Tuyệt Đối Không Bằng Thâm Tình Anh Trao


Hôm sau.Dương Phong thức dậy sớm, anh chuẩn bị bữa sáng đơn giản, vừa ăn vừa kiểm tra công việc qua máy tính bảng.

Ăn xong anh tiện tay rửa chén bát ít ỏi, mọi thứ  gọn gàng rồi rời khỏi căn hộ lúc nắng vẫn chưa đủ làm khô những con đường ẩm ướt hay lá cây đọng nước.Dương Phong ngồi lên chiếc xe moto tay côn màu đen có hơi hướng cổ điển, dáng vẻ anh chạy xe âm trầm nhưng không thiếu phần mạnh mẽ.Anh chạy thẳng tới xưởng hàn cơ khí ở phía ngoài thành phố, cả buổi sáng anh ở đó, tập trung hướng dẫn cho những thợ học chế tác kim loại quý.

Đến gần trưa anh rời đi.

Ở xưởng anh rất được mọi người kính trọng, mỗi lần có ai đi qua đều cúi đầu chào hỏi hết sức lễ phép, rất tự nhiên thoải mái trao đổi hay hỏi ý kiến của anh, dù anh có phần kiệm lời và mặt lúc nào cũng nghiêm nghị.


Nhưng anh có kiểu cười rất dễ chịu, chỉ đơn giản nhếch môi lên, mắt hơi nheo lại đủ khiến học trò cảm thấy anh thật thân thiện, ôn tồn và anh cũng luôn lắng nghe mọi người theo một cách tôn trọng nhất.Dương Phong rời khỏi xưởng, chạy xe tới trường học, lúc anh đi vào lớp học đã gần kết thúc tiết học cuối cùng, anh nhận xét qua những mẫu tượng đang nặn dở của học trò sau đó cho tụi nhỏ nghỉ.Kết thúc buổi học sáng, cả bọn có vẻ như gần kiệt quệ sức lực, ai nấy đều nghiêng đầu, vặn vai, bóp bóp cánh tay.“Tụi em rửa tay, rồi đi ăn.”“Thầy sẽ đi cùng tụi em chứ.” Minh Thi nghe thầy nói mắt sáng quắc ra, người dựng lên, hết điệu bộ ủ rũ mệt mỏi đang nắn nắn hai vai.“Ừ.” Thầy nói không quên kèm theo nụ cười nhẹ nhàng quen thuộc.

“Thầy mời bù hôm qua.”Cả bọn dê lên một tiếng rồi kéo nhau ra ngoài, đi về cuối hành lang, miệng vẫn không ngừng rôm rã chuyện trò.“Có vẻ thầy đi làm để nuôi tụi mình hay sao ấy.”“Thôi đi bà ơi, tụi mình ăn có bao nhiêu đâu, thầy giàu mà, mình được ăn thì cứ ăn thôi.”“Ăn chùa nhưng không được mất thể diện nha, nhất là trước mặt thầy nữa.”“Vậy nên bà mới giả bộ ăn kiêng trước mặt thầy ấy à, chi cho mệt thầy có để ý đâu mà.”Cả bọn cười phá lên.Tiểu Khiết và Kaka đi phía sau nhóm bạn năm người đang hết sức cao hứng phía trước, cũng không nhịn được nhoẻn miệng cười.“Trông cậu cười thật khó coi.” Kaka nhìn cô bạn, đôi mắt tinh tường khám xét hết một lượt khuôn mặt nhỏ của Tiểu Khiết.

“Mắt thâm quầng, sưng nữa, là sao đây hả?”Tiểu Khiết ôm mặt mình, nghi ngại hỏi.

“Rõ lắm hả?”Nhìn cô bạn gật gật đầu, vẫn đang chờ câu trả lời đúng cho câu vừa hỏi, Tiểu Khiết cười một tiếng rồi quay đầu, đi tiếp.


“Thức đêm làm báo cáo.”“Ây da, có người thức đêm mà mắt lại sưng đỏ đấy...” Giọng Kaka kéo dài châm chọc, không chấp nhận câu trả lời vừa rồi.Tiểu Khiết khua khua tay.

“Thôi được rồi, đi rửa tay nhanh, không phải cậu phải hút thuốc mới ăn ngon sao.”Rồi kéo cô bạn nhanh chân đi tới bồn rửa ở sảnh cuối hành lang giữa.Dương Phong lên văn phong khoa lầu một kiểm tra lịch dạy ở bàn làm việc chung giữa phòng khoa, kiểm tra xong anh quay qua máy in lấy xập giấy vừa được máy in tuôn ra, cuốn lại tành ống, không có hành động dư thừa, xong thì trực tiếp đi ra cửa hướng xuống thẳng lầu trệt bằng thang bộ cạnh thang máy.Cả đám học trò đã đứng chờ anh trước cửa lớp.Dương Phong đi vào lớp, lúc qua nói với tụi nhỏ “Chờ thầy một lát.”Anh để xấp giấy trên bàn  gần cửa, lúc đi ra thấy Kaka và Tiểu khiết đang ngồi cạnh bàn góc dưới anh gọi“Tiểu Khiết, Kaka đi ăn nào.”Kaka bình thường cá tính mạnh mẽ, mỗi lúc chạm mặt thầy Dương Phong lại mất hết nghĩa khí như một con rùa, thụt thụt cái đầu mà ấp úng.  “Dạ...!tụi em...!có mang đồ ăn ạ.”Dương Phong đi tới gần, nói.

“Đi cùng các bạn.

Hai em có thể gọi thêm đồ ăn.”“Dạ.” Tiểu Khiết lập tức đứng dậy, kéo tay Kaka.

“Đi nào.” Rồi nở ra một nụ cười tươi tắn thường nhật..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận