anh phải ra nước ngoài một chuyến, không có thời gian tới đây.”
 
Vừa dặn dò, vừa có chút ấm ức như có như không.
 
Khi anh đặt tay lên tay nắm cửa, Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên gọi anh lại, cô chạy nhanh tới, ôm cổ anh hôn một cái, nhỏ giọng nói một câu.
 
Ngụy Ngự Thành đứng bất động, giả bộ nhíu mày, “Không nghe rõ, lặp lại lần nữa.”
 
Lâm Sơ Nguyệt không đành lòng, khẽ cắn môi dưới.
 
……
 
“Ngụy Ngụy hùng vĩ.”
 

 
Chung Diễn cùng Ngụy Ngự Thành trở về thành phố Minh Châu, thời điểm chờ máy bay, Chung Diễn nhàn rỗi đến nhàm chán, không nghĩ tới cậu lại lấy sách tiếng Anh ra học từ vựng. Ngay cả Ngụy Ngự Thành cũng nhịn không được mà ghé mắt nhìn, “Thay đổi rồi?”
 
Chung Diễn khẳng định, “Cháu chăm chỉ từ lâu rồi có được không, cậu chẳng quan tâm cháu một chút nào.”
 
Ánh mắt Ngụy Ngự Thành tràn đầy áp lực: “Cháu nói thêm câu nữa thử xem.”
 
Chung Diễn lập tức quay người sang một bên.
 
Yên lặng một lát, cậu chủ động nói: “Tới nơi này một chuyến, kỳ thật cháu rất khó chịu.”
 
Ngụy Ngự Thành lạnh lùng, “Sao? Cậu có thể tới, chẳng lẽ đại thiếu gia cháu còn ấm ức?”
 
Chung Diễn im lặng, đóng quyển sách từ vựng lại, “Không ấm ức, cháu chỉ cảm thấy, trước kia mình rất khốn nạn.”
 
Ngụy Ngự Thành nghe tới đây thì hoàn toàn tỉnh ngộ, nội tâm vui mừng, lấy danh nghĩa của tên nhóc này làm việc thiện, cuối cùng thì tâm ý của anh cũng không uổng phí.
 
Ngụy Ngự Thành lạnh nhạt nói: “Không phải vẫn luôn nhắc mãi chuyện muốn đi Hawaii lướt sóng hay sao, tìm thời gian, cậu sẽ dặn dò Lý Tư Văn sắp xếp cho cháu sang Mỹ chơi một khoảng thời gian.”
 
!!
 
Trong lòng Chung Diễn mừng như điên!!
 
Một lát sau, không hiểu sao Ngụy Ngự Thành xuất hiện trực giác, anh thuận miệng hỏi: “Thời điểm rời đi đã chào tạm biệt bác sĩ Lâm chưa?”
 
“Cháu nói rồi.” Chung Diễn vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi giấc mơ đã trở thành sự thật, không quản được miệng mà tuôn ra toàn bộ: “Chuyện trò một hồi lâu, chị ấy còn khen cháu chuyện phiếm nhà giàu nghe rất êm tai, bác sĩ Lâm rất hài hước.”
 
Ngụy Ngự Thành ngẩng đầu, “Chuyện phiếm gì?”
 
“Nhà chúng ta làm gì còn ai có chuyện để nói, chỉ có thể là cậu, người đứng đầu gia đình.” Chung Diễn không quên nịnh nọt, “Cháu nói cậu rất có mị lực, rất có duyên với phụ nữ, những người bạn nữ mà cậu dẫn theo mỗi khi tham dự tiệc đều là vưu vật nhân gian. Bác sĩ Lâm nghe thấy vậy thì sửng sốt không thôi, cháu cảm thấy chị ấy càng ngày càng sùng bái cậu hơn, cậu, cậu yên tâm, cháu không nói thêm chuyện gì khác đâu.”
 
Ngụy Ngự Thành mỉm cười, rất tốt.
 

 
“Không cần đi Hawaii nữa.”
 
“Sau này mỗi ngày đều đi làm cùng cậu, tới văn phòng của cậu học từ vựng.”





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận