Tướng Quân Phu Nhân Chọc Không Được- Trầm Uyển Tống Hằng


Nghe thấy bên ngoài có người gọi đại tiểu thư, Lâm Tình Tuyết biết ngay là Tống Tử Ngọc quay trở lại rồi, liền từ trong phòng đi ra.
“Tử Ngọc, Tử Ngọc...” Thấy Tống Tử Ngọc như mất hồn mất vía, nàng liền gọi to 2 tiếng.
“Con làm sao vậy?” Lâm Tình Tuyết tỏ ra quan tâm hỏi
Tống Tử Ngọc lắc đầu nói:” Không sao ạ”
“Tử Ngọc”.

Lâm Tình Tuyết nắm lấy vai cô nàng, nghiêm mặt hỏi:” Có phải tỷ tỷ mắng con không?”
Mắng cô nàng sao? Mẹ bảo mình lăn đi, có gọi là mắng không? Cô nàng nghĩ nghĩ rồi trả lời:” Không có ạ, nhị nương yên tâm đi, ta đã nói với mẹ ta rồi, bà ấy hẳn là sẽ không đọc chiếm cha ta, không cản trở cha tới viện của nhị nương nữa đâu”.

Trừ phi người thật sự muốn để cho cô nàng với Tử Lăng không nhìn nhận nữa.
Nghe vậy thì Lâm Tình Tuyết mặc dù trong lòng rất vui, nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ nhíu mày nhìn Tống Tử Ngọc nói:” Tử Ngọc, con không nên đi đến đó, nhị nương không hi vọng mối quan hệ giữa con và mẹ con vì nhị nương mà ảnh hưởng đâu”.
Tống Tử Ngọc cười cười với nàng nói:” Không có chuyện gì đâu ạ”
Nhị nương tấm lòng lương thiện như vậy, tính tình lại mềm yếu, mình mà không giúp thì ai giúp nàng đây.

“Đúng rồi, ta mới có được 1 xấp vải gấm hoa thượng hạng, để may y phục cho con thì vô cùng phù hợp đó”.

Lâm Tình Tuyết nói
Gấm hoa sao? Tống Tử Ngọc ánh mắt sáng lên, vội vàng gật đầu nói:” Được ạ, nhị nương thật tốt với con”.
Vải gấm hoa là thứ vô cùng trân quý,1 xấp vải này cũng hơn mấy trăm lượng bạc rồi.

Lần trước lúc đi Hộ Quốc tự thắp hương, cô nàng đã thấy Lưu Phương quận chúa mặc 1 bộ đều là gấm hoa, bộ y phục kia rất là đẹp, làm cho cả 1 đám tiểu thư khác đều bị lu mờ cả.
Cô nàng lúc đó chỉ mặc 1 bộ vải gấm phổ thông thôi, giá trị còn không bằng y phục của nha hoàn bên cạnh Lưu Phương quận chúa nữa.

Lúc đó cô nàng đã bị mấy tiểu thư khác cười chê cả nửa ngày luôn.
Mà cô nàng bị mất mặt như vậy cũng chính là vì mẹ làm hại, cũng vì mẹ không mua vải tốt hơn để may y phục cho cô nàng, cũng không chuẩn bị trang sức đẹp cho cô nàng nữa, nên cô nàng mới bị người ta cười chê như vậy.
Lâm Tình Tuyết ôn nhu cười cười, kéo tay cô nàng vào phòng.
Con gái quê mùa đúng là con gái quê mùa mà, tùy tiện cho 1 chút đồ tốt thôi thì đã vui sướng như vậy rồi, coi nàng như mẹ ruột luôn, chuyện gì cũng cam tâm tình nguyện làm cho nàng.
Tống Tử Ngọc vốn cho là sau khi cô nàng nói những lời kia rồi thì mẹ sẽ không độc chiếm lấy cha nữa.

Vậy mà không nghĩ tới, buổi tối sau khi ăn cơm xong, cha lại cùng mẹ về viện Thu Thạch nữa.
Trời thu trăng sáng, tối lại rất yên tĩnh.
Trầm Uyển ngồi xếp bằng trên giường, chờ Tống Hằng trong phòng tắm ra, nàng có mấy lời muốn nói với hắn.
Chờ cho Tống Hằng vừa lau tóc vừa đi ra, thấy nàng vẫn ngồi trên giường chưa ngủ, trên mặt tỏ vẻ rất bất ngờ.

Bởi vì trước giờ sau khi hắn tắm xong đi ra thì nàng đều đã ngủ rồi.
“Ta có vài lời muốn nói”.

Trầm Uyển đi thẳng vào vấn đều.
Tống Hằng đi tới ngồi lên giường hỏi:” Lời gì vậy?”

“Uhm...” Trầm Uyển sắp xếp câu từ trong lòng 1 chút rồi nói:” Người là đã có bình thê rồi,mà mỗi tối đều ngủ lại chỗ của ta thôi có phải là không tốt lắm hay không? Người cũng nên đến chỗ của Lâm muội muội mà ngủ lại mới đúng a”
Nàng cũng không phải vì cái đứa bạch nhãn lang kia hôm nay tới làm loạn như vậy, mới nói với Tống Hằng những lời này, nàng là thực sự không muốn mỗi ngày đều cùng hắn ngủ cùng 1 giường.

Mặc dù là bây giờ hắn chưa có làm gì nàng cả,nhưng mà không dám cam đoan là mãi về sau hắn cũng sẽ không làm gì a!
Hơn nữa gần đây nàng đều dùng bách hoa ngọc lộ hoàn, còn cần phải ngâm mình trong nước có bạch tuyét lộ nữa, màu da này cũng đã có chút cải thiện rồi, cả người nhìn đã có chút sức sống hơn nhiều rồi, những vết nám trên mặt cũng đã mờ đi bớt, cũng tạm dễ nhìn hơn 1 chút rồi.

Mặc dù là vẫn không được như Lâm Tình Tuyết như trước, nhưng mà Tống Hằng cũng là đàn ông mà, cũng sẽ có nhu cầu thôi.

Vì để tránh lúc hắn có nhu cầu đó, mà người bên cạnh lại là mình thì chết, nên phải đẩy hắn đến chỗ Lâm Tình Tuyết mà ngủ lại nhiều 1 chút.

Như vậy thì , khi hắn đến đó ngủ đến ghiền rồi, tối nào cũng đến Phù Vân các mà ngủ thì nàng liền sẽ rất thanh tịnh mà.
Vợ lớn rộng lượng như vậy đó, còn chủ động nói ra lời như vậy, hắn nên cảm thấy vui mừng mới đúng chứ, nhưng vậy mà hắn lại cảm thấy có chút buồn bực, không vui.
“Ngươi muốn ta đến chỗ nàng ấy sao?”.

Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, đôi mắt đen tuyền nhìn chằm chằm Trầm Uyển.
Trầm Uyển bị hắn nhìn có chút hơi run, có chút sợ sợ, rụt rè nói:” Cũng nên cùng được hưởng ân huệ mới phải mà, cũng không thể bắt Lâm muội muội cứ mãi phòng không gối chiếc được.


Người cuối cùng cũng không đến chỗ nàng ta, ta nghĩ là trong lòng nàng ta chắc rất khổ sở đó!”
“Cùng hưởng ân huệ sao?”.

Nàng lại còn biết nói thành ngữ kiểu này, Tống Hằng ngoài mặt cười mà trong lòng không cười nhếch nhếch môi.

Hắn tự nhiên thấy có chút tức giận, hắn vẫn 1 lòng muốn bên cạnh nàng, nàng lại đẩy mình lên giường phụ nữ khác.
Chẳng lẽ bị mất trí nhớ rồi thì tình cảm với mình cũng biến mất luôn sao?Cho dù hắn cùng Lâm Tình Tuyết ngủ chung thì nàng cũng không để ý sao?
“Cám ơn phu nhân đã nhắc nhở, vi phu đi ngay đây”.

Hắn lạnh giọng nói rồi đứng lên, đi đến trước tấm bình phong, cầm lấy y phục của mình, mặc vào rồi liền đi ra ngoài.
“Rầm...” Không bao lâu sao, Trầm Uyển nghe thấy tiếng đóng cửa rất vang dội.

Tiếng động kia rất lớn, thể hiện rằng lúc đóng cửa người này đang tức giận lắm chứ không vừa đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận