Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng



Editor: luyen tran

Xe ngựa đã gần đến cửa cung, Sở Vân Hách ngừng suy nghĩ mông lung, nắm tay Đoàn Cẩm Sơ.

Lòng bàn tay truyền tới ấm áp, làm Đoàn Cẩm Sơ khẽ nâng cằm lên, mê luyến ngước nhìn. Trước mắt điều này đủ để cho nàng cam tâm tình nguyện bỏ qua tất cả nam nhân. Chỉ là nhìn hắn như vậy, cảm thụ hắn chăm chú nhìn nàng lúc đáy mắt nhu tình như nước, liền thấy thế giới này cho dù ngày mai là ngày cuối cùng, cũng không hề phải tiếc nuối khi tỉnh giấc.

"Vân Hách....!" Một tiếng nỉ non thốt ra từ trong miệng, đột nhiên Đoàn Cẩm Sơ cũng chồm người lên, chính xác hôn lên môi mỏng Sở Vân Hách.

"Sơ Nhi....!"


Sở Vân Hách ngẩn người, đôi mắt đen nhánh toát ra niềm vui, ôm lấy nàng, toàn tâm tập trung vào cái hôn này. Ôm thật quyến luyến, thật sâu không thôi, bốn cánh môi áp nhau thật chặt, hai cái lưỡi nóng câu quấn vào nhau....

"Ô? Đây là xe ngựa của ai vậy? Lại dừng ở bên ngoài Triều Dương điện....!"

Đột nhiên, một giọng nữ điệu đà truyền đến, làm hai người đang ôm hôn bên trong giật mình, Đoàn Cẩm Sơ chỉ cảm thấy giọng nói này quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra nghe qua ở đâu, mà đôi mắt đen nhánh của Sở Vân Hách lại chợt lạnh lẽo, nhẹ nhàng buông Đoàn Cẩm Sơ ra.

"Nô tài tham kiến Bảo Quý phi nương nương!"

Nhiếp Phong Nhiếp Huyền từ trên xe ngựa nhảy xuống, cung kính quỳ xuống đất hành lễ thỉnh an: "Hồi bẩm nương nương! Đây là....!"


"Ai dzo! Bổn cung đoán, cũng đã nhìn ra, đây là xe ngựa Bát Vương Phủ! Thật là hiếm gặp! Khanh khách....!" Bảo Quý phi ra vẻ giật mình hấp tấp ngắt ngang lời Nhiếp Phong, một tay khoác lên cánh tay cung nữ, một tay cầm khăn lụa che miệng cười nham nhở.

"Bảo....!" Đoàn Cẩm Sơ ghê tởm hai hàm răng run lập cập, Sở Vân Hách vội trấn an nàng, nhẹ lắc đầu, khoa tay múa chân ra hiệu một lúc, ý bảo nàng đừng xuống xe. Đợi tâm tình nàng ổn định, mới mở cửa xe, ưu nhã thong dong bước xuống đất.

"Khanh khách! Quả thật là Bát Vương gia!" Bảo Quý phi tiếp tục cười, ánh mắt hơi có chút mập mờ xem xét xe ngựa: "Hôm nay thế nào.... Bát Vương gia đi một mình sao?"

"Bái kiến Bảo Quý phi nương nương!" Sở Vân Hách chắp tay, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, không biến sắc hỏi: "Như vậy nương nương cho là, Bổn vương vào cung phải mang người nào sao?"

"Ha ha! Bát Vương gia muốn mang người nào, thì mang người nấy thôi! Bổn cung chẳng qua là thuận miệng hỏi một chút, Bát Vương gia cần gì phải khẩn trương vậy?" Bảo Quý phi đong đưa thân hình thon thả, liên tục bước đến gần, nhìn Sở Vân


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận