Lâm Tình Tuyết lau nước mắt , nhỏ giọng nói:” Không có mà, ta không có khóc, chỉ là hạt cát bay vào mắt thôi”.
“Cái gì mà cát bay vào mắt chứ, người rõ ràng là khóc mà”.
Tống Tử Ngọc trầm mặc, ngồi xuống bên cạnh Lâm Tình Tuyết hỏi:” Ai đã ăn hiếp người vậy?”
Lâm Tình Tuyết cũng không nói , chỉ cắn môi lắc đầu, 1 bộ kiểu vô cùng ủy khuất khổ sở.
“Chắc chắn là có người ăn hiếp người rồi, Người cứ nói với ta là ai làm đi, ta giúp người đi dạy dỗ hắn”.
Tống Tử Ngọc nói xong có chút hùng hổ xắn tay áo lên.
Đối với con bé mà nói, nhị nương so với mẹ ruột còn thân thuộc hơn.
Nhị nương đối xử với mình vô cùng tốt, cho nên chuyện của nhị nương chính là chuyện của mình rồi.
Lâm Tình Tuyết nắm tay Tống Tử Ngọc, đôi mắt đẹp đỏ lên rưng rưng nước, nhìn con bé nức nở:” Cũng không có ai ai hiếp ta cả, ta chỉ là tự cảm thấy khổ sở trong lòng thôi”
“Ai làm cho người khổ sở?” Tống Tử Ngọc nghiêng đầu hỏi
Lâm Tình Tuyết cắn cắn môi, muốn nói rồi lại thôi.
Nàng càng là kiểu không muốn nói như vậy thì Tống Tử Ngọc càng nóng vội muốn biết.
“Nhị nương người nhất định phải nói nha! Đừng làm con lo lắng chứ”
Lâm Tình Tuyết vờ vịt như bị con bé tra hỏi lắm mới dám mở miệng vậy:” Tỷ tỷ giống như vẫn không thích ta, cho dù mất trí nhớ nhưng mà trong lòng vẫn còn oán hận ta”.
“Mẹ con sao?” Tống Tử Ngọc nhíu mày nói:” Mẹ con vốn là ghen tỵ với người, không cho phép người, bà ấy không thích người thì cứ không thích đi, người không cần để ý tới bà ấy là được rồi”.
Mẹ nó cả đời chắc cũng không thay đổi được, chỉ cần bà ấy không ăn hiếp nhị nương là được, con bé thật cũng không thể yêu cầu xa xôi là bà ấy có thể thích nhị nương, xem như chị em được.Nhị nương là 1 người tính tình lương thiện, cũng bởi vì mẹ oán người, không thích người, nên mới khổ tâm như vậy.
“Nhưng mà kể từ khi tỷ tỷ tỉnh lại cho tới nay, cha con chỉ ăn qua 1 bữa sáng tại Phù Vân các đúng 1 lần, sau đó cũng không hề bước chân vào nửa bước nữa”.
Nói xong nàng cúi đầu, giống như lẩm bẩm tự nói vậy:”Cũng không biết có phải tỷ tỷ đã nói gì với phu quân không nữa...”
Nghe vậy, Tống Tử Ngọc nhếch môi suy nghĩ thật kỹ.
Mẹ nó tỉnh lại cũng hơn nửa tháng rồi, cha chỉ ăn sáng ở Phù Vân các 1 bữa, sau đó không đến nữa, chuyện này thật là không thể nói nổi mà.
Dù sao thì lúc mẹ hôn mê bất tỉnh, cha mặc dù không ngủ lại ở Phù Vân các, nhưng mà cách vài ngày thì cũng đến Phù Vân các ăn bữa sáng.
Chẳng lẽ mẹ đang cản trở từ bên trong, dùng thủ đoạn độc chiếm cha, để cha không thể tới viện của nhị nương sao?
Không sai rồi, nhất định là vậy rồi, mẹ thật là quá đáng, quá khi dễ người khác mà.
Tống Tử Ngọc đứng phắt dậy, nói với Lâm Tình Tuyết:” Nhị nương cứ yên tâm đi,con sẽ không để mẹ con làm gì nữa đâu, con đi tìm bà ấy ngay đây”.
Nói xong con bé bước nhanh ra khỏi đình nghỉ.
“Tử ngọc, con đừng có đi...” Lâm Tình Tuyết đứng lên, giả bộ muốn ngăn lại, rồi đứng nhìn Tống Tử Ngọc ra khỏi Phù Vân các.
Thấy bóng dáng Tống Tử Ngọc khuất hẳn ngoài cửa viện.
Lâm Tình Tuyết khóe miệng nhếch lên, nhỏ giọng nói 1 câu:” Đúng là cái đồ ngu xuẩn”
Tống Tử Ngọc đi đến viện Thu Thạch, thấy cửa viện khép lại, liền trực tiếp đẩy thật mạnh ra đi vào.
Cánh cửa đụng phải tường đá, phát ra tiếng.
Trầm Uyển đang ngồi dưới giàn nho cùng Thu Cúc may đồ, chợt nghe thấy tiếng động làm 2 người giật nảy mình, Thu Cúc sượt tay 1 cái, kim may đâm vào tay 1 cái.
“Ah..” Thu Cúc khẽ kêu 1 tiếng, ngón trỏ bị kim đâm chảy máu ra liền vội vàng ngậm vào miệng.
Thấy Thu Cúc bị kim đâm, Trầm Uyển chợt thây hơi tức giận, quay đầu nhìn thì thầy Tống Tử Ngọc người mặc 1 bộ váy áo xanh nhạt, tóc chải 2 búi, đang chống eo đi vào, trên mặt nó rõ ràng viết bốn chữ lớn” Người tới không thiện” mà.
“Ngươi là từ đâu học được cái thói hư tật xấu vậy hả? Gõ cửa cũng không biết gõ, lại dùng lực mạnh mà đẩy cửa vào như vậy, 1 chút quy tắc cũng không có”.
Trầm Uyển trực tiếp nghiêm mặt lạnh giọng trách mắng.
Cái con tiểu bạch nhãn lang này, chẳng những không có quy tắc, 1 chút lễ phép cũng không có, nguyên chủ trước đây cũng không có dạy nó như vậy mà!
Tống Tử Ngọc không ngờ mẹ nó phủ đầu mắng nó trước, nó ngẩn ra rồi phản kích:” Không cần người xen vào”.
“A...” Trầm Uyển cười nói:” Ta là không có xen vào đâu, ta cũng không muốn quản ngươi”.
Mẹ ruột như nàng là không thể xen vào, chỉ có nhị nương của nó mới quản được nó thôi.
Thu Cúc đứng lên, nhíu mày nhìn Tống Tử Ngọc nói:” Đại tiểu thư, sao người có thể nói chuyện với phu nhân như vậy? Phu nhân chính là mẹ ruột của người mà!”
Đại tiểu thu nói chuyện kiểu này với phu nhân thì trong lòng người sẽ đau khổ lắm đây!
Tống Tử Ngọc nghiêng đầu trừng mắt nói với Thu Cúc:” Người chẳng qua chỉ là 1 nô tài hạ tiện, còn chưa tới phiên ngươi nói bản tiểu thư đâu”.
Thu Cúc này tính là cái gì chứ? Vậy mà cũng dám nói mình sao.
Lâm ma ma nói đúng, đối với mấy hạ nhân này thì không thể nể mặt khách khí được, nếu không chúng sẽ không biết trên biết dưới, leo lên đầu chủ tử mà làm mưa làm gió.
Nghe Tống Tử Ngọc nói xong, Trầm Uyển quả thật rất muốn vả cho 2 cái bạt tai.
Nó vậy mà dám nói Thu Cúc là 1 nô tài hạ tiện, nó rốt cuộc có hiểu cái gì gọi là tôn trọng người khác không chứ?
Trầm Uyển lạnh giọng nói:”Tống Tử Ngọc ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng dễ nghe được không? Nếu không được thì lăn ra ngoài đi”.
“Người lại bảo ta lăn sao?” Tống Tử Ngọc không ngờ mẹ nó lại bảo nó lăn ra ngoài.
“Có gì mà không được chứ?” Trầm Uyển ngẩng đầu nhìn nó nói:” Cái viện này là ta làm chủ, ta tự nhiên có cái quyền bảo ngươi lăn ra ngoài đó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...