Tỷ Tỷ, Mau Mau Cưới Tỷ Phu

Khi đã chẻ được một bó lớn lạt, Văn Nhược mới dừng tay nghỉ ngơi. Nàng nhin sang bên trái khoảng sân thấy hai tỷ đệ Tiểu Ngư và Tiểu Sửu vẫn cần mẫn nhổ cỏ. Văn Nhược mỉm cười.
- Haizzz, hai đứa ngốc này nhổ từ nãy mà không thèm chịu nghỉ ngơi gì cả.- Văn Nhược nhìn mồ hôi hai đứa trẻ toát ra mà vừa vui vừa bực.
- Tiểu Ngư, Tiểu Sửu hai đứa mau vào nhà nghỉ ngơi một chút đi. Trời nắng thế kia mà vẫn ngồi nhổ cỏ sao. Mau mau vào, có gì để tý nữa trời mát ba tỷ đệ chúng ta lại nhổ tiếp. – Văn Nhược vẫy tay gọi muội muội cùng đệ đệ, nàng cũng tranh thủ vào bếp mang ấm nước sôi để nguội cùng một cái bát mang ra. Lúc trước ba tỷ đệ đều uống nước mưa mà chưa được nấu chín. Văn Nhược là người hiện đại nên việc ăn chín uống sôi là điều cần thiết hàng ngày.
- Dạ đại tỷ, Tiểu Sửu nhanh nhảu đáp, xếp gọn cây cỏ vừa được cắt cho vào một đống. Sau đó cậu nhóc chạy lại bên cạnh Tiểu Ngư giúp nhị tỷ xếp gọn lại đống cỏ đã cắt rồi mới cùng Tiểu Ngư trở vào trong nhà. Hai tỷ đệ từ sáng tới giờ cũng đã dọn được một khoảng đất khá lớn, đủ cho sau này tha hồ trồng các loại rau.
- Tỷ, bọn muội đã dọn được một khoảng đất khá lớn. Tỷ tý nữa ra xem như vậy được chưa để muội với đệ đệ dọn thêm – Tiểu Ngư đưa tay áo gạt mồ hôi trên trán nói với Văn Nhược.

- Được rồi, thế là được rồi không cần nhiều. Lúc nãy tỷ cũng đã nhìn rồi. Nước mát đây muội mau rửa mặt mũi chân tay đi cho mát. Tiểu Sửu mau lại đây tỷ rửa mặt mũi chân tay cho nào.
- Dạ, đại tỷ
Tiểu Ngư đứng một bên múc nước ra rửa chân tay. Khăn mặt cũng được Văn Nhược lấy vào cho hai đứa. Văn Nhược thì kéo Tiểu Sửu lại gần kì cọ chân tay cho đệ đệ, sau đó lau mặt mũi còn nhem nhuốc đất cát của Tiểu Sửu.
- Tỷ, cái đống kia của tỷ để làm gì vậy? – Tiểu Sửu nhìn đống lạt đã được buộc lại đặt ở trên hiên nhà thắc mắc hỏi.
- Cái đó để tỷ tỷ đan giỏ bắt cá, với cả đan mấy cái rổ cho chúng ta đưng các thứ.
- Thật sao tỷ, chúng ta có thể bắt cá sao?
- Ừ. Thôi hai đứa ngồi nghỉ ngơi đi. Để tỷ đi luộc khoai chuẩn bị bữa trưa. – Văn Nhược sau khi rửa sạch sẽ cho đệ đệ liền đứng dậy bê thau nước bẩn ra ngoài.
- Tỷ. để muội đi nhóm bếp luộc cho. Tỷ cứ nghỉ ngơi đi,tỷ mới ốm dậy mà – Tiểu Ngư thấy vậy vội chạy theo

- Dạ đúng rồi tỷ tỷ, để đệ và nhị tỷ làm cho – Tiểu Sửu thấy vậy cũng vội chạy theo Văn Nhược nói
- Hai đứa ngốc này, tỷ khỏe rồi. Hai đứa mau vào nghỉ đi. Không nghe lời tỷ là tỷ giận đó. – Văn Nhược cảm thấy ấm áp tình thân mặc dù chỉ có ba tỷ đệ với nhau
Khi bếp đã nóng, đặt nồi củ từ lên luộc. văn Nhược nhìn nồi củ từ mà cảm thán, ba tỷ đệ chẳng lẽ cứ ăn mãi củ từ sao. Mặc dù nó ăn rất ngon nhưng ăn vài lần rồi cũng sẽ cảm thấy ngán và khó nuốt. Văn Nhược bỗng nhớ tới hôm qua đi ra rửa củ từ ngoài sông. Lúc trở về nàng nhớ là có thấy một cái đầm hoang có rất nhiều lục bình lớn ở đó. Nàng còn nhớ có một lần về quê đứa bạn chơi, nó dẫn nàng đi câu cua, còn nói.
- Câu cua rất là đơn giản. Chỉ cần kiếm một con ốc hay đập ra lấy phần miệng ốc. Sau đó lấy dây buộc chặt lại rồi buộc vào một thanh tre như chiếc cần câu cá. Câu cua thì phải kiếm cái ao nào nhiều lục bình bởi cua nó hay nấp dưới lục bình. Chỉ cần tinh mắt để ý là thấy. Nhất là vào những hôm trời hơi nóng là cua nó bò lên lục bình nhìn là thấy.
Văn Nhược quyết định chiều nay sẽ đi câu cua. Nàng cũng tính toán đan giỏ cũng mất khá nhiều thời gian, nên để tối đan cũng được. Cua thì nàng vừa có thể ăn, vừa có thể đem lên trên trấn bán kiếm chút tiền mua thức ăn cho cả nhà. Dù sao thì cuộc sống ở thời đại nào cũng cần tới tiền bạc cả.

Đến chiều, ba tỷ đệ dắt tay nhau đi câu cua. Văn Nhược chuẩn bị ba thanh tre tương đối dài và khá nhẹ để Tiểu Ngư và Tiểu Sửu có thể cầm được. Nàng cũng buộc sẵn dây vào cả ba thanh. Chỉ cần kiếm mấy con ốc buộc vào là được.Ra đến đầm hoang, Văn Nhược chọn một chỗ tương đối râm mát, có bụi cây to lớn che nắng để Tiểu Ngư và Tiểu Sửu ngồi đợi. Nàng thì chạy ra bờ sông kiếm mấy con ốc. Hôm nọ đi rửa củ từ nàng cũng để ý thấy một vài con ốc thường bám vào cọng cỏ dại mọc bên bờ sông. Sau khi kiếm được 5, 6 con, Văn Nhược tìm đá bên đường đập ra, vất đi phần ruột chỉ giữ lại phần đầu và một chút phần thân ốc.
Văn Nhược trở về buộc ốc vào cả 3 cần câu cua. Hôm nay chắc chắn nàng sẽ câu được cua, Văn Nhược tự tin với bản lĩnh của bản thân mình. Trước kia khi đi câu hầu như nàng là người câu được nhiều nhất.
- Tỷ, cái này câu được không vậy? Mà muội chưa nghe người ta câu cua bao giờ.
Yên tâm, để tỷ chỉ cách câu cho hai đứa. – Văn Nhược ưỡn ngực quả quyết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui