Tỷ Tỷ, Mau Mau Cưới Tỷ Phu

Sáng hôm sau, Văn Nhược dậy sớm Tiểu Ngư và Tiểu Sửu. Nàng muốn dậy sớm nấu cái gì ăn cho hai muội muội và đệ đệ. Là một con người hiện đâị xuyên không qua đây, Văn Nhược biết rằng bữa sáng là một bữa ăn vô cùng quan trọng không thể bỏ được. Bữa sáng cung cấp dinh dưỡng cho sự phát triển của con người nhiều nhất trong tất cả các bữa, Tiểu Ngư và Tiểu Sửu thời gian trước vì đói ăn mà thân thể nhỏ bé hơn so với những đứa trẻ cùng độ tuổi. Chính vì vậy Văn Nhược muốn chăm sóc cho hai đứa, để đảm bảo bù đắp cho những thiếu thốn bao năm qua.
Từ đêm qua Văn Nhược đã dự tính nấu cháo củ từ với măng tươi. Mặc dù cũng chỉ là đồ ăn cũ mới kiếm nhưng nàng nghĩ khi nấu cháo có lẽ sẽ không còn bị ngán nữa. Đêm qua nàng đã ngâm tro để sáng nay có nước muối để nấu cháo. Củ từ luộc hôm qua Văn Nhược cũng đã dặn Tiểu Ngư luộc nhiều thêm để dành cho sáng nay. Văn Nhược chắt lấy nước tro trong ra xoong. Sau đó nàng bóc củ từ , cho củ từ vào trong bát rồi dùng muỗng lớn dầm nát ra. Sau đó nàng cho củ từ đã giã cho vào xoong nước tro đã lọc. Măng được nàng thái lát ngâm từ đêm qua cho mềm.
Sau khi vớt măng ra khỏi thau, Văn Nhược rửa qua vài lần nước cho đỡ mùi chua. Sau đó nàng lại thái nhỏ ra nữa rồi cho vào xoong đã có củ từ. Văn Nhược đem nồi bắc lên bếp đun. Tranh thủ lúc nồi đang đun, Văn Nhược liền gọi Tiểu Ngư và Tiểu Sửu.
- Tiểu Ngư, Tiểu Sửu hai đứa mau dậy rửa mặt rồi ăn sáng nào.
- Oa…

Tiểu Ngư cùng Tiểu Sửu mắt nhắm mắt mở bước ra khỏi giường.Tiểu Ngư tỉnh nhanh hơn Tiểu Sửu chính vì vậy việc rửa mặt cho Tiểu Sửu cô bé cũng đảm nhiệm. Từ khi Văn Nhược xuyên không nàng đã cắt một chiếc áo cũ của mình, giặt thật sạch rồi sau đó phơi khô làm khăn rửa mặt. Nàng cũng đã dặn muội muội và đệ đệ buổi sáng rửa mặt phải dùng miếng vải đã cắt thành khăn rửa, không được rửa mặt bằng nước tạt lên mặt cho tỉnh nữa. Tiểu Sửu còn bé nên rửa mặt không được sạch, chính vì vậy Văn Nhược giao cho Tiểu Ngư phụ trách rửa mặt cho Tiểu Sửu.
- A Sửu, nhanh nhanh lại đây để tỷ rửa mặt cho nào. – Tiểu Ngư vẫy tay gọi Tiểu Sửu đang lững thững đi chậm đằng sau.
- Oáp… dạ. – Tiểu Sửu ngáp ngắn ngáp dài trả lời nhị tỷ. Mặc dù cậu còn rất buồn ngủ, nhưng cuộc sống khốn khó từ bé đã giúp cho cậu bé nhận ra rằng còn rất nhiều việc đáng phải làm hơn là giấc ngủ.
Sau khi Tiểu Ngư và Tiểu Sửu rửa mặt xong lên nhà thi Văn Nhược cũng đã bưng nồi cháo chín lên. Nàng gọi hai đứa ngồi xuống, Văn Nhược múc cho mỗi đứa một bát cháo thật lớn. Mùi cháo nóng thơn ngon, béo ngậy, thoang thoảng mùi thơm ngát của măng tươi hòa quyện trong tùng làn khói nóng bống lên. Không khí nóng cùng mùi thơm khiến cho cơn buồn ngủ còn vương trên mặt của hai đứa trẻ chút ít cũng bị đánh đuổi mất.
- Hai đứa ăn mau đi cho ấm người.
- Dạ, tỷ tỷ cũng ăn đi nha.
- ừ, tý nữa tỷ tỷ phải chẻ tre, tỷ có việc muốn nhờ hai đứa làm giúp tỷ một chuyện được không?
- Tỷ tỷ cứ nói, muội và đệ đệ sẽ làm cho tỷ, phải không Tiểu Sửu.

- Da – Tiểu Sửu vừa xuýt xoa húp cháo, vội ngẩng đầu lên tít mắt cười nhìn hai tỷ tỷ rồi trả lời.
- Hai đứa giúp tỷ nhặt cỏ ở khoảng sân trước cửa nhà bên trái nhé. Tỷ định kiếm ít hạt về sau này trồng ít rau ở đó.
- Trồng rau hả tỷ, nhất định trồng thật nhiều, thật nhiều nha đại tỷ. – Tiểu Sửu hào hứng.
- ừ, thôi hai đứa ăn đi.
Sau khi ăn xong Văn Nhược nhanh chóng lôi tre hôm qua đã chặt để chẻ lạt. Việc chẻ lạt lúc đầu hơi khó khăn. Đầu tiên phải chẻ đôi cây cây tre ra. Việc này khá là tốn sức bởi mỗi đoạn tre tương đối dài. Thông thường lạt để đan tốt nhất là lạt được chr từ nứa. Bởi nứa mềm, dễ chẻ và khá là dẻo dai. Nhưng ở đây thì chỉ có tre, làm sao mà có nứa được. Chẻ lạt tre khó khăn hơn lạt nứa rất nhiều bởi cây tre nó cứng, lạt tre chẻ không đều sẽ cứng chỗ mềm dễ gãy và khó đan.

Lúc đầu chặt tre Văn Nhược phải dùng đá đập để con dao xuyên qua thân tre. Sức nàng con gái nên tốn khá nhiều thời gian mới có thể chẻ đôi được. Sau đó mỗi nửa ống tre lại được chẻ ra làm 4 để cho miếng lạt tước ra có bề rộng vừa phải.
Văn Nhược là cô gái sống từ bé đến lớn ở thành phố, chưa từng làm qua những việc đồi hỏi sự khéo léo này, chính vì vậy trong quá trình Văn Nhược là lúc đầu liền thường bị dằm tre đâm vào tay khá là đau. Văn Nhược mất khá lâu thời gian mới có thể chẻ hết được ống tre đầu tiên. Từ từ thuận tay nên những ống tre sau thời gian chẻ ra đỡ tốn thời gian hơn. Mát khoảng hai tiếng Văn Nhược mới chẻ xong được hết bó tre đầu tiên.
Bước tiếp theo của công việc chẻ lạt là từ những thanh bé được chẻ ra cần phải lấy dao khía thành khía nhỏ. Sau đó tách lạt ra từ những thanh khía đó bằng cánh ngâm vết khía vào miệng Văn Nhược cũng từ từ làm theo những gì đã đọc trong sách. Nàng tách từng miếng lạt rất cẩn thận bởi lạt tách vô cùng sắc, nếu sơ sẩy một tý có thể đứt tay như chơi. Người thọ tách lạt ở hiện đại họ có bao tay đeo vô còn nàng thì không. Chính vì vậy rất dễ dàng có chuyện nếu làm không cẩn thận.
Cứ dần dần lạt được tách ra nhiều thêm, từng chiếc từng chiếc được Văn Nhược xếp một bên. Những chiếc lạt tách ra độ dày cũng khác biệt. Những chiếc đầu tiên tương đối dày, sau đó thì mòng dần mỏng dần theo thời gian làm. Văn Nhược tước chiếc lạt cuối cùng trên tay, nhìn đống lạt bên cạnh mỉm cười vui sướng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận