Tưởng Tưởng Đang Làm Gì Thế


" Niệm, sắp tối rồi" Một đứa bé chạy ra, cậu tên Lâm Thuận, cậu cũng trong nhóm 12 đứa trẻ kia, cậu thuộc số 12, bản thân cậu rất thích Niệm Niệm vì cô không ỷ mạnh hiếp yếu, cậu tin Niệm Niệm sẽ thành công.

" Chuẩn bị thôi" Niệm Niệm gật đầu một lúc sau, quả nhiên nhóm người đó chạy đến, đưa cô đi thay chiếc váy màu đỏ chúng chuẩn bị trước, bà lao công búi tóc cho cô, xịt ít nước hoa rẻ tiền lên, thấy ổn ổn liền gật đầu với 4 người còn lại, chúng liền dẫn Niệm Niệm, đi qua một hàng rào nhỏ đầy hoa đến đó là một căn phòng gỗ tọa trong cánh rừng, gõ cửa liền nghe thấy tiếng nói trầm thấp " Mời vào"Bước vào bên trong, Niệm Niệm nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục, đeo kính, bên cạnh là hai người mặc quân phục, bên ngoài từ đâu cũng xuất hiện hai người mặc quân phục đi bốt đen canh gác.

" Chào ngài, ngài là Lâm Mộc?" Người đàn ông trẻ tò mò hỏi.

" Không, tôi là thư kí của ngày ấy, họ An tên Hạc" An Hạc nói xong mỉm cười nhìn Niệm Niệm, " Đây là đứa bé con của nhà họ Tưởng?"" Vâng, vâng, đúng rồi ạ, ông chủ tôi đã làm ngài hài lòng?" Ông béo trung niên cười nịnh nọt hỏi.

" Chả phải các ngươi biết rõ, ai mới là người có lợi?" An Hạc đẩy gọng kính lên, chuyển tầm mắt, đôi mắt vốn hiền hòa nhìn Niệm Niệm nay khi nhìn lũ người đó, vẫn cái vẻ mặt hiền hòa đó nhưng nếu nhìn kĩ, đáy mắt lại thêm phần lạnh lẽo.


" Chúng tôi quả nhận không nhận được thư tín hồi đáp của Lâm Mộc tiên sinh mà đã bắt cóc đứa trẻ này, quả lỗi chúng tôi, nhưng An tiên sinh anh xem, chúng tôi làm là song phương cùng có lợi" Người đàn bà lao công mỉm cười, bàn tay vuốt nhẹ má Niệm Niệm, An Hạc nghe thế liền nhíu mày, gõ bàn, rồi phất tay, người đàn ông mặc âu phục cầm vali đến, mở nắp vali ra có hẳn 1 triệu đô la Mỹ ở đó.

" Đưa con bé cho chúng tôi, hết giao dịch, không ai nợ ai" An Hạc đứng dậy, đi ra ngoài đúng lúc đó, một mùi hương sốc lên, An Hạc ngửi " Hửm, mê dược? ai dám?"Năm người kia nhanh chóng ngất đi, nhưng An Hạc và bốn người mặc quân phục kia vẫn đứng bất động, thấy vậy Niệm Niệm liền lộ ra vẻ lo lắng, rốt cuộc mê dược này cô nghe theo Diệp điều chế, sai ở đâu chứ? Diệp không thể lừa cô được.

Cùng lúc đó, ỏ phía bên kia, 11 con người cũng nhanh chóng hành động, hạ mê dược khắp nhà, thấy căn nhà yên tĩnh liền nhanh chóng chạy xuống lầu," Các ngươi định chạy đi đâu?" Một giọng nói chua loét the thé, trước mặt bọn họ, Mẫn Lam dẫn theo mười đứa trẻ đứng chặn trước cửa, khóa cánh cửa lại.

" Tại sao các ngươi biết? Sao ngươi không trúng mê dược" Mẫn Chi hoảng sợ, vô thức lùi xuống.


" Lam Thái, qua đây, khi đám người đó trở lại, ta tuyệt không bạc đãi ngươi" Mẫn Lam không nghe thấy Mẫn Chi nói trên mặt lộ vẻ đắc ý, vẫy tay với Lam Thái.

Mười đứa trẻ khác quay qua nhìn, sững sờ, tuyệt vọng khi nhìn thấy Lam Thái đi qua, hàng loạt biểu cảm thu vào trong mắt Mẫn Lam, cô ta đắc ý, " Do các ngươi ngu ngốc tin người mà thôi"" Không ai trong các ngươi muốn thoát ra khỏi đây ư?" Y Y hét lên.

" Đám người kia sắp về rồi, xung quanh biệt thự toàn rừng với rừng, đi đâu được, người động não tí đi" Một bé trai đứng cùng Mẫn Lam khinh miệt nhìn Y Y.

" Yên Thế, sang phương án hai" số Mười nhìn Yên Thế ra hiệu, thấy Yên Thế gật đầu, ra hiệu 9 người còn lại đeo tấm vải ướt lên, một luồng khí nóng nổi lên.

" Cháy rồi" Một giọng nói ở đâu hét lên.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận