Editor: luyen tran
Lúc Sở Vân Hách trở lại Dự Viên trời đã rất tối, từ ngoài cửa nghe Cẩn Nhi bẩm báo, mặt biến sắc vội hối thúc: "Lập tức đi bưng thiện!"
Dứt lời, đẩy nhẹ cửa phòng bước vào, vòng qua bình phong, liền thấy Đoàn Cẩm Sơ đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
"Sơ Nhi!"
Khẽ gọi một tiếng, Sở Vân Hách từ phía sau vòng hai cánh tay ôm chặt nàng, Đoàn Cẩm Sơ bị giật mình thức dậy, vừa xoay đầu đã thấy gương mặt tuấn tú áp vào trên vai nàng, không khỏi mỉm cười: "Vân Hách! Chàng về rồi!"
"Ừ! Đi! Chúng ta đi thiện phòng dùng bữa!" Sở Vân Hách ngồi thẳng lên, nắm tay Đoàn Cẩm Sơ, trên mặt có chút không vui: "Sơ nhi! Lúc ta đi dặn dò nàng thế nào? Cũng đã tối thế này rồi! Nàng còn chờ ta làm gì?"
"Vân Hách! Ta.... một mình ta ăn không ngon!" Đoàn Cẩm Sơ mím mím môi, chột dạ cúi đầu.
Sở Vân Hách càng xụ mặt xuống thêm: "Về sau không cho phép như vậy! Nếu để đói bụng quá thì làm sao?"
"Dạ! Nhớ rồi!"
Một bàn hải sản tươi mang đến, mặt Đoàn Cẩm Sơ đầy nôn nóng hớn hở, rõ ràng no bụng rồi, lại vẫn cầm một con cua biển lớn không bỏ xuống được, trong miệng còn kêu: "Ăn ngon! Ăn ngon thật!"
"Ha ha! Sơ nhi! Ăn no vừa thôi! Đừng để quá no đấy!" Sở Vân Hách không nhịn được cười, cầm khăn gấm lau mặt lau miệng cho nàng.
"Ừ! Ăn xong con này sẽ không ăn nữa!"
"Ha ha! Khi nào nàng muốn ăn nữa cứ việc nói! Chứ đừng ăn không ngừng được thế nay quá no bụng không thoải mái! Vậy cũng không tốt!"
"Biết rồi!"
Trở về phòng, sau khi rửa mặt, Đoàn Cẩm Sơ lại nháo đòi nghe Tiêu. Sở Vân Hách liền lấy Tiêu ngồi tựa vào đầu giường, một khúc một khúc thổi cho nàng nghe. Kết quả, hắn tận hết sức lực để nàng vui lòng, nàng đang nghe lại ngủ thiếp đi!
"Đáng chết!"
Phàn nàn một câu xong, Sở Vân Hách ôm lấy nữ nhân đang tựa ở trên đùi hắn ngủ ngon lành đặt nằm xuống gối. Bộ mặt hắc tuyến giúp nàng cởi sạch quần áo, sau đó lại cởi quần áo của mình, đưa tay lên phẩy tắt nến, ôm nàng ngủ.
Sáng sớm, ánh mặt trời vàng óng trải vào cửa sổ, mắt Đoàn Cẩm Sơ chớp chớp một cái thức dậy, mỹ mỹ vươn vươn lưng mỏi. Ai ngờ, nam nhân bên cạnh lập tức rên lên một tiếng!
"Ặc! Vân Hách! Chàng bị sao vậy?"
Đoàn Cẩm Sơ vội ngồi dậy, chỉ thấy một tay Sở Vân Hách bịt lỗ mũi trừng nàng, còn nói: "Tiểu nha đầu! Nàng nện một quyền lên lỗ mũi Bổn vương rồi! Nàng nói xem làm sao bây giờ?"
"Có thật không? Ta xoa xoa cho chàng!" Đoàn Cẩm Sơ cuống quýt, lập tức tự trách kéo mở tay của hắn, nằm lên người hắn xoa lỗ mũi cho hắn. Không biết rằng, nơi nào đó của Sở Vân Hách ngẩng cao cả đêm, bị nàng vô ý áp lên như vậy, hơn nữa hai luồng mềm mại kia trước ngực nàng ma sát, ngay lập tức tình dục liền bạo phát ra.... như núi lửa.
"Đừng xoa! Dập lửa trước quan trọng hơn!"
Gầm nhẹ một tiếng khàn đục, Sở Vân Hách kéo tay xinh của Đoàn Cẩm Sơ xuống, lật
//