Tuyệt đối thần phục

Khương Nùng mặc bộ sườn xám đứng ở ngoài cửa lạnh giá, trên chiếc cổ mảnh mai đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.
 
Cô còn chưa kịp bước lên lầu thì đã thấy Phó Thanh Hoài cầm lấy áo khoác âu phục ném cho Diêm Ninh, bỏ lại một câu muốn rượu, bóng người mảnh khảnh, lãnh đạm kia đã biến mất ở cầu thang. Phòng khách rộng lớn, hoa lệ cũng theo đó mà trở nên yên tĩnh.
 
Khác với Lương Triệt thích hóng hớt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dù cho Diêm Ninh nhận ra bầu không khí không đúng lắm, cũng có thể thản nhiên mà lấy một chai rượu mạnh nhất từ trong tủ rượu ra, đi lướt qua Khương Nùng đang cúi đầu bước vào, bình tĩnh và thong dong đi lên lầu.
 
Khương Nùng đứng tại chỗ đó do dự một lúc, sau đó khom lưng cởi giày cao gót ra, dùng đôi chân trần bước lên cầu thang.
 
Trùng hợp lúc cô đi lên thì Diêm Ninh cũng từ thư phòng đưa rượu xong đi ra, cửa thư phòng còn chưa khép chặt. Xuyên qua ánh đèn mờ tối, cô nhìn thấy Phó Thanh Hoài đang ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da thật xa hoa, lãng phí. Đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng thành thạo nới lỏng chiếc cà vạt vốn thẳng thớm, đằng sau lớp áo sơ mi mỏng lộ ra đường nét sắc sảo. Sau đó, anh cầm lấy một cuốn kinh Phật hờ hững lật xem.
 
Xung quanh cực kì yên tĩnh.
 
Khương Nùng giống như bị phạt đứng, ngón chân như ngọc vô thức cuộn tròn lại, ngón tay đặt trên tay nắm cửa, chần chừ không dám bước vào.
 
Mãi đến khi ngón tay thon dài của Phó Thanh Hoài lật một trang kinh Phật, giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt, không nhẹ không nặng mà vang lên: "Làm sao vậy? Đã mười phút rồi mà em vẫn chưa nghĩ ra được cái cớ nào à?"
 
Bị anh nói thẳng thừng ra như thế, Khương Nùng cũng không thể tiếp tục giả câm giả điếc được nữa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên đường trở về từ bữa tiệc, cô đã đoán được người đàn ông này hẳn là đang nổi giận. Khương Nùng nhẹ nhàng bước tới, nhìn một vòng chẳng thấy chỗ nào có thể ngồi, thế là cô lại tiếp tục đứng trước mặt anh giống như bị phạt.
 
Đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu khẽ chớp, lộ ra chút suy tư.
 
Ngược lại, điều này cũng khiến Phó Thanh Hoài không thể xem kinh Phật nổi nữa cho dù bận anh vẫn ung dung quan sát hành động tiếp theo của cô.
 
Khương Nùng cụp đuôi mắt cong cong của mình cuống, ánh nhìn của cô rơi xuống chiếc quần tây của anh: "Em có thể ngồi được không?"
 
Câu hỏi phát ra từ bờ môi vừa trơn vừa mềm của mang đến cho người khác cái cảm giác ngây thơ vô tội.
 
Phó Thanh Hoài tiện tay ném cuốn kinh Phật lên tấm thảm màu xám nhạt ở phía xa, ngón tay thon dài nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của Khương Nùng, kéo cô lại gần mình. Lúc ôm cô vào lòng, còn khẽ hỏi cô một câu: "Nước vùng Giang Nam sao có thể nuôi ra được một người như em nhỉ?"
 
Lông mi Khương Nùng bị hơi thở nóng bỏng của anh làm cho ẩm ướt. Cô hơi căng thẳng mà túm chặt lấy cổ áo sơ mi gần trong gang tấc của người đàn ông, trước khi bắt đầu hôn còn hé môi dịu dàng nói: "Em và Ôn Lễ Tắc, không phải như anh đã nhìn thấy đâu."
 
Phó Thanh Hoài bình tĩnh nhìn cái đầu nhỏ đang cúi xuống của cô. Hình như chuyện có hơi khó để mở lời, cô lại theo thói quen mà khẽ cắn môi.
 
Anh không nói lời nào mà kéo chiếc trâm hoa cài tóc bằng hoa nhung xuống, mái tóc đen dài như gấm trong nháy mắt rủ xuống khiến gương mặt Khương Nùng càng thêm nhỏ nhắn, còn không lớn bằng lòng bàn tay của anh nữa: "Không nói tiếp nữa à, đêm nay em sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu."

 
Từ đôi câu nói của anh, Khương Nùng nghe ra vài lời ám chỉ mập mờ, cô bị kích động đến nỗi chưa kịp nghĩ kỹ đã thốt lên: "Chú ta với ba nuôi em - Khương Sầm, từng ước định một cuộc hôn nhân bằng miệng mà không chưa hề có sự đồng ý của em."
 
Phó Thanh Hoài nghe cô nói vậy, ngón tay thon dài vẫn tiếp tục từ từ đi xuống. Đến khi anh chạm vào phần cổ áo sườn xám của cô, anh lại thành thạo cởi nó ra như cởi cà vạt của chính mình. Cái cần cổ trơn bóng như mỡ đông dần dần lộ ra, trong lúc Khương Nùng đang không hề tập trung, lại nghe thấy anh hỏi: "Vậy thì em có muốn gả cho Ôn Lễ Tắc không?"
 
Cô căng thẳng đến nỗi sau gáy như bị cứng đờ, một lúc sau, đuôi mắt của cô nóng lên, cảm thấy có chút chua xót.
 
"Rốt cuộc là em có muốn hay là không?"
 
Phó Thanh Hoài hơi mất kiên nhẫn, ngón tay thon dài lần lượt cởi từng nút áo đang đóng chặt ở cổ của cô.
 
Theo bản năng Khương Nùng cảm thấy lúc này bản thân như đang bị người ta cố ý bắt nạt, cô ôm ngực muốn đứng dậy rời khỏi mảnh đất thị phi này.
 
Thế nhưng Phó Thanh Hoài lại hoàn toàn không hề có ý định thả người. Bàn tay của anh ôm chặt lấy thắt lưng của cô, ỷ vào ưu thế thân hình cao lớn của mình, dùng cách thô bạo nhưng không hề làm cô bị thương. Chất vải mỏng mát của chiếc quần tây dán sát lên đầu gối của cô, đè lên trên khiến cho cô càng giãy dụa, phản kháng thì cảm giác cọ sát lại ngày càng rõ ràng.
 
Khương Nùng áp sát trán của mình lên lưng ghế sô pha bằng da. Bởi vì trên trán của cô lấm tấm mồ hôi cho nên lúc trượt qua để lại một dấu vết rất rõ ràng.
 
Hơi thở của cô không ổn định. Cảm giác được ngón tay thon dài, lạnh như băng của người đàn ông như cành liễu rủ đang vuốt ve cơ thể của mình, đầu ngón tay cô vô thức cuộn lại siết chặt lấy áo sơ mi của anh. Khi đến gần anh, cô ngửi được mùi rượu mạnh nồng đậm: "Phó Thanh Hoài."
 
Rõ ràng là đang làm chuyện quá đáng thế mà anh còn dám ghé sát vào tai của cô nói năng như thể đứng đắn lắm: "Vẫn chưa tới lúc, anh sẽ không say rượu làm bừa đâu."
 

 
Lúc rạng sáng, màn đêm bên ngoài cửa sổ dày đặc như được nhuộm đen, bên trong ánh đèn lập lòe sáng như tuyết, khiến cho bức tường kính khổng lồ, trong suốt tựa như một tấm gương.
 
Hình ảnh Khương Nùng trong trạng thái xuất thần được phản chiếu trong gương, giống như là cô đang bị hút mất hồn phách, bị vây trong một thế giới khác.
 
Không biết đã qua bao lâu, Khương Nùng mới chợt giật mình bừng tỉnh khỏi một màn kiều diễm chết người này.
 
Cô nghe thấy giọng điệu rất bình tĩnh của Phó Thanh Hoài, nhưng hơi thở của anh lại nóng rực quẩn quanh răng môi cô, anh nói: "Cuộc hôn nhân giữa em và tên họ Ôn này, anh sẽ hủy bỏ giúp em."
 
Khương Nùng ngẩng mặt lên áp vào hàm dưới góc cạnh rõ ràng của anh, nói rất khẽ: "Vâng."
 
Sau đó, Phó Thanh Hoài lại hỏi thêm một câu khiến cô càng thêm tỉnh táo: "Tại sao em lại tới tham dự bữa tiệc tối nay vậy?"
 
Khương Nùng làm việc trong ngành thông tin giải trí, làm gì có chuyện tự dưng vô duyên vô cớ lại đến tham gia tiệc tối của các ông lớn.
 
Cho nên, nếu như cô nói dối sẽ không qua mắt được người đàn ông bụng dạ cực kì thâm sâu này, còn nếu như cô nói thật thì việc này còn khó mở miệng hơn cả việc đề cập đến cuộc hôn nhân với Ôn Lễ Tắc.

 
Cô đang thiếu một khoản đầu tư khổng lồ.
 
Dù chỉ là vài chữ, nhưng rất khó mà mở miệng cho nên cô đành phải im lặng.
 
Ngón tay thon dài của Phó Thanh Hoài vẫn còn lành lạnh, anh gạt đi lọn tóc đen nhánh dán lên cổ cô, khẽ hỏi: "Khó mở miệng đến như thế sao?"
 
Khương Nùng mím đôi môi đỏ mọng của mình lại, nguyên nhân cô không muốn mở miệng nhắc đến việc này chẳng phải là vì lí do gì khác.
 
Mà chỉ vì việc cô yêu Phó Thanh Hoài là một điều rất đơn thuần, không hề có sự liên quan gì đến quyền lực, lợi ích hay là bởi vì bất kì một mục đích nào cả. Trong tiềm thức của mình, cô không hề muốn liên hệ chuyện tình cảm của mình với bất cứ một giao dịch tiền tài nào.
 
Huống hồ cô biết rất rõ rằng chỉ vì muốn tặng trang sức cho cô mà Phó Thanh Hoài đã mạnh tay nắm giữ cổ phần để chi phối công ty châu báu.
 
Thế nên chỉ cần nghe cô bảo thiếu tiền thì chắc chắn rằng anh sẽ hào phóng cho cô một khoản lớn.
 
Bên trong thư phòng tĩnh lặng hồi lâu, kéo theo bầu không khí ám muội trước đó cũng dần dần trở nên nguội đi.
 
Phó Thanh Hoài nhìn cô chằm chằm giống như đang gặp phải vấn đề gì đó nan giải lắm. Gương mặt dịu dàng của anh cau lại, cuối cùng cũng dãn ra, biếng nhác ngồi xuống ở bên cạnh cô: "Cũng đã muộn rồi, đi ngủ đi em."
 
Khương Nùng đứng lên khỏi ghế sofa, đôi chân trắng nõn, xinh đẹp của cô chạm xuống đất nhưng lại vội rời đi, cô hỏi: "Anh đang giận em đấy à?"
 
Khóe môi Phó Thanh Hoài khẽ cong lên lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, chẳng qua là không thể phân biệt được rõ đấy là thật hay là giả, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn lúc trước rất nhiều: "Trong lòng của em, từ trước đến nay anh luôn là người theo chủ nghĩa sắc đẹp tối cao, làm sao mà có thể giận em cho được chứ."
 
Khương Nùng nhìn anh, cuối cùng vẫn không lên tiếng cầu xin sự giúp đỡ.
 
Cô khẽ cúi đầu, định kéo chiếc sườn xám đã trễ xuống hai bên vai lên, ai ngờ Phó Thanh Hoài lại ném áo sơ mi trên người của anh cho cô, bảo: "Em mặc cái này vào đi."
 
Khương Nùng nhìn anh không chút xấu hổ phô bày lồng ngực cường tráng và vô cùng gợi cảm của mình. Chẳng qua là do ánh đèn mờ ảo khiến làn da anh trở nên trắng lạnh và hết sức đẹp đẽ. Cô không dám nhìn lung tung những chỗ khác, đầu ngón tay siết chặt chiếc áo sơ mi vẫn còn lưu lại độ ấm trên cơ thể của anh, mặc xong ngay lập tức vội vàng đi ra ngoài.
 
Tiếng bước chân nhỏ nhẹ  từ gần đến xa đã hoàn toàn biến mất, ngay cả cánh cửa cũng được đóng lại một cách chu đáo.
 
Phó Thanh Hoài mang theo dáng vẻ lười nhác tựa trên ghế sô pha bọc da một lúc lâu. Đợi đến khi ngọn lửa ham muốn trong lòng mình dịu đi, anh mới đứng dậy, những ngón tay thon dài nâng ly rượu mạnh lên khẽ lắc lư, sau đó chậm rãi bước tới đứng trước cửa sổ sát đất.
 
Nhìn màn đêm kéo dài vô tận, mặt mày anh lạnh lẽo như sương, một hơi uống cạn sạch ly rượu mạnh.
 
-

 
Lúc Khương Nùng trốn về phòng ngủ chính, cũng đúng lúc Quý Như Trác gọi điện tới hỏi thăm tình hình của cô.
 
Dù sao thì đêm nay Ôn Lễ Tắc cũng đã đi trước một bước, chiếm lấy danh phận chính quy ở trước mặt mọi người trong Vòng tròn quan hệ lợi ích tại Bắc Kinh. Người không biết chuyện thì không sao, những kẻ biết được một chút đều như đang xem trò vui. Ai nấy đều hứng thú khi thấy một người đàn ông không biết buồn vui như Phó Thanh Hoài lại rơi vào kết cục như vậy.
 
Tìm biết bao năm.
 
Chọn biết bao người mới tìm được một người đẹp, giọng hay hợp ý, ai ngờ kết quả lại là vợ chưa cưới của kẻ khác.
 
Cô chạy vào phòng tắm rộng rãi, sáng sủa, men theo thành bồn tắm lớn từ từ ngồi xuống, mím đôi môi đỏ mọng nói: "Anh ấy nói sẽ giúp tớ hủy cuộc hôn  nhân này."
 
Còn về cách hủy như thế nào thì Khương Nùng cũng không hỏi rõ ràng.
 
Ở đầu bên kia, Quý Như Trác nói với giọng điệu dịu dàng: "Nùng Nùng, cậu nghĩ kỹ rồi chứ, thật sự cậu không muốn quay về tổ phát thanh sao?"
 
"Tớ không thể về đó được." Khương Nùng nói khẽ, móng tay của cô vô thức cào lên chiếc cúc tinh xảo ở trên chiếc áo sơ mi, cô là người thấy rõ tình hình hiện tại hơn ai hết. Lúc trước, Khương Sầm quyết định về hưu không chỉ vì bệnh tật mà còn vì cho dù ông ta có cố canh giữ vị trí này không chịu lui thì với cơ thể ốm yếu, bệnh tật của mình cũng không thể nào cố cho đến khi Khương Trạm đủ lông đủ cánh.
 
Thế nên Khương Sầm mới chọn cách lui về nghỉ hưu.
 
Tuy nhiên, ông ta lại muốn gắn bó mật thiết với Ôn Lễ Tắc, người vừa nhậm chức phó tổng giám đốc tập đoàn Ôn thị có danh mà lại không hề có thực quyền kia.
 
Từ xưa tới nay, hôn nhân là cách tốt nhất để giữ vững lợi ích của cả hai bên. Khương Sầm sợ rằng trong vòng mười năm sau, thậm chí là hai mươi năm tới, Ôn Lễ Tắc sẽ không còn nhớ chút tình xưa nghĩa cũ này nữa. Thế nên, ông ta mới muốn gả cô đi, đó là cách lót đường đảm bảo nhất cho con trai của ông ta.
 

 
Khương Nùng biết rõ bản thân mình đang lâm vào hoàn cảnh khốn khó như thế nào, hàng mi cô rủ xuống, khẽ lay động: "Như Trác, chú Sầm đẩy tớ ra khỏi tổ phát thanh đơn giản chỉ là vì không muốn để một đứa không nghe lời như tớ lại trở nên quá nổi tiếng. Thế nên tớ không muốn trở lại đó đâu."
 
Chỉ còn cách tìm ra được một con đường mưu sinh ở đài phát thanh - truyền hình khác thì cô mới có thể hoàn toàn nắm giữ vận mệnh của chính mình, không bị những người khác kìm hãm ở khắp mọi nơi.
 
Quý Như Trác im lặng một lúc, rồi nói: "Bên tài trợ chỗ Thương Nhạc Hành, tớ sẽ thay cậu hỏi thăm tình hình xem sao."
 
Ngoại trừ Thương Nhạc Hành, Khương Nùng còn có thông tin liên lạc của hai nhà tài trợ khác thường xuyên hợp tác với nhà đài.
 
Cô đã hẹn dùng bữa tối với một người trong số đó. Mấy ngày gần đây, vì quá bận bịu mà cô thường xuyên quên trở về biệt thự ở trên đỉnh núi. Có lúc, cô cảm thấy mệt mỏi quá, trong cơn mê man còn dựa vào trí nhớ của cơ thể mà quay lại căn nhà trọ lúc trước vẫn chưa cho thuê.
 
Vừa mới bước vào cửa, nhìn thấy phòng khách trống trải, vắng vẻ, cô mới nhớ ra bản thân không còn ở nơi này nữa.
 
Khương Nùng cũng không muốn lăn qua lộn lại. Thế là cô mở tủ lấy ra cái chăn đơn sạch sẽ, quấn quanh người, sau đó leo lên ghế sô pha nằm ngủ.
 
Chẳng qua là trước khi ngủ, cô lại quên hỏi tình hình tài trợ bên chỗ của Thương Nhạc Hành.
 
Cùng lúc ấy, trong câu lạc bộ Ôn Tuyền hàng đầu của thành phố Lịch, đèn đuốc sáng đang sáng trưng, toàn bộ tầng ba đã được bao trọn. Những vị khách thích yên tĩnh không hề muốn những người không liên quan dễ dàng bước vào.
 
Bên trong phòng bao xa hoa, rộng rãi.

 
Diêm Ninh bước vào, nói với người đàn ông ở đằng sau tấm bình phong chạm trổ bằng gỗ đàn hương: "Tổng giám đốc Phó, Ôn Lễ Tắc đã đợi hơn ba tiếng ở ngoài sảnh phụ, vừa rồi lại hỏi, khi nào thì anh xuất hiện."
 
Phó Thanh Hoài không thèm nhấc mí mắt, lười biếng ngồi dựa vào ghế sô pha, bàn tay với các khớp xương mảnh khảnh dưới ánh đèn lạnh lẽo trông vô cùng đẹp đẽ đang hững hờ lật xem một phần hợp đồng xúc tiến đầu tư mỏng.
 
Người viết chính là Khương Nùng.
 
Ở bên cạnh, đó là Thương Nhạc Hành đang ngồi thưởng thức rượu, vô cùng hứng thú nhìn những gợn sóng lăn tăn trong ly, sau khi nghe xong câu này của Diêm Ninh, anh ta lập tức bật cười.
 
Hiển nhiên là người nào đó đang giận lắm, cố ý muốn cho Ôn Lễ Tắc uống trà lạnh cả một đêm.
 
"Anh ba."
 
Thương Nhạc Hành rất tò mò, đuôi mắt phượng khẽ cong lên vẽ ra ý cười xinh đẹp: "Khoản tiền tài trợ này, em có nên đưa hay là không đây?"
 
Phó Thanh Hoài không mạnh không nhẹ ném phần kế hoạch xúc tiến đầu tư lên trên khay trà, khẽ liếc mắt, tầm mắt thong thả lướt qua chỗ anh ta:
 
"Còn cần anh phải dạy chú nữa à?"
 
Nói xong, anh để Thương Nhạc Hành tự mình ngẫm nghĩ, ngón tay thon dài cài lại những chiếc cúc tay áo tinh xảo. Sau đó, anh đứng dậy khỏi ghế sô pha, bước về phía phòng khách, không nói thêm lời nào nữa.
 
Thương Nhạc Hành nhìn theo bóng lưng rời đi của Phó Thanh Hoài một chút, trong lòng anh ấy tự biết anh của mình chính là đang đi đoạt mối hôn nhân với người ta cho nên cũng không đi theo góp vui.
 
Khóe mắt phượng của anh ấy tình cờ liếc trúng cái hộp thủy tinh ở bên cạnh hợp đồng xúc tiến đầu tư nọ, trong hộp có nước cùng với một con ốc sên Bạch Ngọc bình thường trông không có gì nổi bật cả, bèn chỉ vào đó hỏi: "Con vật nhỏ này là gì thế?"
 
Trả lời câu hỏi này.
 
Là Yến Hàng đang mày mò nghịch cái lư hương ở bên cửa sổ: "Là con ốc sên đấy, thần tài ngài không biết sao?"
 
Cái mà Thương Nhạc Hành muốn hỏi ở đây chính là từ bao giờ mà anh ba của anh ấy lại từ một chốn lâm viên chuyên nuôi thả động vật hoang dã, quý hiếm lại biến thành nơi nuôi nhốt ốc sên như thế này?
 
Ở thời đại này, yêu cầu với thú cưng đã thấp đến thế sao?
 
Nghĩ như thế anh ta bèn dùng ánh mắt vô cùng soi mói mà nhìn Yến Hàng.
 
Chậc, còn nuôi cả một chú chim công tử bột nữa chứ.
 
Tiếc là Yến Hàng không hiểu được ánh mắt của ông lớn truyền kỳ trong giới kinh doanh này, tưởng rằng anh ta thích của lạ, bèn uyển chuyển nhắc nhở: "Chắc chắn rằng Phó Thanh Hoài sẽ không bao giờ hết thích con ốc sên này đau chỉ là bởi vì nó là của em gái tiên nữ mà thôi."
 
Thương Nhạc Hành nhạy bén đánh hơi được mùi không bình thường, lập tức hỏi: "Anh ba và Khương Nùng lén lút cãi nhau hả?"
 
Anh ta đọc được đáp án từ khóe miệng khẽ cong lên như cười như không của Yến Hàng, bèn nâng ly rượu đỏ lên nhấp một ngụm, vài giây sau quay qua dặn dò thư kí bên cạnh: "Đi trả lời cho Khương Nùng một tin chính xác, nói rằng chương trình lần này tôi sẽ không đầu tư, để cho cô ấy đi tìm anh ba."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận