Tuyển Tập Đoản Văn Đam Mỹ

Cực Bắc Chi Luyến
(Tình yêu ở vùng Cực Bắc)

Tác giả: Bắc Cực Hồ
Thể loại: thần thoại, nhất thụ nhất công
Ghép đôi: Huyền Minh x Lucifer
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

Từ khi có ký ức, ta đã thích rét lạnh, chỉ có ở thế giới mà gió Bắc gào thét, sắc trời hóa trắng ta mới có thể thoải mái. Vùng đất Cực Bắc, dãy núi cực Bắc, Đông là thứ mùa vĩnh viễn, đây là gia viên của ta.

Ta luôn một mình ngắm nhìn tuyết rơi, không phải ta thích cô độc, mà là người ta quen không một ai thích thế giới âm lãnh rét lạnh này, bọn họ không muốn tới chỗ ta, ta lại không thích rời khỏi đây, ban đầu còn có người thỉnh thoảng tới thăm, dần, bên cạnh ta không còn xuất hiện sinh vật hình người nào.

Thế là, buồn chán ta bắt đầu chăn nuôi, nuôi những con sơn dương màu đen, ở cái nơi chỉ có tuyết và nham thạch, không hề có sắc xanh này. Ta xưa nay không cảm thấy dê sống ở băng nguyên có gì kỳ quái, mãi đến khi gặp người kia.

Đó là một ngày rất bình thường, ta cầm roi buồn chán nhìn bầy dê tổ hợp thành đủ mọi đồ án giữa vùng tuyết trắng noãn, trên bầu trời dĩ nhiên truyền tới tiếng kinh ngạc: "Trời ạ, lần đầu tiên ta thấy có người chăn nuôi ở hoàn cảnh như vậy, người anh em, ngươi là yêu hay thần?"

Ta nghi hoặc ngẩng đầu, đập vào mắt là một sinh vật mỹ lệ không thể dùng ngôn ngữ hình dung. Mái tóc vàng xán lạn như ánh dương, đôi mắt bích say lòng như vầng trăng, phục sức hoa mỹ màu trắng khảm vàng, cánh chim trắng noãn như tuyết, tất cả đều tỏ rõ thân phận của người này: thiên sứ!

Hắn ở trên bầu trời sang sảng chào ta: "Chào, tại hạ Lucifini, hình như ta bị lạc đường, xin hỏi đây là đâu?"

Ta rất kinh ngạc, thanh âm đã lâu chưa từng sử dụng lộ ra mềm yếu vô lực: "Lucifini, phó quân của Thiên Quốc phương Tây? Ở đây là phương Đông!"

Lucifini trừng to mắt, rơi xuống bên cạnh ta, rất không hình tượng rên lên: "Ai chơi ta vậy?!"

Ta hiểu ý hắn, từ khi Chúa của hắn không màng tất cả phát động đại hồng thủy khiển trách nhân loại phương Tây lại lan đến phương Đông, Thần Giới phương Đông đã không còn hoan nghênh người của Thần Giới phương Tây nữa, lập ra kết giới khổng lồ giữa hai giới, kết giới cả Chúa của hắn cũng không thể phá giải, hắn dĩ nhiên có thể vi phạm, chỉ có thể nói là trò đùa của thượng thiên đi.


Tiếng mắng tàn bạo của vị thiên sứ này khiến ta thấy thú vị, ta mỉm cười giải đáp nghi hoặc của hắn: "Sợi dây trên cổ ngươi làm từ Cửu Diệu Tinh Thạch, nó là đặc sản của phương Đông, có thể xuyên qua mọi kết giới."

"Thật thần kỳ, thứ này cã Chúa của chúng ta cũng làm không được!" Lucifini rất hứng thú nhìn viên đá không chớp mắt trên cổ: "Thật không ngờ một tên ăn mày có thể cung phụng ra cực phẩm như vậy."

Ta cười, dưới tình huống không biết giá trị của nó còn đeo cống phẩm của một tên ăn mày lên cổ, vị thiên sứ này thiện lương đến bất ngờ. "Ngọn núi xa xa kia là cổng kết giới, ngươi băng qua đó có thể về lại phương Tây." Do dự một hồi, ta nhẹ giọng nói: "Sau này nếu rảnh... Có thể tới tâm sự với ta sao?"

Lucifini kinh ngạc nhìn ta, tiện đà cho ta một nụ cười xán lạn: "Sẽ, lúc ấy đừng chê ta phiền!"

Không lâu sau trận đại hồng thủy, thủ lĩnh sí thiên sứ Lucifini trên đường chấp hành nhiệm vụ không cẩn thận lạc đường tới phương Đông, gặp ta, từ đây thành người bạn duy nhất của ta.

Hắn rất chịu khó tới tìm ta, nhưng ta biết thân là phó quân của Thiên Quốc hắn rất bận, mỗi lần nghe hắn vui đùa kể về nhiệm vụ của mình, ta thường sẽ cho rằng Chúa của hắn đã giao hết mọi công việc cho hắn.

"Này Huyền," Có một lần hắn hiếu kỳ hỏi ta: "Ngươi rốt cuộc là yêu hay thần, vì sao có thể nhàn nhã như vậy?"

Ta biết yêu phương Tây thường hay bị thiên sứ săn giết, mà thiên sứ càng là vội vàng lãnh đạo nhân loại. Thế là ta hỏi hắn: "Thần, có tất yếu quản nhiều vậy sao? Vô luận là thần, là yêu hay là người, mọi người tự do tự tại không tốt ư. Nhân loại phương Tây trong mắt ta, không khác gì nô lệ của Thần."

Hắn hiển nhiên nổi giận, không thể khoan dung ta vũ nhục Chúa của hắn, ta nhìn bóng lưng hắn rời đi đột nhiên rất buồn, ta lại là người cô độc, nhưng ta không hối hận đã nói ra lời ấy, đối với hành vi của vị Thượng Đế kia, ta vẫn không vừa mắt.

Kết quả ta đánh giá thấp tình nghĩa của chúng ta, khi hắn lần thứ hai đứng trước mặt ta, ta phát hiện ta dĩ nhiên tưởng niệm giọng nói và khuôn mặt của hắn: "Ta cho rằng, ngươi sẽ không tới nữa."

"Đồ ngốc, sao ta bỏ ngươi được chứ?" Hắn cười xoa mái tóc đen của ta, thần sắc lại có ưu buồn nhàn nhạt, "Lời ngươi nói ta ngẫm nghĩ rất lâu... Thật không ngờ, trung thành ta dành cho Chúa, dĩ nhiên bị một câu của ngươi dao động!"

"... Xin lỗi."


"Không phải tại ngươi!" Đôi mắt màu bích nhìn về phía bầu trời, bất lực mờ mịt gọi người lo lắng: "Dao động, là trái tim ta... Có lẽ, tận đáy lòng ta, cũng không ủng hộ hành vi của Chúa."

Từ đó về sau, tính cách sang sảng dương quang của Lucifini dần trở nên trầm ổn, hỉ nộ ái ố vốn dĩ viết trên mặt bị giấu dưới bề ngoài ôn văn hữu lễ, đôi mắt trong suốt cũng dần thâm thúy khó lường... Ta không biết sự thay đổi này rốt cuộc là tốt hay xấu.

Hình thức ở chung của chúng ta cũng thay đổi. Vốn dĩ hắn tới là để xua tan tịch mịch của ta, nhưng không biết từ lúc nào, hắn thích gối đầu lên chân ta ngủ, như ta có thể giúp hắn xua tan mệt mỏi vậy.

Cuối cùng ta nhịn không được hỏi: "Thiên sứ nhiều như vậy, vì sao ta luôn thấy ngươi mệt mỏi?"

Hắn cười, mang theo trào phúng: "Hết cách rồi, cả Thiên Quốc đều do ta quản lý! Chúa... đang vội vàng chế tạo con trai... Một đứa con trai có thể giúp ngài thống trị nhân gian!"

Ta nghẹn lời, đối với dã tâm của Thần phương Tây, ta xưa nay vẫn không hiểu, nhìn sự mệt mỏi của Lucifini, trái tim bình tĩnh của ta dĩ nhiên dâng lên bất mãn với Chúa của hắn, còn có... đau lòng thay cho hắn.

Một ngày nọ, hắn mang vẻ âm trầm tới trước mặt ta, ôm chặt lấy ta, buồn bực nói: "Ta không thể hiểu, không thể đồng ý!"

Không đợi ta hỏi, hắn đã nói: "Biết hôm nay là ngày gì sao? Giáng Sinh! Ha hả, lễ Giáng Sinh! 100 năm sau sẽ là ngày lễ long trọng nhất phương Tây! Sai lầm, sai lầm đến cực điểm, Chía dĩ nhiên viết một kịch bản đặc sắc như vậy cho nhân loại!"

Hắn thét lên rất lâu như phát tiết vậy, sau khi ta cố gắng ngăn cản một trận tuyết lở mới dừng lại, hắn kể cho ta nghe về cuộc đời đã được sắp đặt tốt của vị Thần Tử sau này sẽ được xưng là Chúa Giê-su.

"Huyền," Cuối cùng hắn nhìn vào mắt ta nói: "Ta không thể chịu được hành vi của Chúa nữa... Sắp đặt nhân loại như một món đồ chơi, ta tuyệt đối không thể đồng ý!" Đôi mắt màu bích là kiên định trước đây chưa từng có, từng chữ từng câu: "Ta... sắp dựng cờ phản loạn. Có lẽ... đây là lần cuối cùng ta tới gặp ngươi."

Ta biết, lực lượng của Lucifini không thể nghi ngờ là rất mạnh, nhưng làm kẻ địch với Thần phương Tây, bại vong, hầu như là nhất định.


Đôi mắt màu bích của hắn ánh vào đôi mắt đen của ta, ta càng biết mình không thể ngăn hắn, cho nên... Ta hôn hắn: "Phương Đông chúng ta có một câu, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt... Bại, cũng phải giữ được mạng, cầu ngươi!'

Lucifini rất kinh ngạc hành động của ta, tiện đà ha hả cười: "Đồng tính luyến ái là điều Chúa căm thù đến tận xương tủy... Vậy thì sao chứ, ta không cho rằng tình yêu là dơ bẩn, Huyền, ta sẽ trở về, vì ngươi!" Những tháng năm dài dằng dặc, cảm tình giữa chúng ta từ lâu siêu việt hữu tình, bây giờ đâm thủng lớp màng ấy, chúng ta cũng không cần băn khoăn nữa!

Nhìn hắn không hề quay đầu bước lên con đường phủ đầy bụi gai mà đẫm máu kia, dóng máu rét lạnh chảy qua huyết quản của ta dần có ôn độ, Lucifini, tình yêu của ta, chúc ngươi thuận lợi bình an!

Trận đại chiến kinh thiên động địa ấy phương Đông cũng có nghe nói, sao Mai rực rỡ dẫn dắt một phần ba thiên sứ phản bội Chúa vạn năng, đại chiến thảm liệt vô cùng, Lucifini bị sí thiên sứ Michael kích thương vân vân. Khi nghe được những tin tức xấu này, ta không hề dao động, Lucifini là một vị thiên sứ kiêu ngạo, hắn đã đáp ứng ta, vậy sẽ giữ đúng lời, tin tưởng tình yêu của mình, cũng là một biểu hiện của yêu.

Từng ngày trôi qua, từng năm trôi qua, không biết đã chờ bao lâu, ta nghe được tin thiên sứ phản quân thất bại, sau đó sáng ngày thứ hai, ta chờ được hắn. Bề ngoài của hắn rất thảm, toàn thân chồng chất vết thương, nhưng dù sao hắn sống.

Trong mắt có sương mù, ta xoa gò má hắn, hỏi: "Sau này có tính toán gì?"

Ánh mắt hắn cháy lên chiến ý, không hề do dự nói: "Tiếp tục đối kháng với Jehovah!"

Ta thở dài, cũng cười, ngô ái, mục tiêu của ngươi có lẽ sẽ cần mấy tỷ thậm chí mấy triệu năm để hoàn thành, thậm chí nó còn có khả năng thất bại. Nhưng không làm vậy sẽ không phải là ngươi, bất kể con đường này gian nan cỡ nào ta đều sẽ ở bên ngươi, đối kháng vị Thượng Đế chuyên chế mà giả tạo kia.

Hắn dưỡng thương xong sửa lại tên mình, Lucifini là cái tên Thượng Đế ban cho hắn, hắn không hề lưu luyến vứt bỏ, từ đây về sau hắn là Lucifer!

Hắn rất ghét mái tóc vàng và đôi mắt bích của mình, nói chúng rất giống bọn thiên sứ ngu trung kia, luôn ước ao mái tóc của ta thì thào tự nói: "Tóc ta nếu là màu đen thì tốt rồi."

Ta mỉm cười không nói, cho hắn một đống Cửu Diệu Tinh Thạch, không lâu sau ở đây xuất hiện rất nhiều nhà cửa, vùng đất rét lạnh của cực Bắc, xưa nay chưa từng náo nhiệt như vậy. Chờ hắn mang tới vị thiên sứ phản bội cuối cùng, ta kéo hắn tản bộ, đã quyết định vĩnh viễn làm bạn với hắn, thì cũng nên ra chút sức.

"Ngươi từng hỏi ta là yêu hay thần, hiện tại ta cho ngươi biết đáp án." Ta qua loa nói: "Tên đầy đủ của ta là Huyền Minh."

Hắn ra vẻ kinh ngạc nhìn chằm chằm ta: "Cực Bắc Thủy Thần Huyền Minh?!"

Ở phương Đông, cái tên Huyền Minh này hiển hách sánh ngang với Nữ Oa, Phục Hy vân vân, làm một trong những Thần Tộc cổ xưa nhất, khiến đại hồng thủy Thượng Đế gây ra lan đến phương Đông chỉ bằng một phần ba phương Tây, lực lượng của Huyền Minh có thể nghĩ mà biết.


"Rất ngạc nhiên à?" Ta nắm lấy tay hắn, cũng chỉ có ôn độ trên người hắn, có thể khiến ta quên đi rét lạnh mình yêu nhất.

Lucifer thành thật trả lời: "Ừ, thấy thế nào ta vẫn cảm giác ngươi giống yêu."

"Thần và yêu đâu phân được rõ vậy, thần phương Đông, đại bộ phận là yêu tu luyện mà thành, nếu nói ta là yêu, cũng không quá phận." Cho nên ta chán ghét Jehovah, tự nhận là tài trí hơn người, võ đoán phủ định quyền lực sinh tồn của yêu, vọng tưởng khống chế nhân loại.

Xóa đi cái kẻ nhớ tới đã không vui ấy, ta nói tiếp: "Ta là Thủy Thần, có lúc cũng giúp đỡ cho Minh Thần, sơn dương màu đen ta nuôi, đều là linh hồn chờ chuyển thế."

Lucifer suy ngẫm nhìn ta, cười hỏi: "Ngươi đang đánh chủ ý gì?"

"Muốn chống lại Thần phương Tây, người cần phải có thế lực của mình. Ta đã hỏi Minh Thần, hắn đang sứt đầu mẻ trán với giải đất hắc ám của Ma Giới ở Minh Giới, nếu ngươi có lòng tin xưng vương được ở Ma Giới hỗn loạn kia, hắn nguyện ý tách toàn bộ Ma Giới ra khỏi Minh Giới rồi giao cho ta..."

"Ta đương nhiên có lòng tin." Nhìn ra được Lucifer rất cao hứng, ta nguyện ý khiến hắn cao hứng hơn nữa.

Nhẹ nhàng thổi một hơi, mái tóc vàng xán lạn, đôi mắt bích và cánh chim trắng noãn của hắn nháy mắt hóa thành màu đen, hắn kinh hỉ dị thường: "Ngươi dĩ nhiên có thể làm được!"

"Ta là Thủy Thần, nước của phương Đông bản sắc là đen, chưởng quản màu đen ta làm không được còn ai có thể làm được?"

Hắn thở dài ôm ta, khẽ thì thầm bên tai ta: "Gặp được ngươi là may mắn của ta..."

Ngày sau, Lucifer quả nhiên lấy thủ đoạn mạnh mẽ trở thành Ma Giới chi chủ, các thiên sứ sùng bái hắn cũng sôi nổi nhờ ta nhuộm mình thành đen. Từ đây màu đen là tượng trưng của đọa thiên sứ, đối lập với màu trắng của quang thiên sứ.

Làm thần của phương Đông ta không thích hợp chính diện chống lại với thần phương Tây, nhưng chỉ cần ta ở đây, Ma Giới sẽ vĩnh viễn yên ổn, Lucifer có thể toàn tâm toàn ý đối kháng Thượng Đế.

Trận chiến này đánh lâu dài đến mức ai thắng ai thua vẫn không thể biết, nhưng không hề gì, ta sẽ làm bạn hắn, hắn sẽ làm bạn ta, chỉ cần chúng ta bên nhau, cho dù đối mặt với tinh phong huyết vũ cũng là hạnh phúc, ta tin chắc, yêu, có thể chiến thắng tất cả!

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận