Cùng lúc này Kyle đang đứng dưới một gốc cây tại bìa rừng, khu rừng mà Rilloni sống cùng Tristan.
Kyle đang mặc trên người bộ đồ như thường ngày cậu hay mặc lúc đi săn.
Trông dáng vẻ cứ như cậu đang chờ một đợi một ai đó.
Khoảng hơn mười phút sau, một người phụ nữ với cây kéo dài trên tay xuất hiện.
Kyle thấy đó đúng là người mình tìm thì cất tiếng chào hỏi, nhưng thay vì nói tiếng Anh như thường ngày hay nói với Harpy, cậu lại nói tiếng Nhật bởi vì cậu biết đối phương hoàn toàn có thể hiểu chúng, thậm chí còn thông thạo hơn cả tiếng Anh:
“Đã bốn năm rồi nhỉ Rilloni? Còn nhớ tao không?”
Khi Rilloni vừa tới bìa rừng đã thấy Kyle đứng ở đó khiến cô có chút ngạc nhiên, kế đó là những giọt nước mắt trong vô thức lăn dài trên khuôn mặt.
Như không tin vào mắt mình, Rilloni chạy lại ôm chầm lấy Kyle.
Cô vừa khóc vừa nói, giọng nghẹn ngào:
“A…Anh hai? Nhớ… Em nhớ lắm chứ… Hôm đó khi trở về nhà mà không thấy anh…Em đã nghĩ…Nghĩ anh đã chết rồi…
“Mày đang sống cùng với ai?”
“Hả?”
“Con nhóc tóc nâu sống cùng mày là gì của mày?”
“À…Anh thấy nó khi nào? Nó là em gái nuôi của em từ một năm trước…Mà...Anh vẫn giữ cái mặt nạ em tặng hồi đó sao?”
Rilloni nhìn lại khuôn mặt của Kyle và hỏi, những giọt lệ trên mặt cô đã biến mất.
Cô cười, nụ cười mang nét u buồn.
Kyle không trả lời.
Đáng lẽ đêm nay sẽ là đêm hạnh phúc nhất của cậu trong suốt thời gian vừa qua kể từ sau đêm định mệnh đó.
Thế nhưng không hiểu sao trong lòng Kyle lúc này lại có chút khó chịu.
Cậu nhìn vào cây kéo ngoại cỡ trên tay em gái mình và hỏi với giọng lạnh lùng:
“Còn cái kéo đó...”
Nụ cười trên khuôn mặt Rilloni tắt lịm.
Cô nhìn vào cây kéo, những kí ức vui vẻ trong quá khứ bỗng chốc được khơi lại trong tâm trí nữ sát nhân.
Dĩ nhiên, quá khứ mãi là quá khứ và những khoảnh khắc tươi đẹp đó đã chấm dứt từ lâu.
Rilloni nén những giọt nước mắt chực trào ra, trả lời anh mình:
“Mẹ nuôi em tặng, bà ấy mất rồi, bị giết.
Bà ấy nhận nuôi em sau khi em rời khỏi nhà không lâu.”
Kyle bỏ mặt nạ xuống, tiến lại gần Rilloni, đưa tay lên chạm vào mặt cô.
Cậu vờ như vô thức sờ tới chiếc khuyên tai hình thánh giá bằng vàng bên tai phải của cô.
“Sao chỉ còn mỗi bên này thôi?”
“Hồi đó em mới bắt đầu việc giết người không lâu, gặp một cớm nữ trong lúc gây án, em bỏ chạy dù biết bản thân không thể chết.
Rồi bị ả bắn vào đầu, nhưng may rằng viên đạn chỉ sượt qua tai trái.
Kết quả là một bên khuyên bị bắn hỏng, giờ chỉ còn lại nó.”
Ngay sau đó Kyle lại hỏi Rilloni về Tristan.
Cô liền vui vẻ kể cho anh trai nghe toàn bộ về người em gái nuôi của mình, thái độ như một cô bé đang khoe với anh trai mình về con búp bê mới.
Nhưng cô lại không hề nói gì với Kyle về quá khứ của Tristan.
“Này, mày không nghĩ việc đem con bé đó tới thế giới của sát nhân là quá ác độc à? Và...Tao đoán là mày đã gặp nó trước đêm nó trở nên tàn ác như hiện tại?”
Kyle ngắt lời Rilloni, bóp cổ cô và hỏi với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Nhưng đáp lại Kyle lại là một nụ cười mang đầy sự xảo trá và lời đáp trả nghe chừng vô lý của Rilloni:
“Anh cứ yên tâm, con bé chỉ là em gái em, em gái của một mình em thôi, không liên quan gì tới anh cả.”
“Em nuôi của em gái của anh trai lại không liên quan gì tới anh trai? Mày ngày càng vô lý rồi đó, Quỷ phu nhân!”
Kyle siết tay mạnh hơn khiến Rilloni cảm thấy ngạt thở, cậu quát lên.
Dường như những lời nói vừa rồi của Kyle đã khiến Rilloni cảm thấy khó chịu, cô liền dùng sức hất tay của Kyle ra, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Kyle và trầm giọng như đang đe dọa:
“Em nói rồi, anh hai, con bé là em gái em, đây cũng là vấn đề của riêng em, không liên quan tới anh.
Hy vọng anh sẽ hiểu và…Ah! Anh làm gì…”
Rilloni chưa thể nói hết đã bị chặn họng bởi một viên đạn xuyên qua ngực.
Cô lùi lại và lấy một tay che vết thương, tay còn lại dùng kéo đỡ những nhát chém tới tấp từ anh trai mình.
Vốn dĩ Rilloni có thể sử dụng năng lực ác quỷ để tăng khả năng chiến đấu của bản thân, nhưng vì đối phương là anh trai mình – người duy nhất còn chung dòng máu với cô cho tới hiện tại, nên cô không thể làm gì hơn ngoài việc chịu lép vế.
Thấy bản thân đang ở thế thượng phong, Kyle dần tiến tới gần em gái mình, ra đòn tới tấp.
Rất nhanh sau đó, cây kéo trên tay Rilloni đã bị đánh bật khỏi tay cô.
Lưỡi dao sắc lạnh kề lên cổ nữ bán quỷ và “bộp” - đầu của Rilloni rơi xuống, lăn vài vòng trên thảm cỏ trong rừng, đôi mắt vẫn mở, ầng ậng nước, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ đau đớn.
Cơ thể Rilloni sau đó cũng đổ rạp dưới chân Kyle, máu me lênh láng.
“Nếu lần tới để tao tìm tới mày thì đéo còn tình anh em gì cả.
Đừng quên mày đã giết mẹ và tao sẽ không để yên cho mày đâu!”
Kyle trong tư thế quỳ một gối, hai tay cầm lên cái đầu đã đứt lìa của Rilloni, nói bằng giọng đe dọa.
Người thường bị chặt đầu chắc chắn sẽ chết, nhưng vì Rilloni là một bán quỷ, việc chặt đầu chỉ khiến cơ thể cô bất động còn mọi thứ trên đầu cô vẫn bình thường - kể cả việc nói chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...