Tướng Quân Phu Nhân Chọc Không Được- Trầm Uyển Tống Hằng


“Người vẫn là mẹ ta sao?”.

Nếu là mẹ thì như tính tình của mẹ sẽ tuyệt đối không đuổi mình ra ngoài như vậy đâu.
Trầm Uyển nói:”Ta đặc biệt hi vọng là ta không phải lắm, dù sao thì ai cũng không hi vọng sẽ có 1 đứa con gái không có lễ phép, không quy cũ phép tắc, không tôn trọng mình như vậy cả”.
Có 1 đứa con gái như vậy, nàng thật cảm thấy vô cùng bi ai cho nguyên chủ.
“Phu nhân...” Thu Cúc lắc đầu với nàng, ra hiệu nàng không nên nói như vậy với tiểu thư.

Vốn tiểu thu đã không gần gũi với phu nhân rồi, nếu tiếp tục như vậy nữa, quan hệ của 2 người sẽ càng ngày càng tồi tệ, đi tong luôn.
“Người...”Tống Tử Ngọc tức giận đến không nói không ra lời gì.

Lời này của mẹ nói cứ như cô nàng rất xấu tính, rất tệ, rất kém cỏi vậy.
“Ngươi cái gì mà ngươi? Ngươi có lời thì cứ nói, có rắm thì mau thả, thả xong thì đi mau đi”.

Trầm Uyển không nhịn được nữa mà nói.
Tống Tử Ngọc giận đến nghiến răng, tay nắm lại thành đấm trong tay áo.

Cô nàng cắn răng, nhìn Trầm Uyển mà chất vấn:” Người rốt cuộc là đã dùng thủ đoạn gì với cha vậy? Cứ một mực độc chiếm cha, để ông ấy không thể đến viện của nhị nương nữa.”
Con bé này lại còn là tới vì Lâm Tình Tuyết nữa chứ, nó đúng là đứa con gái ngoan của cô vợ nhỏ mà.
“Đại tiểu thư người nói bậy cái gì vậy? Phu nhân làm gì có...”
“Ngươi câm miệng”.

Tống Tử Ngọc chỉ tay vào Thu Cúc, ngắt lời.
Trầm Uyển trực tiếp đứng dậy, hai ba bước đi tới trước mặt Tống Tử Ngọc đánh vào ngón tay đang chỉ vào Thu Cúc nói:” Chỉ cái gì mà chỉ hả? Ta trước đây không có dạy cho ngươi chỉ tay vào người khác là hành vi rất không lễ phép hay sao hả?”
Chuyện liên quan tới dùng ngón tay chỉ người khác này là nguyên chủ dạy Tống Tử Ngọc lúc nó còn rất nhỏ rồi.
“Hừ...” Tống Tử Ngọc hừ hừ bỏ tay xuống.
“Người đã nhớ lại rồi sao?”
“Ta mặc dù không nhớ chuyện trước đây, nhưng chuyện không thể dùng ngón tay mà chỉ người khác ta chắc chắn cũng đã dạy cho ngươi rồi”.

Trầm Uyên nói:” Ta cũng hiểu được ý đồ của ngươi rồi, ta nói rõ ràng cho ngươi biết, ta chả có dùng thủ đoạn gì với cha ngươi cả, càng là không độc chiếm hắn, bảo hắn không đến viện của nhị nương của ngươi, là tự mình hắn mỗi ngày đều cứ muốn tới chỗ của ta đó”.
Nàng cũng ước gì mỗi ngày Tống móng heo này có thể cứ đến viện của vợ nhỏ đi! Nhưng mà hắn là không chịu đi a!
“Ai mà tin chứ”.

Nhị nương người vừa đẹp vừa lương thiện như vậy, cha vì sao lại không đến viện của người chứ?
“Nếu như ngươi không tin thì có thể đi hỏi cha ngươi đi.

Nhưng mà trước khi hỏi thì nên chuẩn bị tinh thần có thể bị phạt quỳ trước “.

Theo như tính khí của Tống móng heo, đương nhiên là sẽ phạt quỳ con bé rồi.
Tống Tử Ngọc đương nhiên là không tin rồi, nhưng mà cô nàng cũng không dám đi hỏi cha, nếu cha cô nàng mà biết con đứa con gái trong nhà mà lại đi quản chuyện hậu viện phòng the của hắn thì tất nhiên là sẽ nổi giận rồi.
Không lẽ cứ để như vậy thôi sao? Cô nàng nghĩ nghĩ nói:” Mẹ, lúc cha và nhị nương thành thân, những gì ta và Tử Lăng đã nói với người, chắc người đã quên.

Vậy ta sẽ nói lại lần nữa, nếu như người khi dễ nhị nương, ta và Tử Lăng sẽ không thừa nhận người nữa”.
Thu Cúc cả kinh lui về sau 1 bước, nàng đau lòng nhìn phu nhân nhà mình, trước lúc phu nhân rơi xuống nước, tiểu thư và thiếu gia vậy mà đã nói những lời như vậy với phu nhân.


Trời ạ, ngay lúc đó phu nhân đã đang thương tâm lắm rồi, khổ sở lắm rồi.

Nàng bắt đầu bị lung lay cái suy nghĩ trước đây của mình, có lẽ phu nhân cũng không phải là trượt chân rơi xuống nước, mà là bị tiểu thư và thiếu gia đả kích, tổn thương nên mới nhảy xuống tự sát.
“Đại tiểu thư, phu nhân đây chính là mẹ ruột của người mà! Người là được sinh ra từ phu nhân mà, là máu mủ ruột thịt của phu nhân đó.

Sao người và thiếu gia có thể nói những lời tổn thương phu nhân như vậy được?”
Có thể là ý thức còn sót lại của nguyên chủ trỗi dậy, tim Trầm Uyển bỗng nhiên co rút đau đớn bùng lên.

Nàng che ngực, lạnh lùng nhìn Tống Tử Ngọc đang không hề cảm thấy mình có nửa điểm nào sai mà quát lớn:” Lăn ra ngoài”.
Nhìn ánh mắt của nàng, Tống Tử Ngọc trong lòng bỗng rụt rè, cô nàng không khỏi lùi về sau 1 bước, há miệng nhưng không nói được gì, cuối cùng quay đầu chạy ra ngoài.
“Phu nhân”.

Thu Cúc đến bên cạnh Trầm Uyển, đỡ nàng ngồi xuống băng ghế đá.

Trầm Uyển hít sâu 2 cái, tim cũng từ từ thả lỏng 1 chút không còn đau như lúc nãy nữa.
“Tiểu thư và thiếu gia thật quả là không thể tưởng tượng nổi nữa”.

Lúc nói 2 chữ cuối, giọng Thu Cúc đã trở nên nghẹn ngào
“Chúng ta hãy nói cho tướng quân đi”.


Phu nhân đương nhiên không thể quản được tiểu thư và thiếu gia, vậy thì để tướng quân dạy dỗ thôi.Nàng thật hi vọng sau khi tướng quân biết được, có thể dạy dỗ thiếu gia và tiểu thư 1 trận.
Trầm Uyển lắc đầu nói:” Không cần để ý đến bọn nó đâu, bọn nó không phải là cảm thấy Lâm Tình Tuyết tốt với bọn nó sao, vậy thì cứ để bọn nó chờ xem Lâm Tình Tuyết có thể tốt với bọn nó đến khi nào”.
Nếu Lâm Tình Tuyết có đứa con của chính mình rồi, thì làm gì có chỗ nào mà đặt 2 con bạch nhãn lang này trong lòng chứ.

Nói không chừng còn có thể vì con của chính mình mà chèn ép 2 con bạch nhãn lang này nữa!
“Phu...”
“Tay ngươi không sao chứ?”.

Trầm Uyển ngắt lời Thu Cúc
Thu Cúc lắc đầu nói:” Không sao ạ, cũng không có chảy máu”
“Vậy chúng ta tiếp tục may đồ đi”.

Trầm Uyển cầm lấy kim chỉ sửa sang lại, rõ ràng là không muốn nói chuyện của 2 đứa bạch nhãn lang kia.
Lại nói về Tống Tử Ngọc sau khi chạy ra khỏi viện Thu Thạch, liền đi thẳng đến Phù Vân các, ngay lúc đến cửa viện, Tống Tử Ngọc như mất hồn mà bước vào trong, ngay cả nha hoàn ở cửa gọi cô nàng dường như cũng không nghe thấy.
Nhớ lại lời mẹ cô nàng nói lúc nãy và cả ánh mắt đó, trong nội tâm không tránh khỏi suy nghĩ rằng mình có phải đã làm sai hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận