Cả bọn bảy đứa đi cùng thầy ra quán ăn hẻm bên cạnh trường, quán này rộng thoáng mát, có cả đồ ăn nước uống, thầy dắt cả bọn đi ăn mấy lần nhưng lần đầu Tiểu Khiết và Kaka đi chung, bình thường còn có cả các anh khóa trên, và một vài người khoa khác, nhưng hôm nay thì Minh Thi và Duy quyết định chọn bàn đúng tám chỗ ngồi, một lát sau có ai tới cũng không thể phá đi trận đồ này, cả hai cũng không quên kéo ghế ngồi hai bên cạnh thầy.
Tiểu Kiết và Kaka ngồi đối diện, ba bạn nam cao đều nom dáng mạnh mẽ như nhau ngồi những ghế còn lại, cơm nước bưng lên, Tiểu Khiết mở bọc đồ ăn to của mình, bày ra trước mặt rất nhiều món ăn đủ màu sắc rau củ thịt cá, và khay cơ trộn rong biển cắt vụn, vẫn còn một ít hơi ấm bay lên khi vừa mở nắp.“Chà chà” cả bọn ngó vào khay đồ ăn chậc lưỡi, nhìn mà muốn chảy nước miếng.Dương Phong nhìn đồ ăn mà Kaka và Tiểu Khiết vừa bày ra, hết sức phong phú, trong lòng dấy lấy một cảm giác lạ, đôi mắt thâm trầm tràn ánh cười.“Ngon không, ngon không.” Kaka tinh nghịch chọc vào cơn thèm ăn của đám bạn.Cả bọn cùng gật gật đầu.
“Sướng thế, ngày nào cũng được Tiểu Khiết nấu cho ăn.”“Không ngờ chị Tiểu Kiết lại đảm đang vậy đấy nha.” Minh Thí ré lên, giọng có mùi vị chua chua.“Này.” Kaka trừng mắt, không vui.
“Cái gì mà không ngờ, nhìn Tiểu Khiết thế này có gì mà không ngờ.”“À thì..” minh thi hơi tặc lưỡi, rối reng, giả bộ quay sáng uống ngụm nước cam“Mọi người ăn chung nhé.” Tiểu Khiết đẩy đẩy khay đồ ăn ra giữa.“Cảm ơn chị Tiểu Khiết.” Cả bọn lập tức gắp thức ăn lia lịa.Dương Phong cũng bắt đầu ăn.
“Em có vẻ rất biết chăm sóc bản thân mình nhỉ.”Nếu không phải vô tình ngẩng lên chạm vào ánh mắt đang nhìn mình của thầy Dương Phong thì Tiểu Khiết cũng không biết câu vừa rồi là dành cho mình, cô hơi khựng lại, suýt cắn phải lưỡi, một giây vừa rồi, đôi mắt của thầy bỗng trở nên ấm áp gần gũi một cách lạ thường.“Vâng ạ.” Tiểu Khiết không biết trả lời sao cho đẩy đủ, chỉ nặn ra một nụ cười như đã thành thương hiểu, hết sức xinh đẹp và rực rỡ.
Cậu bạn đối diện xiết bên phải, vô tình chạm thấy dáng vẻ vừa rồi của cô bạn học lập tức sặc sụa nước trong miệng.Kaka chậc chậc lưỡi đưa khăn giấy cho câu bạn cao cao, không gầy da trắng có sắc nét ưa nhìn.“Cảm ơn.” Cao Mạnh nhận lấy khăn giấy, mặt hơi đỏ ngây, lén nhìn cô bạn lớn tuổi xinh đẹp vẫn chưa tắt đi nụ cười mê hồn.Dương Phong lại không quan tâm nhiều, anh vừa nhai thức ăn vừa gật đầu.“Bớt dầm mưa lại thì tốt.” Thầy nói, câu này thì thật sự không chắc là đang nói mình, Tiểu Khiết nhìn thầy vẫn tập trung vào đĩa thức ăn rồi bất thình lình ngầng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.
Trông dáng vẻ cô hơi hơi ngây ngốc, anh đính chính thêm.
“Đang nói em đó.”Cả bọn tập trung ăn không mấy quan tâm, chỉ có khuôn mặt cô đờ ra, đôi mắt to thuần khiết ngây thơ vẫn nhìn thầy, còn Kaka cười cười như vô cùng khoái chí.“Là nói cậu cứ mưa là đứng ngây ngốc nhìn, rồi cúi đầu băng băng dưới mưa như cố ý hành xác mình đấy.”Lần này thì Tiểu khiết thật sự không thốt lên đươc lời nào, ngây người đến cùng cực“Sao vậy?” câu em Duy nhỏ tuổi xinh trai, có những nốt mụn dày kém duyên ở hai bên quai hàm đang ngấu nghiến nhai, vô tư hỏi mà không quên nhìn chằm chằm vào Tiểu Khiết.“À…” Tiểu Khiết lúng túng “Là không mang dù...”“Ở cuối hành lang, cạnh bồn rửa tay luôn có dù, hoặc vào phòng thực hành đều có, sau em có thể mượn ở đó.” Dương Phong nói mà không nhìn Tiểu Khiết, giọng điệu hết sức tự nhiên.Tiểu Khiết đã trở nên thật hoang mang đến hoang đường trước những lời nói này, trong lòng cô dấy lên một cảm xúc cùng suy nghĩ...!có phải lần sau nếu lại bị thầy bắt gặp khi đang dầm mưa thì sẽ phải trả lời câu hỏi, dù ở đó không có cho em mượn hay sao mà lại tiếp tục dầm mưa.Còn đối với những người còn lại, trừ Kaka vẫn đang hết sức thú vị cười cười thì không có ai để ý nhiều, chỉ là thầy đang quan tâm đến học sinh như bình thường.Lúc ăn xong, thầy Dương Phong thanh toán tiền, còn không quên mua thêm một túi nước đủ các loại đưa cho Minh Thi.
“Chia cho các bạn, thầy có việc các em về trước.”Cả bọn không quên cảm ơn thầy, rồi lần lượt cúi đầu chào thầy đi ra quán.Kaka và Tiểu khiết vẫn đi lùi phía sau xa hơn những người đi trước như thường lệ.“Sao cậu biết tôi dầm mưa?”Nghe câu hỏi của bạn, kaka cười ra tiếng “Chứ không phải cậu muốn hỏi sao thầy biết cậu dầm mưa à?”Tiểu Khiết cũng không bất ngờ với câu thọc gậy bánh xe nhẹ nhàng của cô bạn lắm, vì đúng là cô cũng muốn hỏi như vậy.Kaka cười phá lên gõ đầu bạn.
“Thì…sao thầy biết cũng như sao tớ biết thôi, đều là thấy cậu đi dưới mưa, một lần thì tình cờ còn hai ba lần thì là không phải tình cờ đâu.
Mà cái dáng vẻ của cậu, mong manh nhỏ bé đi dưới mưa như vậy thật khiến người ta đau lòng đấy, ai cũng thấy vậy.”“Là vậy sao...!thấy đau lòng.” Tiểu Khiết nói như thầm thì, khuôn mặt bỗng tắt điện, tối lại ảm đạm đến thê lương, lẩm bẩm “Là ai thấy cũng sẽ đau lòng sao.”Tại sao anh thấy lại không mảy may đau lòng nhỉ.“Thầy chỉ biết thế thôi, tôi thì còn thấy sau những hôm mưa thật dai dẳng hôm sau mặt cậu lại đỏ hoe, không muốn tâm sự hay sao?’’ Kaka đứng lai, nắm lấy hai vai nhỏ của bạn, ở tư thế này, Tiểu Khiết cao chỉ đến ngang vai Kaka, nhỏ bé đến đáng thương.Tâm sự...Tiểu Khiết nhìn cô bạn, Kaka trông cá tính thẳng thắn lại vô cùng xinh đẹp, nhìn thấy cô gái này thật khiến người ta dễ chịu và dễ gần, nên ngày qua ngày không biết từ lúc nào đối với tình đồng môn này đã trở thành cái gì đó thật thân thiết nhưng...để ý từng chi tiết như vậy, quan tâm đến từng điều nhỏ nhặt như vậy...!trong cuộc sống của Tiểu Khiết đã rất rất lâu rồi cô mới nhận được một sự ấm áp lạ lẫm đến thế.Tiểu Khết xúc động, mắt đỏ hoe đi, làm cho cô bạn Kaka giật mình rối rắm.“Này, cậu đang làm gì vậy, là nước mắt cá sấu à?”Tiểu Khiết không nhịn được, cảm thấy buồn cười mà nấc lên, không rõ là tiếng khóc hay cười.“Đâu có.” Tiểu Khiết khoác tay cô bạn, kéo cô bạn tiến lên vừa đi vừa nói.
“Chỉ là lâu rồi mới có cảm giác lạ như thế này.
Về lớp thôi, muốn tâm sự cần phải có một chút men chứ.”“Tôi thì men và thuốc nhé.” Kaka nói thêm“Chiều cậu.”“Nhưng ý thầy đã rõ là nếu lần sau gặp cậu dầm mưa thì nên cho thầy một câu giải thích hợp lý rồi đấy nhé.”“Có à?” Tiểu Khiết nhíu mày.“Muốn biết có hay không cậu cứ thử xem.” Câu nói vừa kết thúc kèm teo tiếng cười giòn rụm không giấu được khoái chí.Hai cô bạn cứ thế tiếp tục câu chuyện của mình, chỉ là không phát hiện phía sau có một cậu bạn học cao cao vẫn luôn theo sau.
Cao Mạnh tay vẫn cầm chiếc máy ảnh hiệu fujifiml, màu trắng bạc, cùng ống len lớn, thỉnh thoảng hướng về phía hai cô bạn ở trước chụp tách tách, miệng nở ra nụ cười tươi vui đến ngờ nghệch của chàng trai trẻ vừa bị say nắng ai đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...