Tưởng Tưởng Đang Làm Gì Thế


" Vậy mà các ngươi dám đốt căn biệt thự?" Mẫn Lam nhìn mười người lòng chợt bừng lên nỗi sợ hãi hét lớn, tay chân luống cuống ngã phịch xuống.

" Tại sao chúng ta không dám chứ?" Nói xong, Mẫn Lam ra hiệu số năm mở cửa, không khí trong lành ào vào, mọi người vội vàng chạy ra hít thở, ngồi phệt xuống đất, tranh thủ lúc đó mười người lẩn vào khu rừng chạy đến chỗ Niệm Niệm.

Ở bên kia, Niệm Niệm trừng mắt lớn, làm một cuộc so mắt đại tài với người đàn ông tên An Nhạc, lúc sau cô mở miệng hỏi, " Sao chú không ngất?"" Tại sao ta lại phải ngất?" An Nhạc mỉm cười nhìn đứa bé quật cường đứng trước mặt mình khẽ cười.

Niệm Niệm ngồi lên ghế, vẻ mặt đăm chiêu nhìn An Nhạc, xong lại nhìn lọ thuốc mình đã sử dụng, nghi ngờ, xen lẫn thất vọng, An Nhạc nghĩ chắc hẳn cô bé nghĩ thuốc hết hạn chăng?Nửa buổi trầm ngâm, Niệm Niệm suy nghĩ đến các phương pháp, giả sử cô gọi Diệp đến cứu thì cũng không được ổn, vừa liên lụy cậu ấy cũng như chưa chắc đã thoát được, mới cất tiếng" Chú tha cháu, sau cháu tìm được cha mẹ thì cháu bảo ba mẹ đưa tiền cho chú, chú muốn bao nhiêu cũng được" " Cô bé, chủ ta đã mua mạng cháu, thì sẽ cho cháu cuộc sống mới, tạm ba mẹ cháu đang gặp một số vấn đề để họ tự giải quyết đi, cháu theo ta học hành, rồi về giúp họ báo thù sau được không?" An Nhạc mỉm cười đẩy gọng kính vẻ mặt chân thành nói.


" Cháu có gì mà tin chú được?" " Không tin cũng phải tin, vì cháu giờ là người của chủ chú rồi"" Cháu chấp nhận" Niệm Niệm khẽ nói, "nhưng mà phải dẫn bạn cháu theo nữa" " Báo, An tiên sinh" " Biệt thự bị cháy" Một anh lính gõ cửa đi vào, đằng sau là hàng loạt các người lính khác, mặt mày nghiêm nghị, sát khí đầy mình khiến Niệm Niệm hoảng sợ, nhưng cô biết đây là cơ hội, bên Mẫn Chi đã có hành động rồi, cô phải mau cứu bạn mình.

" Cứu đi, mau dập lửa" An Nhạc nhíu mày, sao chuyện này lại bỗng trở nên phiền phức hơn vậy?" An tiên sinh, có một đoàn đội khác sắp đến đây, tôi không biết là gia tộc nào, tình hình có vẻ khá loạn, chúng ta chỉ nhận được lệnh cứu tiểu thư Niệm Niệm thôi " Một người lính khác, đeo sao 2 cánh đứng phía dưới lại đáp tiếp, trên mặt anh ta hiện lên vẻ nôn nóng.

Trước sự nôn nóng của anh chàng sĩ quan kia, An Nhạc khẽ mỉm cười, hỏi" Nghĩa vụ quân nhân của chúng ta là gì?'" Nhưng thưa! " Anh chàng sĩ quan vẻ không phục, anh ta khong muốn nhiệm vụ này mất thêm nhiều người nữa.

" Cứu, cứu được bao nhiêu người thì cứu" " Kỉ cương quân đội như nào anh quên rồi sao, kéo anh ta đi, phạt anh ta theo luật quân đội" An Nhạc bỏ mắt kính, con ngươi sắc lạnh, mày nghiêm lại.

" Rõ" Các sĩ quan đứng thẳng tắp, người người đều toát mồ hôi trong lòng phù hộ anh chàng kia!.


Niệm Niệm mau chóng dẫn đám người quân đội về căn biệt thự đang bốc cháy kia, ở phía xa nhìn đã thấy khói dày đặc, càng vào sâu đến gần hơn, khói càng nhiều, ngạt cả mũi, cô không trực tiếp đến hẳn căn biệt thự mà dẫn đoàn người quay về phía sau, đến chỗ giếng nước được bọn trẻ đánh dấu, thì ngoi lên mấy cái đầu đang nhìn về hướng này.

" Các cậu!.

" Niệm Niệm nhìn thấy Mẫn Chi và 9 người khác thì mắt ướt nhòa, may quá họ không sao, họ đã thoát khỏi bọn Mẫn Lam.

10 bọn trẻ ôm chầm lấy nhau, ai nấy đều sụt sịt khóc, như việc thoát khỏi đám cháy, như việc thoát khỏi nơi mà mình bị đối xử bất công, đàn áp đến xương máu thịt lẫn lộn kia.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận