Tướng quân nô

Dần dần bước vào mùa đông, Mạc Tiệp lo sợ trong mật thất sẽ rét lạnh thấu xương, nên liền dời lò sưởi đặt vào trong, ai ngờ mở cửa ra lại không thấy một bóng người.
 
Trong lòng Mạc Tiệp nghi hoặc, đang muốn đi tìm, thì nhìn thấy Bùi Ngọc vui vẻ thoải mái đi vào.
 
“Ngươi đi đâu vậy?” Mạc Tiệp sắp xếp xong lò sưởi, ngọn lửa dần dần mạnh lên, trong phòng dần dần trở nên ấm áp như mùa xuân.
 
“Tắm gội.” Bùi Ngọc nói rồi liền từ phía sau lưng ôm lấy nàng, “Tỷ tỷ.”
 
Hắn vừa cao vừa nặng, Mạc Tiệp trong lúc không hề đề phòng thì bị hắn từ sau lưng lao vào khiến nàng lảo đảo một chút, thiếu chút nữa là đụng ngã lò sưởi, lại bị hắn thuận tay kéo lại vào trong ngực.
 
“Rất thích được tỷ tỷ yêu thương như vậy.” Bùi Ngọc nhẹ giọng nói.
 
Hắn vui vẻ đến nỗi giống như một đứa trẻ, ôm nàng vừa hôn vừa gặm, lại sờ mó lung tung một hồi, cách quần áo xoa vuốt ngực vú của nàng, lại sờ đến giữa hai chân.
 
Hắn vừa tắm gội xong, trên người còn thấm ướt hơi ẩm ấm áp, mùi hương cơ thể quen thuộc từ cổ áo của hắn tràn ra, khiến lòng người khao khát say mê.
 
Mạc Tiệp xuân tâm nhộn nhạo, mềm nhũn ở trong ngực hắn, mặc cho hắn sờ mó, thấp giọng oán giận nói: “Một cái lò sưởi có thể khiến ngươi đến nỗi này sao? Còn không phải là ta sợ ngươi từ nhỏ sống trong nhung lụa, ở nơi đơn sơ này sẽ chịu không nổi.”
 
“Không giống nhau nha… Hạ nhân đưa lò sưởi đến cho ta là bởi vì thân phận của ta, tỷ tỷ đưa đến cho là là bởi vì tỷ tỷ thương ta.” Lời nói còn chưa dứt thì Bùi Ngọc đã đè nàng lên giường, hôn da thịt lộ ra bên ngoài của nàng một lượt, lại cảm thấy không đủ, kéo quần áo của nàng xuống một chút rồi lại tiếp tục gặm.

 
“Bùi Ngọc, ngươi trước đừng như vậy,” Hô hấp của Mạc Tiệp hỗn loạn, giữa huyệt mật dịch đã sớm tràn lan, vội vàng sử dụng lý trí còn lại, giữ chặt tay hắn, “Hôm nay ta gặp được Bùi Trác.”
 
Bùi Ngọc không lưu tâm nói: “Tỷ tỷ trước tiên tạm để cho ta xem thân thể, lại không trở ngại việc nói chuyện.”
 
“Ngươi…” Mạc Tiệp bất đắc dĩ buông lỏng tay hắn ra, mặc cho hắn cởi quần áo của nàng ra, nói tiếp, “Bùi Trác kia hình như là người chất phác thành thật, trầm mê thủy mặc đan thanh*, không có chủ kiến gì.”
 
*Thủy mặc đan thanh: là dòng tranh cổ của Trung Quốc, thường dùng hai màu đỏ và xanh. Tên gọi cũ là “đan thanh”.
 
“Ừm…” Trong miệng Bùi Ngọc ngậm lấy đầu vú, qua loa lên tiếng.
 
“Nhưng mà tóm lại ta cảm thấy… Hắn không đơn giản.” Mạc Tiệp chịu đựng khoái cảm, giữ bình tĩnh nói.
 
Đôi tay của Bùi Ngọc đến gần chân của nàng, hoàn toàn mở mật huyệt ra, cúi đầu xuống nếm, môi mỏng xinh đẹp nhẹ nhàng bú mút ở giữa hai cánh hoa dính đầy mật nước của nàng, lúc rời khỏi khóe môi đã kéo ra một sợi dịch nhầy mỏng manh.
 
Mạc Tiệp nhìn đến nỗi mặt đỏ tim đập, cái mông không khống chế được mà hơi run run, bên trong huyệt tiết ra càng nhiều mật hoa, giống như muốn được nhấm nháp nhiều hơn, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, vội vàng kêu lên: “Bùi Ngọc, ngươi có đang nghe không?”
 
“Thế nào mà không đơn giản?” Bùi Ngọc nhàn nhạt mỉm cười, tiếp lời nàng nói, “Chính là bởi vì hắn lớn lên tuấn tú xinh đẹp tuyệt đỉnh, tỷ tỷ nhìn thấy rồi?”

 
Mạc Tiệp nhất thời kinh ngạc, hỏi: “Như thế nào ngươi lại biết?”
 
Bùi Ngọc rõ ràng không vui vẻ, nhẹ nhàng cắn một cái lên đầu vú của nàng, trêu ghẹo đến một tiếng rên rỉ, mới nói: “Sao mà tỷ tỷ có thể sáng ba chiều bốn* như vậy, đứng núi này trông núi nọ, nhìn thấy nam tử tuấn tú thì liền động lòng!”
 
*Sáng ba chiều bốn: chỉ sự không chung thủy.
 
“Cái gì vậy, ta là hỏi, như thế nào ngươi lại biết hắn lớn lên trông như thế nào?” Mạc Tiệp dở khóc dở cười giải thích.
 
“Tỷ tỷ nói trước, hắn so với ta, ai đẹp hơn một chút.” Bùi Ngọc một tay nhéo cằm của nàng, một tay dâm loạn chơi đùa mật huyệt của nàng, thẩm vấn nói.
 
“Ngươi… Hai người các người lớn lên rất giống nhau, ta nhìn không ra ai xinh đẹp hơn một chút, đều rất đẹp nha…” Mạc Tiệp quanh năm sống cùng với đám đàn ông trong quân doanh, có một nói một, vô cùng thành thật.
 
Bùi Ngọc vừa nghe thấy, liền thay đổi sắc mặt, buông nàng ra và nói: “Vậy thì tỷ đi thân thiết với hắn đi, dù sao thì nhìn cũng không khác nhau lắm, em chồng chị dâu nói không chừng còn kích thích hơn.”
 
Lúc này Mạc Tiệp mới suy nghĩ rồi hiểu ra, vội vàng nói: “Thật ra là ngươi đẹp hơn một chút.”
 
“Tỷ tỷ không cần nói lời trái với lương tâm này để dỗ dành ta.” Bùi Ngọc lạnh nhạt nói, nằm ở bên cạnh nàng, chính là muốn đi ngủ.

 
“Vậy thì ngươi muốn như thế nào?” Mạc Tiệp cảm thấy cái này cũng không đúng, cái kia cũng không đúng, giống như bản thân nàng đang nuôi một cô vợ nhỏ khó tính, lại nhìn thấy hắn không nói một lời, chỉ đành đi qua kéo kéo tay hắn, một phen muốn nói lại thôi rồi mới mở miệng nói: “Bùi Ngọc, cho dù… ta thật sự gặp được người đàn ông xinh đẹp hơn ngươi, trong tim ta cũng chỉ có một mình ngươi.”
 
Nói xong chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, nàng thề cuộc đời này của nàng đều chưa từng buồn nôn như vậy — Một người quen với việc đánh đánh giết giết như nàng, rốt cuộc vì cái gì lại phải tán tỉnh dỗ dành đàn ông như vậy…
 
Bùi Ngọc nhếch miệng, tận lực chịu đựng khóe miệng giương lên, mở mắt nói: “Tỷ tỷ, ta muốn đánh mông.”
 
“Cái gì?” Mạc Tiệp nhướng mày, giận dữ nói: “Bùi Ngọc ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
 
Ánh mắt của Bùi Ngọc hiện lên một tia xảo quyệt chứa đầy ý đồ đen tối, lại xấu xa cười hỏi: “Nếu như ta rơi vào trong tay của Bùi Trác, Bùi Trác muốn tỷ tỷ dùng sắc đẹp để cứu ta, tỷ tỷ lại tạm thời không có cách nào khác, tỷ tỷ có bằng lòng hay không?”
 
“Ta…” Mạc Tiệp bị hắn hỏi, suy tư một lát rồi nói, “Nếu như thật sự là như vậy… Vậy thì cũng không có lựa chọn rồi.”
 
“Thật sao?” Bùi Ngọc không ngờ đến nàng lại nhanh chóng đưa ra câu trả lời như vậy, trong lòng lộ vẻ xúc động, đột nhiên lại hứng khỏi nói: “Vậy chúng ta thử xem đi?”
 
“Cái gì?” Mạc Tiệp không biết hắn lại muốn lăn lộn như thế nào, bất đắc dĩ nói, “Bùi Ngọc, ngươi đừng đùa nữa có được hay không?”
 
“Khụ… Tiên Hoàng sống chết không rõ, trẫm cũng không còn cách khác, tẩu tẩu tạm trở về đi.” Bùi Ngọc lên giọng nói lên, sau đó thần động sắc phi* mà nhìn Mạc Tiệp.
 
*Thần động sắc phi: ý chỉ biểu tình trên mặt vô cùng sinh động.
 

Mạc Tiệp trợn trắng mắt, không chịu phối hợp.
 
“Tỷ tỷ…” Bùi Ngọc kéo dài giọng nói nài nỉ.
 
Mạc Tiệp thở dài, lúc này mới mở miệng: “Hoàng Thượng, thiếp thân thân vô trường vật*, chỉ có tiểu huyệt này được Tiên Hoàng khen không dứt miệng.”
 
*Thân vô trường vật: ý bảo ngoại trừ bản thân ra thì không còn bất cứ món đồ, của cải dư thừa nào.
 
“Ồ? Trẫm cũng nghe nói bảo huyệt của tẩu tẩu trời sinh danh khí, là tuyệt thế hiếm thấy… Không biết hôm nay Trẫm có thể có phúc phần nhìn thấy không?” Bùi Ngọc liếc nhìn nàng một cái, mặt mày hớn hở nói.
 
Mạc Tiệp lười nhác trở mình, quỳ xuống ở trên giường, hai chân mở lớn ra ở trước người Bùi Ngọc, dùng tay bẻ cánh mông bày ra huyệt tràn đầy mật nước, giọng điệu nũng nịu nói: “Thỉnh Hoàng Thượng hưởng dụng.”
 
“Tẩu tẩu, vậy thì Trẫm không khách khí nữa.” Bùi Ngọc nói xong thì giả vờ giả vịt cẩn thận quan sát, tấm tắc khen hiếm thấy, “Bảo huyệt này của tẩu tẩu quả thực danh bất hư truyền, lối vào căng chặt trơn trượt lại dễ dàng tiến vào, vách tường phía trước lại có hình dạng viên trứng cá, quy đầu của nam nhân đụng tới chắc chắn sẽ vô cùng kích thích, nếu như đâm huyệt từ phía sau, chắc chắn toàn bộ côn thịt đều sẽ bị hạt cọ xát, khoái cảm vô cùng, thật kỳ diệu!”
 
“Tạ Hoàng Thượng khen ngợi.” Mạc Tiệp nghe thấy chỉ cảm thấy miệng huyệt lại bắt đầu tiết ra dâm thủy, hưng phấn khác thường.
 
“Vậy Trẫm liền không khách sáo hàn huyên lãng phí thời gian với tẩu tẩu nữa, trực tiếp hưởng dụng luôn.” Bùi Ngọc nói xong liền đỡ cự long của chính mình đâm đi vào, “Ố… Danh khí này của tẩu tẩu, quả thực lợi hại… Ở miệng huyệt có nhiều nếp uốn mịn màng, mỗi lần đâm làm đều như có xúc tua quấn quanh mấp máy, kích thích tinh tế phức tạp như vậy, thật sự chỉ có tự mình đâm làm bảo huyệt trân phẩm này thì mới có thể cảm nhận được!”
 
“Thiếp thân chỉ nguyện Hoàng Thượng tận hứng.” Cái tư thế này khiến cho Mạc Tiệp bị hắn đâm đến rất sâu, Bùi Ngọc hiện giờ sớm đã sờ đủ cơ thể của nàng, chẳng qua chỉ vài cái thì đã có cảm giác muốn tiết thân.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận