Tuổi Học Trò - Những Năm Tháng Thật Đẹp

Điện thoại cho Tiên xong thì em cũng đi tắm, chà, lại cái muồi đồ ăn thơm phức quen thuộc. Hằng, một người con gái quá đỗi tuyệt vời, đôi lúc em cũng tự hỏi chính mình tại sao một người con gái như thế lại không thể yêu được khi tình cảm của cô ấy dành trọn ình cơ chứ. Đúng là tình yêu, chả có lý do gì cả, nếu nhưng bảo mình thích cậu vì cái này, mình yêu cậu vì thế kia thì bản thận chúng ta chỉ yêu hoặc thích những thứ đó của đối phương mà thôi, còn nếu câu trả lời là mình yêu cậu không vì lý do gì cả, như vậy có nghĩa bạn đã yêu tất cả của người đó rồi. Và tình cảm của em dành cho Tiên cũng như thế, ngay lần gặp đầu đã chứng minh trái tim của em thuộc về Tiên rồi, và tất nhiên, em không biết lý do đó là gì cả. Người ta nói đôi lúc yêu đơn giản là nhìn người mình yêu hạnh phúc mà thôi, liệu Hằng có như thế ? Khi nhìn em hạnh phúc bên người khác, đương nhiên là không rồi các thím à, em biết Hằng không cao cả đến như vậy, ít ra là không bằng Tiên khi chứng kiến người mình yêu đi yêu người khác, có lẻ bây giờ em đã đủ can đảm để có thể chứng kiến Hằng đau khổ và giúp cô ấy vượt qua được, nỗi đau do chính em tạo ra cho Hằng. Đang trong cơn suy nghĩ bỗng chợt môi em thấy ấm, bừng tỉnh, gương mặt thiên thần ấy đang ở ngây sát mặt em. Phải, Hằng đang hôn em, em cũng đáp trả lại nụ hôn ấy, thật mãnh liệt, cứ như truyền hết mọi cảm xúc tội lỗi đi vậy, nụ hôn bây giờ vừa ngọt vừa đắng, vị ngọt của đôi môi em mang lại, vị đắng khi thâm tâm bị cắn rứt. Bỗng nhỏ Hằng buôn em ra :
_Sao anh đứng như tượng vậy, lây mãi không được nên em mới...hôn đấy, không biết đâu_Mặt nhỏ đỏ chót.
Em ồm chầm lấy nhỏ và....khóc, phải, em đã kiềm nén rất lâu rồi, rất khó khăn để có thể chứng kiến cảnh Hằng đau khổ, một thằng con trai khóc chỉ khi mọi chuyện quá bế tắc mà buôn xui tất cả thôi :
_Sao hôm nay anh lạ thế ?
_Cho anh...mượn.
_Anh...anh làm sao thế, em đùa thôi mà.
_Anh...xin lỗi, em có thể trả lời anh một câu được không.
_Ừm, anh hòi đi.
_Anh quan trọng với em lắm sao ?

_Câu hỏi này chắc em không cần trả lời anh cũng hiểu mà.
_Em đã từng bị tổn thương chưa.
_Em...em chưa.
Vậy là cô ấy quá mỏng manh, có lẻ phải cần sự trợ giúp từ Tiên và thơi gian thì em mới có thể không làm Hằng tổn thương, hoặc ít nhất là cô ấy có thể quên được em....ở trong tim :
_Thôi nào, con trai gì mà, xuống ăn cơm với em đi, hôm nay em nấu nhiều món ngon lắm.
_Ừm, anh xin lỗi.
_Hihi, ngốc của em, anh khóc trong đáng yêu lắm đấy.
_Hả, ai là ngốc của em, đứng lại.
Vậy là em quyết định sẽ làm nhỏ vui vẻ ít nhất là trong khoảng thời gian sống ở nhà em cho đến lúc em nói ra mọi chuyện, cô ấy mỏng manh hơn em tưởng, dễ cười nhưng cũng dễ khóc, dễ hạnh phúc như cũng dễ bị tổn thương. Lời xin lỗi tuy không thể giải quyết được vấn đề hiện tại nhưng ít ra cũng mang cho con người ta một cảm giác vị tha, một cảm giác biết ơn người kia khi chấp nhận lời xin lỗi đó và em tin Hằng cũng sẽ như vậy, tất nhiên em vẫn luôn bên cạnh đễ chữa lành vết thương do chính mình gây nên cùng với...Tiên.
Tạm gác bỏ qua mọi rắc rối thôi nào, bây giờ là em phải làm cho nhỏ vui và hạnh phúc đủ để suy nghĩ chín chắc về tình cảm không đáng có mà nhỏ Hằng dành cho em. Vẫn như những lúc ăn chung, nhỏ gắp cho em nhiều lắm, cho dù muốn làm cho nhỏ lạc quan hơn vui vẻ hơn như em không muốn làm nhỏ phải lầm tưởng và lún sâu hơn nên em im lặng, cứ để nhỏ gấp như vậy :
_Sao im re thế ngốc, bộ em nấu dở hả ?
_Đâu em nấu vẫn ngon bình thường mà, chả qua anh im lặng để cảm nhận vị ngon ấy mà, hề hề.
_Xí, dẻo mồm, ai bầy cho thế.
_Em bầy anh chứ đâu, mấy câu này toàn em đầu đọc anh không à.
_Aaa, đáng ghét, đứng lại.
Em chạy, nhỏ đuổi theo, bỗng em nghe các bịch, nhỏ bị vấp :

_Đi đừng kiểu gì thế hả ?
_Hic...hic...tại ai hả..hic.
Em bế nhỏ ra phòng khác, đang đi thì nhỏ chuyền tay qua đầu em và kề sát mặt lại, nhỏ định hôn em, nhưng em ngăn lại, bây giờ nụ hôn nhỏ dành cho em chỉ mang đầy cảm giác tội lỗi mà thôi :
_Đừng, hôn mãi sẽ chán đấy.
_Ơ...hic..hic...anh chán em sao..hic...hic.
_Em, ngốc thế, nụ hôn chỉ là một phần để thể hiện tình yêu của mình dành cho người mình yêu, nếu như em cứ hôn mãi thì các phần còn lại sẽ thế nào, sẽ bị bỏ trống, làm cho cả hai thấy trống vắng, thiếu thốn dẫn đến đau khổ cũng như tình dục vậy, yêu là phải cần tình dục sao, một phần thôi. Nghe lời anh, cái gì nhiều quá cũng không tốt.
Bỗng nhỏ choàng tay ôm em chặt cứng :
_Anh..hic...hic...anh tuyệt vời lắm anh có biết không..hic..hic.
_Thôi, đang đau chân mà vẫn nịnh được à, ngồi xuống anh đấm bóp cho.
_Hihi, cứ như thế này mãi anh nhé.
Không được đâu Hằng ạ, những cử chỉ trên có thể khiến nhỏ hiểu lầm, nhưng đối với em chỉ là anh trai và em gái mà thôi. Xoa một hồi nhìn lên thì nhỏ ngủ mất rồi, bế nhỏ lên phòng rồi mở lap ra, nick nhỏ Tiên vẫn sáng, em inb kể lại mọi chuyện cho Tiên nghe :

_Thăng cứ làm theo những gì mình nghỉ là đúng, Tiên luôn tin tưởng và ở bên cạnh Thăng, còn về phần Hằng Tiên sẽ tìm cách tiếp xúc, là con gái với nhau có lẻ Tiên sẽ dễ nói chuyện hơn, Tiên biết cả Tiên và Thăng đều ích kỉ cả nhưng như Thăng nói vậy, tình yêu không có chổ cho sự ích kỉ, chỉ cần tin tưởng và luôn yêu thương nhau là được. Tiên tin Thăng có thể giúp Hằng vượt qua được nỗi đau này và đính chính lại cảm xúc cũng như tình cảm mà Hằng dành cho Thăng.
_Thăng, cảm ơn, Tiên tuyệt vời lắm Tiên biết không ?
_Tiên có một điều muốn nói với Thăng nè.
_Điều gì vậy ?
_Em yêu anh, ngốc ạ_Xong nhỏ off luôn
Lúc đó em chỉ biết mỉm cười hạnh phúc mà thôi, và có lẻ em nên làm như vậy, giúp Hằng thoát ra khỏi cái tình cảm ngộ nhận mà nhỏ dành cho em, Tiên đã tiếp cho em thêm niềm tin và chỉ có cô ấy mới làm được điều như vậy, có lẻ em không bất hạnh khi nhận được tình cảm của hai người con gái tuyệt vời này, có một chút may mắn giúp em có thể hiểu hơn về hai người con gái này và biết rõ được tình cảm của mình dành cho ai. Tất nhiên sẽ có người phải đau, chính bản thân em cũng đau khi chứng kiền Hằng đau khổ, nhưng em sẽ không bỏ rơi nhỏ, cả em và Tiên sẽ giúp nhỏ vượt qua để Hằng có thể tìm được tình yêu đích thực của chính mình, chỉ là chưa đúng lúc để nói ra mà thôi. Bây giờ câu trả lời đang nằm ở thời gian. Cuốn mình trong giòng suy nghĩ em thiếp đi lúc nào chả biết.
P/S: Chiều nay em đi Hà Nội, công nhận phố cổ đẹp thật luôn, khi chiều ăn cũng phải 7,8 cây kem Tràng Tiền, thím nào thấy một thằng cao cao, đeo kính đen, quần ngố, áo sơ mi đen trắng mang đôi adidas neo blue thì đích cmn thị là em rồi đấy còn nhỏ nào mặc áo sơ mi trắng, váy quần màu kem mang adidas superstar thì là nhỏ Hằng đấy, cơ mà em tả vui thôi chắc chả có thím nào thấy đâu, hề hề. À, cũng có nhiều bạn hỏi câu chuyện mình kể là đang ở hiện tại hả ? Thì mình xin đính chính là chuyện mình đang kể đây là lúc mình học lớp 8 nhé, cách đây 3 năm rồi cũng khá lấu, mình sẽ kéo dài câu chuyện cho đến hiện tại luôn, còn vài tuần nữa là vào lớp 11 rồi, chắc cũng có nhiều điều thú vị để kết thành một câu chuyện lắm đây, thôi em đi gặp anh Cường phát, chiều ăn kem ghê quá, chả hiểu sao vừa mới type xong thì nó lại mắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận