Tuyệt đối thần phục

Khương Nùng vùi nửa gương mặt của cô vào gối, khóe mắt rủ xuống lộ ra một vệt ửng đỏ màu son giống như một bức tranh thủy mặc.
 
Vài giây sau, hơi thở dồn dập của cô mới dần bình ổn trở lại. Cô chậm rãi ngồi dậy trong chiếc chăn nhung màu đen, áo choàng tắm dày, lỏng lẻo trượt xuống bờ vai nhỏ nhắn không một mảnh vải che thân, trên làn da trắng như tuyết lộ ra không ít những vết hôn ái muội, thấp thoáng lộ ra dưới mái tóc đen bóng mượt tựa gấm vóc.
 
Không lâu sau, Khương Nùng bước xuống giường nhưng lại không đi giày, đôi bàn chân tinh tế và thanh tú bước lên trên thảm lông trải sàn màu xám, đi thẳng tới phòng tắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nơi này trước đây không lâu vừa được Phó Thanh Hoài nên vẫn còn đọng hơi nước mờ mờ, là nước lạnh.
 
Đứng trước chiếc gương lớn, Khương Nùng giơ tay lau đi những giọt nước trong suốt đọng lại trên mặt gương. Lúc thấy dáng vẻ này của mình, cô ngây người ra như phỗng, chạm đầu ngón tay lạnh ngắt bởi vì dính nước lên cổ của mình.
 
Da thịt ở đây mang màu sắc đậm hơn hẳn so với những nơi khác, chỗ tím đỏ chỗ hồng bởi vì bị răng môi anh cọ xát, dò dẫm nhiều lần.
 
Nếu đổi lại là trước đây, có nằm mơ Khương Nùng cũng không tưởng tượng nổi sẽ như thế nào khi mà một người đàn ông như đứng trên núi tuyết cao vời vợi và bí ẩn như Phó Thanh Hoài phá bỏ dục giới. Nhưng bây giờ người phụ nữ biến ảnh thành một người đàn ông thực thụ lại là cô, những hình ảnh cá nước thân mật bỗng chốc ùa về khiến lòng cô không khỏi run lên.
 
Khương Nùng ngẩn người ra một lúc.
 
Dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, cô cúi đầu vặn vòi nước, rửa mặt và súc miệng thật kỹ lưỡng. Sau khi mặc xong chiếc đầm dài trắng tinh khôi đã được đặt sẵn ở bên cạnh, cô lập tức cụp hàng mi cong xuống, lại phát hiện ra có một đôi bông hoa tai tua rua hình hoa sơn trà yên lặng nằm trên bàn.
 
Khương Nùng nhìn chằm chằm vào nó một hồi lâu, cuối cùng vẫn soi vào chiếc gương còn vương hơi nước mà đeo lên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc cô đi xuống lầu, Phó Thanh Hoài đã lười biếng ngồi ở bên cạnh bàn ăn. Anh mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu được cắt may vừa vặn ngay cả những chiếc cúc áo xinh đẹp cũng được buộc đến tận cổ, chỉ để lộ nửa cần cổ thon dài rắn rỏi, dấu răng mờ nhạt vẫn chưa phai khiến nó nhuốm vẻ cấm dục, gợi cảm một cách kỳ lạ.
 
Thấy bóng dáng thon thả của cô xuất hiện, anh cũng chỉ hờ hững liếc qua như một làn gió thoảng.
 
Mỗi khi đối diện với cô, Phó Thanh Hoài luôn thu hết khí thế của mình lại nên tâm trạng vốn đang căng thẳng của Khương Nùng cũng buông lỏng hơn rất nhiều. Cô chọn chỗ yên lặng ngồi xuống, giữ khoảng cách không gần không xa với anh.
 
Có điều cô vừa mới ngẩng đầu lên, chưa kịp cầm thìa múc một ít cháo táo đỏ cho vào miệng thì chú ý thấy Phó Thanh Hoài chậm rãi cầm cốc thủy tinh lên, nhẹ nhàng uống một ngụm rượu mạnh rồi lại nhìn vào tai cô một lúc lâu.
 
Lần này, dường như có một luồng hơi nóng cháy bỏng dâng lên, đóng dấu lên vành tai trắng nõn của cô.
 
Mấy ngón tay của Khương Nùng đột nhiên co lại, cô vân vê đầu ngón tay một cách mất tự nhiên.
 
Mới sáng sớm mà Phó Thanh Hoài đã uống rượu mạnh như thế, anh nhếch đôi môi mỏng của mình như cười như không: “Quả nhiên là ngọc trai vẫn đẹp hơn.”
 
Đường nét gương mặt của Khương Nùng rất đẹp, phối với hoa tai nào cũng thích hợp.
 
Điều đó làm Phó Thanh Hoài cực kì hứng thú, muốn mua vài bộ trang sức cho cô để cô dùng luân phiên mỗi khi ra ngoài.
 
Có thể nói muốn gì làm nấy là đặc quyền chỉ người có địa vị cao như anh mới được hưởng. Ngay lập tức, Phó Thanh Hoài đã nhanh chóng gọi thư ký tới đây.
 
Lương Triệt đã đi sắp xếp đồ đạc chuyển nhà cho cô thế nên người xuất hiện lần này là một thư ký khá xa lại tên là Diêm Ninh rất điển trai. Anh ấy là kiểu người không hay nói cười, luôn tạo cho người đối diện có ấn tượng về sự nghiêm túc và lạnh lùng của mình. Diêm Ninh dùng bàn tay thon dài của mình, chậm rãi đẩy ipad tới trước mặt của cô, lời lẽ ngắn gọn, súc tích: “Mời cô Khương chọn ra phong cách của các nhà thiết kế mà cô thích.”
 

Chọn nhà thiết kế?
 
Khương Nùng chưa từng xem qua trang web của các thương hiệu xa xỉ phẩm bao giờ,  trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc rõ ràng.
 
Diêm Ninh nói: “Tổng giám đốc Phó sẽ nắm cổ phần trong công ty của nhà thiết kế đó để cho họ chỉ độc quyền thiết kế riêng những kiểu dáng chưa từng được công bố ra bên ngoài cho cô.”
 
Khương Nùng ngạc nhiên quay người nhìn về phía người đàn ông ở đối diện đang tiếp tục thờ ơ mà uống rượu, hai má của cô đỏ bừng lên: “Không cần như vậy đâu.”
 
Cô cứ ngỡ cùng lắm là chọn một số bộ trang sức hợp với  ý của Phó Thanh Hoài mà thôi.
 
Nào ngờ anh lại ngang ngược đến mức nắm cổ phần công ty của người ta, bắt người ta thiết kế kiểu dáng độc nhất vô nhị cho cô. Khương Nùng không dám nhận ân tình này, tay nắm chặt chiếc thìa, theo phản xạ muốn đánh trống lảng: “Đang yên đang lành, sao tự dưng muốn tặng quà cho em thế?”
 
Vị cay xè của rượu mạnh chạm đến đầu lưỡi, Phó Thanh Hoài mỉm cười làm cho đôi môi mỏng thêm phần đẹp hơn: “Câu này khó trả lời lắm.”
 
Khương Nùng cực kỳ khó hiểu, chuyện gì mà lại khó trả lời thế kia?
 
Mà từ trước đến nay, Phó Thanh Hoài lại là người thích giấu không cho người ta biết suy nghĩ của mình.
 
Không ngoa khi nói rằng giao tiếp với anh là một chuyện không hề dễ dàng, phải suy tính đủ đường đủ kiểu, chỉ có cô nàng Khương Nùng ngây thơ nên không sợ, còn có can đảm trở thành người bên gối của anh.
 
Ngón tay thon dài của Phó Thanh Hoài nhẹ nhàng gõ vào mép ly rượu phát ra âm thanh nho nhỏ, từ đầu đến cuối vẫn không chịu tiết lộ.
 
Cuối cùng, Khương Nùng cũng không thể thắng nổi khí thế mạnh mẽ của anh, bằng chọn một nhà thiết kế mình thích trên trang web.
 
Diêm Ninh ghi nhớ, một lúc sau lại nói tiếp: “Sở Tuy là người đứng ra tổ chức tang lễ của Lộ Ương.”
 
Gương mặt điển trai của Phó Thanh Hoài vẫn điềm nhiên như không, anh liếc mắt nhìn mấy ngón tay đang siết chặt lấy chiếc thìa của cô lúc này cứng đờ thấy rõ cùng với bờ môi tái nhợt vì bị cắn chặt của Khương Nùng, im lặng mấy giây rồi ra lệnh: “Trong tờ di ngôn Lộ Ương gửi cho công ty quản lý viết rất rõ rằng cô ấy khi còn sống đã nhận được nhiều sự chú ý, sau khi qua đời muốn khiêm tốn một chút, mọi thứ trong tang lễ đều phải làm gọn gàng đơn giản, không mời bạn tốt và cả họ hàng.”
 
“Đợi Sở Tuy chọn nghĩa trang xong, anh sẽ đi viếng thăm cô ấy cùng em.”
 
Khương Nùng ngước mắt nhìn lên, đôi mắt ngấn lệ: “Được.”
 
...
 
Trong ba ngày liên tiếp, trận tuyết đầu mùa đổ xuống thành phố Lịch, tuyết cứ rơi rồi ngừng, ngừng rồi rơi dường như muốn xóa đi tất thảy dấu vết trên thế gian.
 
Hết ngày nghỉ phép, Khương Nùng trở lại đài phát thanh truyền hình, tình cờ gặp được Lương Vận ở phòng trà nước. Ban đầu cô chỉ định chào hỏi xã giao với cô ấy, nào ngờ Lương Vận lại dịu dàng gọi cô lại.
 
“Tháng sau chị sẽ chính thức nghỉ việc.”
 
Nhớ đến tin vỉa hè mà Đông Chí nhắc đến lúc trước, Khương Nùng lại nhìn Lương Vận của ngày hôm nay, quả thật cô ấy hơi đầy đặn hơn so với trước kia nhưng cũng không tới nỗi bị cấm lên sóng.
 
Lương Vận cũng không hề tránh né gì đề tài này, gương mặt tựa hoa sen đã trở nên tròn trịa, ngay cả lúm đồng tiền - đặc trưng của cô ấy cũng không còn rõ nét như xưa: “Chị tự nguyện rời khỏi tổ phát thanh. Chị cũng đã đề cử ứng viên thích hợp với Lâm Tiếu Yến rồi. Trong số những người trong đài, cả chị lẫn ông ấy đều thấy em là người thích hợp nhất.”
 

Khương Nùng bối rối hỏi: “Thầy Lâm đã xin phép giám đốc Khang chưa ạ?”
 
“Vẫn chưa.” Lương Vận lắc đầu, nhìn cô cười hiền lành: “Chị báo trước với em thôi. Chúc mừng em nhé Khương Nùng, em sẽ trở về tổ phát thanh sớm thôi.”
 
Trong đài phát thanh truyền hình, dù cho câu chúc mừng này có thật lòng hay không đi chăng nữa thì dường như nó vẫn nhuốm điềm xấu.
 
Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, Khương Nùng đều nên nói lời cảm ơn với vị tiền bối trước mắt một tiếng.
 
Lương Vận biết cô là một người tinh tế và có lập trường riêng cho nên lúc cầm cốc nước đi ra ngoài, cô ấy vỗ vào vai của cô: “Chỉ khi đứng trên đỉnh cao thì mới ngăn chặn được lời ong tiếng ve...”
 
... 
 
“Phát thanh viên Khương, cô Lương Vận thì thầm gì với cô vậy?”
 
Đông Chí cắt đứt suy nghĩ thất thần của Khương Nùng, hàng lông mi dài cong cong của cô khẽ chớp, sau đó cô ngồi xuống ghế nghỉ ngơi trong phòng thu nói: “Cô ấy muốn rút lui.”
 
“Đúng vậy, bởi vì cô ấy mang thai.”
 
Đông Chí luôn luôn biết được tin tức trong đài sớm hơn Khương Nùng một bước, ngón trỏ của anh ta xoay bút nói: “Gần bốn mươi mới mang thai, nghe nói cái thai này còn chưa ổn định lắm, cô Lương Vận muốn mau chóng ở nhà dưỡng thai, ý của bên phía giám đốc là kêu cô ấy chịu đựng một khoảng thời gian nữa thì sẽ có sắp xếp.”
 
Tất cả mọi người trong đài đều mặc định rằng giám đốc Khang Nham Sóc có sắp xếp riêng:
 
Có nghĩa là, gọi Khương Nùng đang nổi tiếng hiện tại về lại tổ phát thanh mà Đông Chí thì vào trước làm chủ, vẻ mặt hưng phấn nói: “Phát thanh viên Khương, tôi đã chọn xong quán rượu chúc mừng cho cô rồi...”
 
“Có việc gấp thì gọi điện, tôi đi trước.”
 
Giọng nói mềm mại, dịu dàng của Khương Nùng ngắt ngang sự sắp xếp nhiệt tình của Đông Chí, cô đưa thông cáo báo chí cuộn lại vào tay anh ta rồi rời khỏi phòng thu.
 
“Chúc mừng cô vinh quang quay về tổ phát thanh...” Nửa câu sau của Đồng Chí bị cô dứt khoát chặn trở về.
 
Khương Nùng thay một bộ váy tây trang màu đen mềm mại, cô không bắt xe trở về biệt thự trên đỉnh núi mà là đi thẳng tới câu lạc bộ đấu gia Tàng Nguyệt tìm Quý Như Trác.
 
Lúc cô được nhân viên phục vụ cung kính đưa vào phòng riêng thì trùng hợp nhìn thấy Quý Như Trác đang đi vòng qua bình phong, bàn tay thon dài lịch sự tao nhã còn cầm một hộp gỗ, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt: “Dạo gần đây tớ tìm được một món đồ rất tốt, cực kì thích hợp với cậu.”
 
Khương Nùng nhận lấy rồi xem thử, đó là một cái trâm cài tóc bằng hoa nhung vô cùng xinh đẹp.
 
Quý Như Trác lại kêu người mang sườn xám lên, nói: “Vừa khéo rất thích hợp để phối cùng với bộ đồ này của cậu.”
 
Lát nữa Khương Nùng còn phải cùng anh ấy tham gia một buổi tiệc tối tụ tập của các vị lão làng trong giới đồ cổ, tất nhiên phải ăn diện một chút. Cô đi thay quần áo trước, lúc bước ra thì thấy bên cạnh bàn còn đặt một cái hoa nhung mang kiểu dáng của hoa sen thì mỉm cười: “Cái này là dành cho Tô Hà à?”
 
Quý Như Trác đã ngồi xuống ghế dựa thưởng thức trà, làn sương nóng nhè nhẹ khiến gương mặt dịu dàng của anh dần trở nên mơ hồ: “Vừa khéo là một đôi sơn trà cùng với hoa sen nên thuận tay thu hết.”
 

Khương Nùng đã búi mái tóc dài như gấm đen lên, để lộ gương mặt xinh đẹp quá mức của mình: “Như Trác, cậu đúng thật là nghĩ một đằng nói một nẻo.”
 
Cô cũng lười nói thẳng ra thái độ mập mờ không rõ như gần như xa này của Quý Như Trác đối với Tô Hà, lúc cô đi qua thì bỗng nhiên dừng lại, nhìn chung quanh: “Hôm nay không có đàn hương à.”
 
Khương Nùng ngửi thử, lại nói khẽ:
 
“Có mùi thuốc.”
 
Quý Như Trác buông chén trà bằng sứ xanh cười cô: “Phó Thanh Hoài có biết cậu nhạy cảm với mùi hương như vậy không?”
 
Gương mặt vô cùng dịu dàng của Khương Nùng có chút lúng túng, cô ra vẻ bình tĩnh nói: “Mọi chuyện về tớ anh ấy đều rõ như lòng bàn tay, cả việc tớ thích đồ ngọt, dị ứng với cái gì cũng biết hết. Chắc hẳn chuyện này anh ấy cũng biết thôi.”
 
Nụ cười nhạt ấm áp trên đôi môi mỏng của Quý Như Trác không hề thay đổi nhưng anh ấy không thuận thế trêu chọc tiếp nữa.
 
Quý Như Trác yên lặng vài giây rồi cực kỳ nghiêm túc nhìn vành tai đỏ ửng lên của cô: “Nùng Nùng.”
 
“Hả?”
 
“Cậu ngủ chung chăn chung gối ở chung một chỗ với anh ta cũng không sao, chỉ là nam chưa cưới nữ chưa gả, bảo vệ bản thân cho tốt.”
 
Quý Như Trác khổ tâm nhắc nhở như vậy khiến Khương Nùng có biểu cảm hơi sửng sốt một chút, cô cũng có chút mất tự nhiên sờ lên bên cổ hơi lạnh, cũng may cái sườn xám này có kiểu dáng kín đáo, cũng đã che kín đi dấu hôn mờ ám còn chưa biến mất.
 
Cô buông tay xuống, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bọn tớ vẫn chưa làm gì.”
 
Quý Như Trác lại nhìn qua lần nữa.
 
Khương Nùng mặt mày bình tĩnh đi về phía cửa sổ bên kia, nhìn sắc trời bên ngoài Tàng Nguyệt, xoay người lại hỏi: “Chừng nào thì đi?”
 
Lần này với trang phục lộng lẫy tham dự tiệc tối, chính là cô muốn mượn mạng lưới quan hệ của Quý Như Trác để kết giao với một nhà tài trợ am hiểu đầu tư kiếm lợi nhất.
 
Trước khi vào sảnh tiệc, Khương Nùng đã thuộc làu làu tư liệu của nhà tài trợ này, bao gồm cả gương mặt. Vì vậy cô có thể tìm được người mình muốn một cách chính xác từ trong đám các lão làng trong giới kinh doanh mặc âu phục giày da kia.
 
Khương Nùng không ngờ rằng một thân sườn xám tơ lụa thêu hoa này của cô tuy rằng không lộ lưng cũng không lộ chân nhưng lại dễ dàng thu hút ánh mắt của những người ở đây, giống như hoa trong bình bị người ta thèm thuồng, đổi lại là ai cũng muốn tới bắt chuyện vài câu, hỏi được phương thức liên lạc cá nhân của cô.
 
Người ở đây bao gồm cả Ôn Lễ Tắc cũng vừa tới đây tham gia buổi tiệc tối này, anh ta dừng lại nói chuyện với mọi người, không ngờ rằng Khương Nùng lại tới chỗ thế này.
 
Lúc anh ta thấy người bên cạnh cô chính là Quý Như Trác thì không vội vã đi qua.
 
Ngược lại, anh ta đứng ở một góc tối gần đó quan sát hồi lâu, lại nhìn thấy Khương Nùng chủ động đi theo Thương Nhạc Hành - người có danh xưng là tiểu thần tài trong giới đầu tư, tươi cười bắt chuyện.
 
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, từ xa cũng có thể thấy dường như Thương Nhạc Hành cảm thấy rất có hứng thú với điều mà cô nói, còn chủ động bảo nữ thư ký đi theo đưa danh thiếp cho cô.
 
...
 
...
 
Khương Nùng thành công lấy được danh thiếp thì không định ở lại sảnh tiệc ngợp trong sự xa hoa trụy lạc này nữa.
 
Cô nói với Quý Như Trác một tiếng rồi đi lên lầu tìm một nơi yên tĩnh đợi anh ấy xã giao xong. Nhưng mà không ngờ lúc đi qua hành lang thật dài lại nghe được một chuỗi tiếng bước chân vang lên. Khương Nùng quay đầu lại nhìn thì thấy người đi tới chính là Ôn Lễ Tắc.
 
Không đợi cô nghĩ ra đối sách làm như nào để có thể né tránh anh ta thì có một ý nghĩ chợt lóe lên.

 
Ôn Lễ Tắc dường như đã nhìn thấu cô, khóe miệng hiện lên nụ cười ẩn ý sâu xa: “Mỗi lần Nùng Nùng muốn tránh tôi giống như muốn tránh rắn độc thú dữ vậy, tôi cảm thấy thái độ của em lúc mười bảy tuổi với tôi rất thân thiết mà.”
 
Trước khi Khương Nùng trưởng thành, anh ta đối với cô vẫn chưa mờ ám như vậy.
 
Chỉ là từ khi hiểu được ánh mắt mà người đàn ông cô độc lạnh lùng này nhìn mình đã dần dần từ một bé gái biến thành phụ nữ thì cô đã bắt đầu tự giác trốn tránh, cố gắng giảm bớt sự xuất hiện của mình trước mặt anh ta hết mức có thể.
 
Yên lặng vài giây, nụ cười trong trẻo nhưng cũng không kém phần lạnh lùng của Khương Nùng vẫn không thay đổi: “Ngài Ôn.”
 
Dường như Ôn Lễ Tắc không nghe thấy xưng hô khách sáo cách xa ngàn dặm của cô, bước chân vẫn không nhanh không chậm đi tới gần, tựa như đang trò chuyện mà nói: “Nghe bảo bộ phận phát thanh có một nữ dẫn chương trình muốn rút lui, em không ở trong đài mà chạy tới kết giao với Thương Nhạc Hành làm gì?”
 
Khương Nùng cũng không muốn trả lời, cô định bỏ đi.
 
Thế nhưng Ôn Lễ Tắc cũng có hậu chiêu đang chờ cô: “Đêm nay tôi không cho phép em rời khỏi, tốt nhất là em hãy ở bên tôi một tấc cũng không rời.”
 
Thấy giày cao gót mảnh dưới làn váy sườn xám Khương Nùng vẫn còn di chuyển, tấm thảm vừa dày vừa hoa lệ thu lấy âm thanh, anh ta lại nói ra một câu ám chỉ có ý cảnh cáo: “Tôi và tiểu thần tài Thương Nhạc Hành không đến mức như bạn bè thân thiết nhưng trên phương diện làm ăn cũng có qua lại.”
 
Khương Nùng lập tức dừng lại, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
 
Đầu ngón tay buông thõng đặt ở hai bên người lặng lẽ véo làn da trắng nõn, mềm mại cho dù là vậy thì tấm lưng nhỏ nhắn và mỏng manh vẫn đứng thẳng như cũ.
 
Ôn Lễ Tắc rất thích dáng vẻ ngoan ngoãn xinh đẹp biết xem xét thời thế của cô. Mặc dù anh ta không bị sắc đẹp cám dỗ thì cũng biết Khương Nùng thật sự khiến người ta thấy vui mắt vui tai, những ngón tay thon dài không thèm để ý mà chỉnh sửa lại khuy măng sét bằng đá quý, đi tới bên cạnh cô rồi ngừng lại vài giây:
 
“Nùng Nùng, đi xã giao với tôi, đây là chuyện sớm muộn gì em cũng phải làm quen.”
 
Tham dự các yến hội của giới nhà giàu cao cấp đều phải dẫn theo một người bạn gái xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy.
 
Mà Ôn Lễ Tắc độc thân đã quen, người trong giới đều nghe tiếng vì vậy bên cạnh anh ta không có ai còn đỡ, lúc một người đẹp mặc sườn xám đứng đấy thì ngược lại sẽ khiến không ít người âm thầm chú ý.
 
Anh ta đưa Khương Nùng tới một sảnh tiệc khác trên lầu, rõ ràng thân phận của người ở nơi này so với những người ở dưới lầu có vẻ cao quý hơn một chút.
 
Sau khi tiến vào.
 
Khương Nùng rủ hàng mi của mình xuống, không có lòng dạ nào nhìn hoàn cảnh xung quanh, lấy điện thoại ra thông báo cho Quý Như Trác cho dù có ở cách xa ngàn dặm cũng phải chạy tới giải vây cho cô.
 
Lúc này đột nhiên có một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang màu xanh thẫm hỏi Ôn Lễ Tắc: “Vị này là ai vậy?”
 
Ôn Lễ Tắc nhẹ nhàng dùng hai ngón tay sắc sảo của mình ôm hờ bờ vai mỏng manh của Khương Nùng, cười nhạt một tiếng: “Cô vợ nhỏ chưa vào cửa của tôi.”
 
Giọng nói vừa dứt.
 
Khương Nùng vô thức tránh đi, gương mặt dịu dàng cũng trở nên lạnh lùng, còn chưa mở miệng đã sửng sốt.
 
Sảnh tiệc trên lầu trang hoàng xa xỉ nhưng cũng không lớn lắm, xung quanh cũng yên tĩnh, vừa rồi Ôn Lễ Tắc không chào hỏi mà đã thông báo đã giới thiệu câu đó trước mặt mọi người, đám quý công tử thân phận không thấp ở đây đều nghe thấy rõ ràng.
 
Mà trên chiếc sô pha màu đen sang trọng dưới đèn chùm bằng pha lê bên kia có một người đang ngồi.
 
Ánh sáng lạnh lẽo lộ ra vẻ xa hoa chiếu vào gương mặt anh tuấn, đường nét lạnh lùng của Phó Thanh Hòai, lúc không nói cười, bỗng nhiên từ xa nhìn sang, không tiếng động lộ ra cảm giác chèn ép như núi tuyết lạnh lẽo, trong nháy mắt rơi xuống trên người Khương Nùng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận