Tuổi Học Trò - Những Năm Tháng Thật Đẹp

Hôm sau vẫn như bình thường, em đèo nhỏ lên trường. Mấy ngày gần tết có khác, chả học hành gì sất, con trai thì gật lên gật xuống, con gái thì mang kẹo, mứt, hạt dưa đến lớp chém gió với thầy cô. Đang chán bỗng Nghĩa đập vai :
_Này, cúp không, chứ như thế này thà ngồi học còn hơn.
_Triển ngay và luôn, để gọi nhỏ Hằng.
Cầm điện thoại lên điện cho nhỏ :
_Alô, lớp anh định cúp, em đi không.
_Hay ha, bữa nay dám cù rủ em chuồn học ha.
_Ờ, thế không đi phải không.
_Xí, sau trường chứ gì, em xuống trước nè.
Nháy mắt với lũ chiến hữu, ông thầy còn bận chém gió, từng thằng ba chân bốn cẳng chạy vèo ra khỏi lớp. Ra sân sau thì thấy nhỏ Hằng rồi :
_Mình đi đâu vậy anh.
_Theo tao nên đi GC chơi cho nó sướng_Phương
_Chuẩn đấy giờ còn sớm chắc vắng lắm, đi thôi_Hoàng
Nguyên lũ kéo lên GC chơi, đúng là mới sáng nên vắng thật, lác đác có vài người chơi à. Mở năm mấy cạnh nhau, vừa mới onl facebook thì nhỏ Tiên inb :
_À há, dám trốn học đi net ha.

_Ơ, sao Tiên biết.
_Tiên ngồi ở quán nước bên đường nên thấy nè, hihi, mà bạn nữ ngồi cạnh Thăng là Hằng hả ?
_À, ừ, đúng rồi.
_Chiều Thăng đưa Hằng đến nhà thờ Con Gà nha, Tiên có nhiều đièu muốn nói với Hằng lắm
_Ừ, được rồi, mà Tiên không đi học hả ?
_Ngốc, trường Tiên cho nghĩ chứ đâu như ai kia cúp học, thôi Tiên phải đi rồi, bye nha
Nhìn sang bên đường thì thấy nhỏ Tiên đi rồi, bỗng nghe tiếng Nghĩa chửi :
_Cái đcm thằng mất dịch, sao éo chấp nhận con cờ hó.
_Ớ, hề hề, xin lỗi.
Vào game, công nhận nhỏ Hằng đánh hay vcl luôn. Cầm Syndra gánh cả team, chơi được một lúc em thật đằng sau nó nóng nóng, quay lại thì cha mẹ ơi, cả đám đực rựa đứng nhìn nhỏ Hằng chơi. Có thằng còn bảo :
_Xong game ra đánh với anh em ơi, anh gánh cho.
Em đéo quan tâm cái lũ dại gái này, cứ tập trung mà chơi thôi, em cầm Thresh, quả đó kéo cho nhỏ Hằng ăn được cái mạng Shut Down thế là nhỏ nhảy đựng lên ôm chầm lấy em xong còn hôn cái “chụt” nữa . Khỏi nói, ngiyên đám đằng sau cứ trố mắt ra mà nhìn :
_Này em gan thế, đằng sau đông người thế mà.

_Xí, em làm thế để đuổi người ta đi thôi, bộ anh không thích hả.
_Ơ đâu, thích chứ, hề hề.
Chơi được một lúc thì đường ai nấy về, về nhà thì nhỏ Hằng vẫn nấu cho em ăn, có vẻ mệt nên nhỏ ăn xong nhỏ lăn đùng ra ngủ luôn. Nhìn nhỏ lúc ngủ thật thánh thiện, tự hỏi gương mặt này sẽ phải chịu tổn thương sao ? Đang miên mang suy nghĩ thì điện thoại reo, là Tiên :
_Thăng nhớ đưa Hằng đến nhà thờ Con Gà nha.
_Ừ, Thăng biết rồi, chỉ sợ…
_Không sao đâu chỉ cần Thăng tin tưởng Tiên là được rồi.
_Ngốc, luôn như vậy mà.
Ngồi ngắm nhỏ một lúc thì nhỏ cũng tỉnh, cái mặt ngái ngủ trông dễ thương phết :
_Dậy rồi hả, chuẩn bị đi, anh đưa em đi nhà thờ chơi.
_Hihi, anh đợi em tí.
Em cũng xuống nhà đợi, bình thường thì đa số con gái ai cũng lề mề trong cái chuyện này cả, bắt con trai đợi dài cả cổ nhưng nhỏ Hằng thì khác, nhỏ không make up trừ những dịp quan trọng thôi, nhỏ lựa đồ cũng đơn giản nữa. Đấy, mới có tí đã xong rồi, nhỏ mặc một cái áo váy màu kem có nơ, đôi tất màu trắng sọc đen kéo dài ngang gối, thêm đôi Nike Pink nữa, nhanh gọn lẹ nhưng vẫn đẹp và đáng yêu. Dắt chiếc Phượng Hoàng ra đèo nhỏ ở sau, chả biết từ khi nào đưa nhỏ đi trên đường bằng chiếc Phượng Hoàng củ kĩ gợi lên cho em nhiều cảm giác khó tả đến thế, có lẻ đây là một trong những điều em thích ở nhỏ, thích một cách có lý do. Đi một lúc cũng đến nhà thờ Con Gà, gửi xe xong bước vào trong, một không gian thật tĩnh lặng và yên bình đến lạ thường, bỗng em nghe thấy tiếng ai đó hát, một giọng hát tuyệt vời :
"Người đi theo gió về chốn xa, nơi đây em vẫn mong chờ
Và 1 ngày kia gió mây mang anh về với em ước mơ.

Tình yêu em đó sẽ không rời, một lần được hát bên người,
Một lần được yêu, dẫu anh đang nơi nào với ai,
Mãi yêu mình anh.
Người hay không, em đã biết bao lần khóc trong mơ vì ai
Một lần thôi được hát với anh bài ca giấc mơ tình yêu
Nhớ phút giây ngày xưa, phút giây em được yêu
Em ngồi đây cùng anh hát bài ca tình yêu.
Tình yêu trăng sáng cùng chúng ta
Anh đã đưa em lên trời cao cùng mây với trăng sao.
Trong ánh sáng lung linh tình yêu
Tình ta bay vút trên bầu trời cùng tiếng ca và trời mây.
Tình yêu em đó sẽ không rời, một lần được hát bên người,
Một lần được yêu, dẫu anh đang nơi nào với ai,
Mãi yêu mình anh."
Em như lặng thinh trước giọng hát đó vậy, kể cả nhỏ Hằng cũng thế, cầm tay nhỏ bước vào bên trong để có thể biết được chủ nhân của giọng hát đó là ai. Là Tiên, nhỏ đang hát ru thì phải, em không biết tại sao nhỏ lại hát bài này, có lẻ là vì giai điệu của nó :

_Ừm Hằng nè, đây là bạn mà anh đã cứu hôm giáng sinh ấy.
_Chào bạn mình tên là Tiên, rất vui được gặp bạn, trông bạn dễ thương thật đó_Nhỏ Tiên nở một nụ cười làm tim em đập thổn thức, nụ cười đó thật ấm áp.
Nói xong bỗng Tiên cầm tay nhỏ Hằng đi vào trong luôn, em đành để im vậy, chuyện của con gái, có lẻ mình không nên chen vào, dù gì thì con gái nói chuyện với nhau dễ hơn. Em ngồi đó thẩn thờ nghĩ về hai người con gái đó, bỗng thấy nhỏ Hằng đi ra trên môi là một nụ cười rất tươi, bên cạnh cũng là nhỏ Tiên vẫn nụ cười khiến tim em thổn thức :
_Hai người nói cái gì mà sao cười vui thế ?
_Hihi, chuyện con gái anh không hiểu được đâu, thôi mình về nào, tạm biệt Tiên nhé, cảm ơn Tiên rất nhiều.
Em chào Tiên xong cũng đưa nhỏ Hằng về, trên đường đi nhỏ Hằng nói với em một chuyện rất bất ngờ :
_Anh à, Tiên là một người rất cao cả và tốt bụng, có lẻ bạn ấy đã chịu quá nhiều nỗi đau, bạn ấy cũng nói là bạn ấy....yêu anh, nhưng em cũng thế, em nghe bạn ấy nói là anh đã bảo rằng tình yêu không có chổ cho sự ích kỉ. Vì thế bạn ấy đã cho em thời gian, cho em thời gian để chinh phục trái tim của anh, em biết làm như vậy phần thiệt thoài sẽ nghiên về phía của Tiên nhưng bạn ấy nói rằng chỉ cần em làm cho anh hạnh phúc là được, chỉ cần anh chấp nhận, Tiên vẫn sẽ xem anh là một người bạn.
_Thế nếu lỡ em không chinh phục được trái tim anh thì sao, em có biết rõ ngây bây giờ trong tim anh đang có hình bóng của ai không.
_Anh đừng ngu ngốc như thế, em biết Tiên chịu rất nhiều tổn thương và bạn ấy nói với em rằng chứng kiếm em hoặc anh tổn thương đều làm bạn ấy đau cả, bạn ấy không muốn bất kì ai chịu tồn thương giống mình, chỉ cần anh tin tưởng em là được, em nhất định sẽ làm anh yêu em mà.
Trên đường đi em đã suy nghĩ rất nhiều, trên đời có một người con gái cứng rắn đến như vậy sao, không muốn nhìn người khác tổn thương đau có nghĩa là mình sẽ không bị tổn thương cơ chứ, cách của Tiên liệu có đúng, liệu Hằng có làm em yêu cô ấy được không, đúng là những lúc bế tắc chỉ có thời gian mới trả lời mọi thứ được, nếu như vậy có nghĩa em phải xa Tiên một thời gian, khoảng thời gian đó có đủ để em quên Tiên và yêu Hằng. Đánh tin tưởng ở cách làm của Tiên vậy, cứ tỏ ra vui vẻ bình thường, vẫn xem Hằng là bạn gái hiện tại của mình, mở cửa trái tim để đón nhận tình cảm của Hằng, chỉ sợ con tim này đã khắc bóng hình của Tiên quá sâu không thể dứt ra mà thôi. Em đưa Hằng vào công viên, gửi xe rồi đi dạo :
_Được rồi, có lẻ anh sẽ nghe Tiên lần này.
_Hihi, em chắc chắn một người tuyệt vời như Tiên sẽ tìm được một nửa hoàn hảo khác của mình mà.
Chỉ mong là như vậy và cũng chỉ mong tình cảm Hằng dành cho em đủ lớn để đánh bật hình bóng của Tiên ra khỏi trái tim và tâm thức của em.
P/S: Bây giờ em đổi lại avatar là Tiên rồi nhé, để nhỏ Hằng mãi thì có mà viêm màng túi vì mấy hộp quà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận