Uyên ương rực lửa

Chương 3
 
Tài liệu Hạ Sơ gửi cho cô đặc biệt đơn giản, số chữ ít ỏi, chưa đầy một mặt giấy. Nhưng xét theo những chiến tích điên cuồng của anh bạn nhỏ này thì đúng thật là không dễ làm.
 
Khi đầu ngón tay Lâm Sơ Nguyệt chạm phải hai chữ “Chung Diễn”, màn hình máy tính bỗng chốc đen ngòm, ấn nửa ngày cũng không mở được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Dư Tinh đi tới “Để em nhìn xem.” Sau một hồi, cậu khép máy tính lại, “Card đồ họa hỏng rồi, phải đổi.”
 
Cũng may nó không phải chuyện quá phiền toái, lên mạng đặt thông số phù hợp, Lâm Dư Tinh có thể tự sửa chữa được. Một đứa trẻ rất thông minh, có nhiều thứ vừa học đã biết. Tháng trước Lâm Dư Tinh mới vừa tròn mười bảy tuổi, vốn nên học lớp 12, nhưng trong ngày thi cuối kỳ lớp 11, khi đứng dậy nộp bài thi, bỗng nhiên cậu ngã quỵ trên mặt đất, bệnh tim tái phát, đôi môi tím đen, tính mạng chỉ như trên một đường tơ kẽ tóc.
 
Tình trạng sức khỏe không cho phép, trường học cũng không dám mạo hiểm, Lâm Dư Tinh chỉ có thể tạm thời nghỉ học ở nhà.
 
Trong lòng Lâm Sơ Nguyệt khổ sở, nhưng cô không dám biểu hiện ra ngoài, sợ em trai lại càng đau lòng hơn.
 
Lâm Dư Tinh cũng thế.
 
Đều là người hiểu chuyện, thật cẩn thận che giấu miệng vết thương. Có một lần, Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy, em trai trốn ở trong phòng ngủ, nghiêm túc ngồi xem từng tờ giấy khen, từng tờ giấy chứng nhận trong các kỳ thi danh dự về hoá học và vật lý.
 
Xem xong rồi, lại cẩn thận cất đi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời điểm ngăn kéo được khóa lại, ánh sáng trong mắt cũng “Bang” một tiếng --
 
Vụt tắt.
 
Lâm Sơ Nguyệt rất ít khóc, chỉ duy nhất một lần đó, cô quay lưng lại, ngửa đầu, ướt át trong mắt làm thế nào cũng không nhịn được.
 
Hôm nay, cuối cùng Lâm Sơ Nguyệt cũng thu phục được một khách hàng khó chơi. Giúp đỡ tham gia ý kiến vào đề tài luận văn, nhắc nhở anh ta những phần cần sửa đổi, nhưng đối phương vẫn soi mói không hài lòng. Lâm Sơ Nguyệt cũng là người có tính tình lớn, đầu ngón tay lướt nhanh trên bàn phím: “Người này, sống tôi không tiếp, tiền cũng không cần.”
 
Đối phương lập tức chịu thua.
 
Mặc kệ là chức danh công việc hay chứng chỉ tốt nghiệp, luận văn này lừa gạt không được, không phải ai cũng có thể trau chuốt đến tinh tế chuyên nghiệp như vậy. Người này chỉ cố ý tìm lỗi muốn trừ bớt tiền đi, nào biết Lâm Sơ Nguyệt dứt khoát bỏ của chạy lấy người.
 
Không, phải thành thật ngay lập tức.
 
Nhận được thông báo 800 tệ từ Alipay, Lâm Sơ Nguyệt xoa cổ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
Lâm Dư Tinh bưng ly nước đi vào, “Mấy ngày nay không thấy anh Vũ, chị, anh ấy không hẹn hò với chị à?”
 
Lâm Sơ Nguyệt nhìn cậu, “Còn nhỏ, nhưng lại hiểu biết rất nhiều nha.”
 
“Trên TV đều diễn như vậy.” Lâm Dư Tinh bĩu môi, “Bạn trai nên chủ động.”
 
“Công việc của anh ấy bận rộn.”
 

Đây đúng là lý do không cách nào bắt bẻ.
 
Lâm Dư Tinh bĩu môi, nói thầm: “Nào có, tối hôm qua nửa đêm anh ấy còn đăng lên vòng bạn bè, đang đi ca hát cùng đám bạn đấy.”
 
Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên nhớ tới câu hỏi của Hạ Sơ mấy ngày trước-- “Không hài lòng về Triệu Khanh Vũ?”
 
Lúc ấy Lâm Dư Tinh không trả lời.
 
Hiện tại xem ra, đáp án của tiểu quỷ này đúng là không hài lòng.
 
-
 
Quả thật tối hôm qua Triệu Khanh Vũ có tới ktv, nhưng không phải đến chơi đùa, mà là mượn rượu giải sầu.
 
Minh Uyển Lam bức quá chặt, ép anh ta phải tiếp xúc với Lâm Lâm. Hơn nữa bà còn tự chủ trương trực tiếp gọi con gái nhà người ta tới nhà, nói là trên đường tình cờ gặp được, tới đây lấy đồ gì đó.
 
Kỳ thật mánh khóe của bà quá rõ ràng.
 
Minh Uyển Lam âm dương quái khí nói: “Con kết bạn với Lâm Lâm thì làm sao, cô bạn gái kia của con đúng là lòng dạ hẹp hòi.”
 
Triệu Khanh Vũ nổi trận lôi đình, “Mẹ lòng dạ rộng lượng như thế, vậy để ba con ra ngoài quen một cô bạn gái như vậy đi!”
 
Ba Triệu xuống lầu nghe thấy thế, tiếp theo chính là một trận giáo huấn, mắng anh ta ngỗ nghịch bất hiếu. Trong nhà đất rung núi chuyển, thái độ của ba mẹ vô cùng kiên quyết, không đồng ý chính là không đồng ý.
 
Triệu Khanh Vũ bị áp lực rất lớn, không trở về nhà, không nghe điện thoại, chỉ muốn yên lặng một mình.
 
Thứ sáu, thời điểm đi ngang qua một cửa hàng, anh ta bị thu hút bởi một con gấu bông đứng yên trong tủ kính. Anh ta mua nó, con gấu bông này cao gần 1 mét, một người đàn ông ôm gấu bông trông đặc biệt buồn cười.
 
Triệu Khanh Vũ đi tới dưới nhà Lâm Sơ Nguyệt, Lâm Sơ Nguyệt vừa nhìn thấy đã bị dọa nhảy dựng, “Anh sao thế?”
 
Triệu Khanh Vũ không nói lời nào, ôm gấu bông, đáng thương nhìn cô.
 
Vài ngày không gặp, cả người sa sút, râu ria không cạo sạch sẽ, Lâm Sơ Nguyệt vừa đau lòng vừa lo lắng. Triệu Khanh Vũ mở một cánh tay, đáng thương nói: “Muốn ôm một cái.”
 
Cô bước tới ôm lấy anh ta.
 
Triệu Khanh Vũ vùi đầu vào cổ cô, phiền muộn nói: “Nguyệt nhi, anh yêu em.”
 
Trái tim Lâm Sơ Nguyệt bị đốt cháy bởi chữ “yêu” này, lún sâu vào sa mạc đầy màu sắc. Cô biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại không biết phải nói thế nào, chỉ có thể yên lặng ôm đối phương chặt hơn.
 
Chuông điện thoại vang lên.
 
Thời điểm Triệu Khanh Vũ lấy ra, Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy trên màn hình lập loè chữ “Mẹ”. Triệu Khanh Vũ giận dỗi ấn tắt, sau đó tắt lại luôn điện thoại cho hả giận.
 
“Thứ tư em có rảnh không?” Anh ta nhìn về phía Lâm Sơ Nguyệt, cười nói: “Một người bạn kết hôn, em đi cùng anh nhé.”

 
-
 
Ngày mười hai âm lịch là ngày đẹp nhất trong tháng tám, tiệc cưới ở khách sạn Minh Tây đã được đặt kín lịch từ nửa năm trước. Hôm nay có thể bao quát toàn bộ tầng lầu của Hội Trường Phù Dung, có thể thấy được thực lực của hai nhà không tầm thường.
 
Cô dâu là con gái út của Ngụy gia, trên đường kẹt xe, Ngụy Ngự Thành tới muộn. Anh cũng không muốn giọng khách át giọng chủ, nên dặn tài xế lái xe xuống gara, sau đó tự mình đi thang máy lên.
 
Mặc dù vậy, chỉ cần anh lộ diện thì bất cứ lúc nào cũng trở thành tiêu điểm. Không nói tới Ngụy gia bên này, bên phía chú rể cũng có không ít thân thích làm ăn buôn bán tới vây quanh anh.
 
Ngụy Ngự Thành tới nơi nào cũng đều thuận lợi mọi bề.
 
Minh Uyển Lam ra hiệu bằng mắt với chồng rất nhiều lần, Triệu Nghiêm Phẩm tiến lên, chính mình không cảm thấy, nhưng ở trong mắt người bên ngoài thì xem ra bộ dạng của bọn họ quá mức nịnh nọt.
 
Trên bàn khách nữ có người nói: “Lão Triệu và Ngụy gia cách nhiều tầng quan hệ như vậy, thế nhưng ông ta vẫn mặt dày đòi dựa dẫm. Nhìn xem, vừa thấy người đã vội vàng dán lên, người bao nhiêu tuổi rồi còn không biết điểm mấu chốt.”
 
Một người khác lại nói: “Dám không dán lên sao, vị kia nhà ông ta hung hãn có tiếng đấy.”
 
Tiếng cười giấu thấp, ánh mắt mọi người đều như có như không mà lướt qua người Minh Uyển Lam ngồi bàn bên cạnh.
 
“Tôi nghe nói, công ty nhỏ nhà ông ta kinh doanh thua lỗ đặc biệt nghiêm trọng.”
 
Minh Uyển Lam chào hỏi xong bên kia, không biết nội tình, cười tủm tỉm đi về phía bên này. Không cần biết có quen hay không, nhưng vẫn tỏ ra vô cùng thân mật. Ở đây đều là những người có khả năng thay đổi sắc mặt cực kỳ lợi hại, một giây trước còn âm thầm trào phúng, một giây sau đã nhiệt tình nóng bỏng.
 
“Chiếc khăn lụa này của cô thật đẹp mắt, kiểu mới đúng không?”
 
Minh Uyển Lam thích thú khoe khoang, “Mua ở Tân Thiên Địa.”
 
“Ánh mắt cô thật tốt, lần tới cùng nhau đi Spa nhé?”
 
“Được thôi.”
 
“A đúng rồi, Tiểu Vũ có đối tượng chưa?”
 
“Còn chưa xác định.” Minh Uyển Lam nói dối không thèm chớp mắt, “Lâm Lâm vừa mới về nước, cứ từ từ, chuyện của bọn trẻ, tôi cũng không tiện hỏi.”
 
“Lâm Lâm? Con gái lão Phó?”
 
Minh Uyển Lam hàm súc mỉm cười, âm thầm đắc ý.
 
“Ồ, hai người bọn họ sao? Ánh mắt Khanh Vũ thật tốt!”
 
Minh Uyển Lam vô cùng thỏa mãn, ngay cả sống lưng cũng dựng thẳng hơn một chút. Bàn chủ tọa bên kia, nhìn thấy Triệu Phẩm Nghiêm và Ngụy Ngự Thành ngồi một chỗ, nét mặt bà lại càng thêm rạng rỡ.
 

Ngoài cửa truyền tới động tĩnh.
 
Triệu Khanh Vũ nắm tay Lâm Sơ Nguyệt, xuất hiện một cách quang minh chính đại.
 
“Đây là dì Tư của anh, dì Tư, đây là bạn gái cháu, dì cứ gọi cô ấy Tiểu Nguyệt là được.” -- bắt đầu từ bàn gần nhất, Triệu Khanh Vũ giới thiệu cô với từng người một.
 
Kỳ thật Lâm Sơ Nguyệt có chút sững sờ.
 
Không phải nói tiệc cưới của một người bạn sao? Vì sao lại toàn thân thích thế này?
 
Dường như Triệu Khanh Vũ đã sớm hạ quyết tâm, muốn đưa cô tới để “Thông báo với thiên hạ”. Thái độ này không có gì để chê, nhưng tiền trảm hậu tấu, luôn khiến người ta cảm thấy không vui.
 
“Khanh Vũ, bạn gái sao?”
 
“Đúng vậy chú hai, là bạn gái cháu.”
 
Triệu Khanh Vũ kéo người lên phía trước một chút, Lâm Sơ Nguyệt xấu hổ cười cười, đành phải đi theo chào hỏi.
 
Chờ tới khi Minh Uyển Lam phát hiện ra, thân thích đã được giới thiệu hơn phân nửa. Bà không thể nghĩ tới, Triệu Khanh Vũ sẽ dùng phương thức phản kháng trực tiếp như vậy.
 
“Á? Không phải nói Khanh Vũ kết giao cùng Phó Lâm sao?” Xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, một người ngồi cùng bàn cố ý cao giọng nói.
 
Minh Uyển Lam mặt đỏ tai hồng, cười mỉa, không nói lời nào, ánh mắt ném về phía con trai, gần như có thể ăn thịt người. Triệu Khanh Vũ định lật bài ngửa bằng bất cứ giá nào, căn bản không quan tâm tới cảm thụ của người khác.
 
Anh ta sải bước tiến về phía trước, Lâm Sơ Nguyệt hơi chần chừ, thấp giọng gọi: “Triệu Khanh Vũ.”
 
Minh Uyển Lam sĩ diện, vẫn duy trì nụ cười, “Tới đây, qua bên kia trước, giúp mẹ lấy chút đồ.”
 
Có người lớn tiếng hỏi: “Khanh Vũ, vị này là?”
 
“Bạn gái.” Câu trả lời dứt khoát lưu loát, chọc Minh Uyển Lam tức điên.
 
Minh Uyển Lam hạ giọng: “Con đừng quá đáng.”
 
Triệu Khanh Vũ không giống như quyết tâm, mà giống giận dỗi nhiều hơn.
 
Anh ta xoay người lại, tiếp tục giới thiệu. Khách mời đông đủ, hoặc quan hệ họ hàng, hoặc người quen biết. Chú chú bác bác gì đó, Lâm Sơ Nguyệt hoàn toàn bị choáng váng trước hành động của anh ta.
 
Mười ngón đan xen, ở trong mắt người khác, gọi là ngoan ngoãn ân ái.
 
Hôn lễ sắp bắt đầu, bên trong nội sảnh, Ngụy Ngự Thành cùng mấy người thân thích bước ra. Chiếc áo sơ mi màu xám được làm từ tơ lụa satin, theo động tác di chuyển, cảm giác như ánh sáng đang ẩn hiện, dáng người quyến rũ đẹp mắt. Trang trọng nhưng lại không đoạt mất nổi bật của hai nhân vật chính, khí chất này chỉ thuộc về một mình Ngụy Ngự Thành.
 
Triệu Khanh Vũ giống như một đứa trẻ phản nghịch, vừa xoay người lại, đúng lúc mặt đối mặt với Ngụy Ngự Thành. Đầu óc anh ta nóng lên, kéo chặt tay Lâm Sơ Nguyệt, “Đây là cậu anh.”
 
Lâm Sơ Nguyệt còn chưa kịp quay mặt lại, tuy nhiên một giây này, dường như có một sức lực vô hình “Bùm” một tiếng, nện xuống người cô từ độ cao 3000m.
 
Nó không hề chạm đất, mà nện thẳng lên người cô
 
Lâm Sơ Nguyệt nhăn mày, ngẩng đầu, tầm mắt chạm phải trọng tâm ánh mắt của Ngụy Ngự Thành.
 
Trong mười giây trầm mặc này, anh không hề di chuyển ánh mắt.
 
Triệu Khanh Vũ nắm chặt tay cô, “Em cũng có thể gọi là cậu.”

 
Lời này không phải thật sự muốn Lâm Sơ Nguyệt “Nhận thân”, Triệu Khanh Vũ chỉ giận dỗi đánh cuộc với Minh Uyển Lam tới mức mất khống chế mà thôi, anh ta muốn chứng minh mình không thỏa hiệp, muốn ba mẹ phải nhận thua.
 
Ba Triệu vội vàng hoà giải, ha hả cười gượng, dẫn Ngụy Ngự Thành tiến về phía trước. Con nít con nôi không hiểu quy củ, không cần bận tâm, ông chỉ muốn dẫn người mau chóng đi qua, càng nhanh càng tốt.
 
Ngụy Ngự Thành đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
 
Ánh mắt anh rất bình tĩnh, nhìn không ra vẻ khác thường. Nhưng chỉ có bản thân anh mới biết, tận sâu trong đáy lòng có thứ gì đó đang khẽ động, dần dần trở nên cuồn cuộn.
 
Lâm Sơ Nguyệt yên lặng đón nhận ánh mắt quan sát của Ngụy Ngự Thành.
 
Ngụy Ngự Thành quay đầu nhìn về phía Triệu Khanh Vũ, hỏi: “Người yêu?”
 
Triệu Khanh Vũ rùng mình một cách khó hiểu, cuối cùng lý trí cũng trở lại một chút, “Vâng, đúng vậy.”
 
“Bao lâu rồi?” Giọng điệu của Ngụy Ngự Thành, giống như người lớn trong nhà hỏi thăm con cháu một cách ân cần.
 
Triệu Khanh Vũ đỏ mặt, “Không lâu lắm.”
 
Ngụy Ngự Thành không hỏi chuyện nữa, nhưng cũng không có ý tứ rời đi.
 
Cảnh tượng này thật vi diệu.
 
Anh không tiếng động tạo ra một tấm kính áp lực vô hình. Người không biết, chỉ cảm thấy khí tràng bức người. Người trong cuộc…… Ngụy Ngự Thành lại một lần nữa nhìn về phía Lâm Sơ Nguyệt.
 
Hai năm không gặp, cô vẫn không hề thay đổi.
 
Trên gương mặt trắng trẻo xinh đẹp, cặp mắt như vầng trăng kia vẫn vô cùng hấp dẫn.
 
Tuy nhiên dường như Lâm Sơ Nguyệt lại không nhận ra anh. Từ lúc quay đầu đối mặt với nhau, trong nháy mắt, Ngụy Ngự Thành không bắt được nửa phần cố ý hay dấu vết làm bộ làm tịch từ trong thần sắc của cô.
 
Cô đã quên mất anh.
 
Ngang ngược bốc đồng qua đi, hoảng loạn và hối hận quay trở lại quét sạch sẽ lý trí của Triệu Khanh Vũ. Triệu Khanh Vũ nói năng lộn xộn, lúng túng thúc giục Lâm Sơ Nguyệt: “Chào hỏi nha, gọi, gọi cậu đi.”
 
Lời này đường đột lại thất lễ, những khách khứa ở gần, ai cũng vụng trộm trào phúng.
 
Lâm Sơ Nguyệt thẳng lưng, thả lỏng đường cong bả vai, không chút ngại ngùng. Trước sau khóe miệng cô vẫn luôn treo ý cười nhợt nhạt, không nịnh nọt, không nhiệt tình, không kinh hoảng, đương nhiên cũng sẽ không mở miệng gọi một tiếng “Cậu” này.
 
Ngụy Ngự Thành không dừng lại nữa, chân dài sải bước tới bàn tiệc cưới dành cho khách quý.
 
Anh thầm nghĩ: Cậu phải không? Không cần gọi.
 
Khẳng định cô gọi cậu không dễ nghe.
 
Hai năm trước, một đêm nọ ở Boston, Tiểu Nguyệt Nhi nằm trong lồng ngực anh như cá gặp nước, thì thầm âu yếm. Tiếng “anh trai” xin tha kia
 
Mới là dễ nghe nhất.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui