Trầm Uyển sợ hết hồn, nghiêng đầu ngóng ra, hắn vậy là đang tức giận sao hả? Nàng rộng lượng như vậy để hắn đến ngủ với Lâm Tình Tuyết mà hắn còn nổi giận á? Có lộn không vậy trời.
Vờ vịt! Nhất định là đang vờ vịt rồi!Lâm Tình Tuyết trẻ trung xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, chỉ sợ là hắn sớm đã muốn tới đó ngủ với nàng ta rồi.
Hắn chắc là chỉ sợ thê tử bị mất trí nhớ là nàng nghĩ hắn có mới quên cũ, nên vẫn luôn nhẫn nhịn tối nào cũng đến viện Thu Thạch ngủ lại thôi.
Hắn tỏ vẻ tức giận vậy chứ trong lòng chắc là vui sướng lắm chứ đâu.
Chỉ hi vọng là hắn hôm nay đến ngủ với Lâm Tình Tuyết rồi ghiện luôn đi, sau này cũng đừng có tới viện Thu Thạch của nàng nữa là được rồi.
Thu Cúc ở ngoài cửa phòng hỏi vào:” Phu nhân, sao tướng quân lại đi vậy?”
Nàng vừa rồi đang rửa chân trong phòng mình, nghe thấy tiếng bước chân, liền nhìn ra cửa sổ xem sao, vừa vặn thấy tướng quân đang đi nhanh ra ngoài, hơn nữa lúc ra còn đóng sập cửa viện thật mạnh nữa.
Nàng nghĩ không phải là tướng quân và phu nhân cãi nhau chứ nên liền tới hỏi thăm 1 chút.
Trầm Uyển trả lời:” À, hắn muốn tới Phù Vân Các thì đi thôi”.
“Tướng quân hôm nay không phải ngủ lại ở viện của chúng ta sao?” Đang yên đang lành sao lại muốn đi tới Phù Vân các chứ? Thu Cúc không khỏi có chút lo lắng, tướng quân rõ ràng đã tới đây rồi, thường đều sẽ ngủ lại, nhưng mà giờ lại đi Phù Vân các, nếu hạ nhân trong phủ mà biết thì không biết sẽ chê cười phu nhân thế nào nữa!
Những ngày này , tướng quân đêm nào cũng ở lại viện Thu Thạch, mấy hạ nhân trong phủ cũng coi như yên ổn.
Nếu sau khi tướng quân đến Phù Vân các rồi, không đến viện Thu Thạch nữa, hoặc ít tới những hạ nhân này không biết sẽ đàm tiếu, bày trò thế nào sau lưng phu nhân nữa! Nói không chừng mỗi người đều phải tới đả kích phu nhân 1 cái nữa!
“Hắn tự nhiên muốn tới Phù Vân các , rồi đi thôi”.
Trầm Uyển không muốn nói cho Thu Cúc biết là mình đã khuyên Tống Hằng chia sẻ ân huệ đâu, nếu không nha đầu này chắc chắn sẽ nói nàng đầu óc bị úng nước hỏng rồi không chừng.
“A..” Trầm Uyển lấy tay che miệng ngáp 1 cái rõ to, rồi nói với Thu Cúc đang lo lắng bên kia:” Được rồi, không còn sớm nữa, ngươi mau đi ngủ đi”.
“Vậy nô tỳ cáo lui”.
Thu Cúc khép cửa phòng lại, lo lắng trở về phòng mình, 1 đêm này Thu Cúc mất ngủ.
Trầm Uyển vốn nghĩ là không có Tống Hằng thì nàng có thể ngủ ngon hơn, không bị gò bó, càng yên tĩnh, 1 mình 1 cái giường to tha hồ mà lăn.
Nhưng mà sự thật lại chứng minh là nàng nghĩ sai rồi, ngủ tới nửa đêm thì nàng tỉnh ngủ, lại còn cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Nhưng mà cũng may là không lâu lắm thì nàng lại ngủ thiếp đi, chỉ là ngủ không được ngon lắm thôi.
Tống Hằng sau khi rời khỏi viện Thu Thạch, vốn định hờn dỗi đi thẳng đến Phù Vân các rồi, nhưng mà đi nửa đường thì bị gió thổi lạnh quá, làm cho hắn bình tĩnh hẳn lại, sau đó thì đổi hướng đi đến thư phòng, rồi ngủ lại thư phòng luôn.
Hôm sau Tống Hằng không đến viện Thu thạch ăn sáng, sau bữa tối cũng không đi theo Trầm Uyển về viện Thu Thạch nữa, mà là bị 2 đứa con mình lôi kéo đến Phù Vân các với Lâm Tình Tuyết.
Trầm Uyển không khỏi nổ cả pháo hoa, bởi vì nàng cuối cùng cũng thất sủng rồi, cuối cùng cũng không cần mỗi ngày ngủ chung cùng Tống móng heo trên 1 cái giường nữa.
Chuyện này cho dù chỉ là 1 bước đệm nhỏ trong cả chặng đường đời của nàng, nhưng lại là 1 bước tiến lớn trong hành trình này của nàng.
Chỉ cần cảm tình giữa Tống móng heo và Lâm Tình Tuyết ngày càng tốt, thì liền sẽ thấy mình ngày càng chán, đến lúc đó nàng sẽ có thể chia tay mỗi người mỗi ngã với hắn rồi, tất cả đều hoan hỉ mà.Từ nay về sau, trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi, tự do tự tại, vô uu vô lo, thích làm gì thì làm rồi nha.
Trầm Uyển là vui sướng vô cùng, nhưng mà Thu Cúc bên cạnh lại âu sầu chết lặng, thậm chí còn bắt đầu rụng tóc luôn rồi.
Tại Phù Vân các.
Lâm Tình Tuyết tắm xong,mặc vào cái yếm thêu hoa sen, ben dưới mặc váy lụa xanh nhạt, khoác bên ngoài 1 cái áo lụa trắng mỏng manh.
Dáng người nàng hấp dẫn lấp ló ẩn hiện dưới lớp vải lụa mỏng, nhìn vô cùng mê người.
Hiện giờ nàng đang giơ bàn tay mịn màng ra vẫy vẫy nước trong bồn tắm để thử độ nóng
“Nước vừa tốt rồi, các ngươi đều lui ra hết đi”.
Nàng nói với Lâm thị đang đứng trong phòng cùng tiểu Sương đang xách theo 1 thùng nước.
“Vậy nô tỳ xin cáo lui”.
Tiểu Sương thi lễ, cười lui ra ngoài.
Hôm nay tiểu thư cuối cùng cũng cùng tướng quân động phòng rồi, tiểu thư rốt cuộc cũng đợi được đến ngày này rồi.
Phải biết là những ngày này tướng quân vẫn luôn ở lại viện Thu Thạch, 1 số hạ nhân trong phủ đều nghị luận sau lưng cả đó.
Họ nói trong lòng tướng quân người vẫn luôn yêu thương nhất đại phu nhân, cưới tiểu thư nhà nàng hoàn toàn là bất đắc dĩ thôi.Nếu không phải vậy thì tướng quân cũng sẽ không một mực ngủ lại viện của đại phu nhân mà không hề bước tới cửa viện của tiểu thư 1 bước.
Còn nói tiểu thư thật đáng thương, sau này nói không chừng là sẽ phòng không gối chiếc thôi.
Qua đêm nay rồi thì nàng xem mấy cái miệng nát của đám hạ nhân còn có thể nói ra mấy lời đó nữa không.
Lâm thị không đi ra ngoài cùng tiểu Sương, mà đợi nàng ra ngoài rồi mới đi tới bên cạnh Lâm Tình Tuyết nói nhỏ:”Cái xuân cung đồ kia người đã xem qua nhiều lần,nên làm thế nào chắc cũng không cần ma ma dạy người đâu phải không?”
“Ma ma”.
Lâm Tình Tuyết đỏ mặt cúi đầu hờn dỗi.
Lâm thị thấy biểu hiện của nàng như vậy thì cười cười nói:” Ma ma biết tiểu thư người da mặt mỏng, nhưng mà đã lên giường rồi thì không thể cứ thẹn thùng như vậy được.
Đàn ông đó mà! Mặc dù đều thích mấy cô gái đứng đắn hay xấu hổ, nhưng đã lên giường thì lại thích dạn dĩ, người đợi 1 lát nữa cần phải thả lỏng 1 chút, không thể quá cứng nhắc được”
Ả tiện nhân kia xem ra chắc là 1 người cứng nhắc rồi, trên giường chắc là cũng cứng nhắc như vậy, làm cho người ta cảm thấy tẻ nhạt, vô vị.
Cho nên tiểu thư nhà mình không thể như thế được, nếu không thì không chắc có thể chiếm lấy tình cảm, quan tâm của tướng quân được.
“Ma ma, nhanh nhanh đi ra ngoài đi mà!” Lâm Tình Tuyết mặt đã nhanh đỏ đến muốn nhỏ máu rồi, cúi đầu đẩy Lâm ma ma ra 1 chút.
Ma ma nếu mà nói thêm nữa chắc nàng xấu hổ chết mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...