Tướng quân nô

Lời nói của Mạc Tiệp vừa dứt thì liền cảm thấy bên tai nóng lên, lại bởi vì trần truồng nằm trong ngực hắn mà càng thêm khó chịu, vừa muốn đứng dậy, thế nhưng lại bị cánh tay của hắn nhẹ nhàng ôm lấy.
 
“A…” Nàng giật mình kêu lên một tiếng, đã cùng hắn tiếp xúc da thịt, nhất thời nói gần nói xa*, “Ngươi… Ngươi có thể ăn cái gì không?”
 
*Nói gần nói xa: tác giả dùng câu “顾左右而言他” dùng để hình dung không có lời nào để trả lời, có ý trốn tránh chủ đề đang nói, dùng chuyện khác để qua loa. Chỗ này mình nghĩ có lẽ là chị Tiệp đang tìm cớ trốn anh Ngọc :))
 
Mấy hôm nay hắn chưa có hạt gạo nào, ít nhiều gì thì nàng cũng có chút lo lắng.
Bùi Ngọc nhìn đôi mắt của nàng, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên: “Trước ngày mai chỉ có thể ăn ngươi… tỷ tỷ.”
 
Ánh mắt của hắn sáng quắc, Mạc Tiệp lại xấu hổ, dứt khoát ôm lấy hắn, u oán nói: “Ngươi là thật sao? Hay vẫn là hồn ma bám vào người.”
 

“Tỷ tỷ hi vọng là cái gì thì chính là cái đó…” Bùi Ngọc mỉm cười dịu dàng nói.
 
“Rõ ràng là ngươi có biện pháp giải quyết, còn muốn tra tấn bản thân mình như vậy, khiến ta… khiến ta…” Môi Mạc Tiệp run rẩy, “Dùng mạng tới thử lòng ta, bây giờ ngươi hài lòng rồi chưa?”
 
Ý cười của Bùi Ngọc càng sâu, giọng điệu dịu dàng nói: “Tất nhiên là vô cùng hài lòng rồi.”
 
Mạc Tiệp xấu hổ buồn bực nói: “Ngươi chắc chắn ta sẽ cứu ngươi như vậy sao? Hay là nói, ngươi biết bất kể ta có nỡ hay không nỡ để ngươi chết thì đều sẽ cứu ngươi trở về coi như điều kiện trao đổi.”
 
“Tỷ tỷ…” Bùi Ngọc bất đắc dĩ nói: “Không phải là ta đã viết cho tỷ rồi sao? Chính là sợ tỷ sẽ khổ sở mà thôi?’
 
“Lời nói đường mật không có tác dụng đâu, nhanh chóng thành thật khai báo đi.” Mạc Tiệp xuôi theo hình dáng khuôn ngực đẹp đẽ của hắn vỗ về ngực của hắn, cảm thấy được nhịp đập của trái tim, cười nói, “Lúc ngươi nói dối, bên ngoài nhìn không ra, chắc chắn tim đập sẽ càng nhanh thêm vài phần.”
 
“Ngày hôm đó tỷ tỷ làm ta bị thương, lúc đó quả thật ta không có cách giải cổ.” Bùi Ngọc nhẹ giọng nói, “Nhưng mà ta không trách tỷ tỷ, bởi vì tỷ tỷ vô tâm.”
 
“Nói không chừng… Chính là ta cố ý thì sao?” Mạc Tiệp nhướng mày hỏi lại.
 
“Nếu như là tỷ tỷ cố ý, vậy thì ta sẽ thuận theo ý tỷ tỷ.” Bùi Ngọc nhợt nhạt cười, lại nói, “Ta vốn dĩ không thích thế gian này, nơi nơi đều là tranh đấu gay gắt, ngươi lừa ta gạt, quá dơ bẩn… Nhưng cơ thể da tóc nhận của cha mẹ, ta vốn dĩ muốn sau khi hoàn thành xong tâm nguyện của mẫu hậu thì sẽ quy ẩn sơn lâm, nhưng mà nếu như thiên hạ này rơi vào tay của mẫu hậu, ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ… Có lẽ mẫu hậu là một thầy thuốc giỏi, nhưng không phải là một quân vương yêu dân như con. Lúc đó, ta liền biết chắc chắn tỷ tỷ cũng sẽ không khuất phục hậu vị, đã sắp xếp tốt tất cả, cho dù là chết đi, cũng chẳng sao cả.”
 

Mạc Tiệp nghe vậy thì trong lòng liền căng thẳng, trầm mặc một lát lại nói: “Vậy ngươi… vậy sau đó vì sao ngươi lại nghĩ đến phương pháp giải cổ này?”
 
“Bởi vì ta sợ tỷ tỷ đau khổ, ta nói nhiều lần như vậy, tỷ tỷ lại không tin tưởng ta.” Bùi Ngọc dở khóc dở cười nói, “Ban đầu ta muốn tỷ tỷ hận ta như vậy, thì sẽ không thể nào khổ sở, nhưng… tình cảm thế gian nào có không phải đen thì là trắng như vậy, yêu ghét rõ ràng như vậy?”
 
“Ta… Ta quả thật bị ngươi hù chết rồi!” Mạc Tiệp gắt gao ôm lấy hắn, tình cảm kiềm chế rất lâu cuối cùng cũng vỡ đê, giận dữ nói, “Ta thật sự là bị ngươi hù chết rồi đó Bùi Ngọc!”
 
“Tỷ tỷ, ta không sao.” Bùi Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve lưng trần bóng loáng của nàng, tiếp tục nói, “Lúc ấy ta nghĩ, trên thế gian này việc tra tấn người nhất, không gì qua việc sinh tử cách xa nhau, cho dù là một phần vạn khả năng, ta cũng không muốn nhìn thấy tỷ tỷ khổ sở như vậy. Vì thế mấy ngày đó ta dường không có nghỉ ngơi gì hết, cũng không có làm chuyện khác, bận đọc sách cổ, lại ngày đêm suy nghĩ, mới có được phương pháp phá giải, nếu như không phải trùng hợp là trước đó ta đã từng nuôi dưỡng qua cổ trùng này, còn phải lần nữa nuôi dưỡng nó, thì càng lãng phí thời gian hơn rồi.”
 
Mạc Tiệp nhớ tới quả thật là hắn rất sớm đã tỉnh dậy, chỉ là nàng cho rằng hắn bận việc quốc sự thức khuya dậy sớm: “Vậy vì sao ngươi không sớm nói với ta? Có phải ngươi muốn dọa ta sợ chết khiếp mới vừa lòng hay không? Hơn nữa, ngươi giấu ở cái chỗ này… nếu như ta không phát hiện ra túi gấm thì sao?”
 
“Tỷ tỷ…” Bùi Ngọc mỉm cười, cười đến như tắm gió xuân, “Nếu như lúc đó ta nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định sẽ bực tức với ta, cảm thấy ta lại cố ý làm khó, không có ý tốt. Nếu như tỷ tỷ không phát hiện được túi gấm kia, nói rõ trong lòng của tỷ tỷ hoàn toàn không có ta, sẽ không khổ sở, vậy phương pháp này cũng dùng không được… Nói như vậy, tỷ tỷ có thể tin tưởng ta sao?”
 
“Ngươi…” Mạc Tiệp nhất thời nói không nên lời.

 
“Tỷ tỷ, từ lúc sinh ra đến giờ ta chưa từng vui sướng giống như bây giờ.” Bùi Ngọc khẽ mỉm cười, “Cũng chưa từng lưu luyến thế gian này như vậy.”
 
Mạc Tiệp ngẩn ra một lát, chỉ cảm thấy trái tim của hắn dưới lòng bàn tay đập càng thêm có lực, sau đó cảm thấy hắn đè lên, ôm lấy cả người nàng vào trong ngực, cúi đầu nhẹ nhàng hôn nàng.
 
Xúc cảm ấm áp quen thuộc cùng với hơi thở nam tính bao phủ gần như khiến cho nàng hoa mắt say mê, bất tri bất giác liền mở chân ra, mặc cho hắn cắm côn thịt cực nóng vào mật huyệt ướt đẫm vẫn còn đang trong dư vị cao trào.
 
“A…” Mạc Tiệp giật mình run rẩy một trận, thế nhưng vừa mới cắm vào thì trong huyệt liền co rút xoắn chặt đạt đến cơn cao trào nhỏ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui