Lãnh Vy Ngữ khẽ xoay cổ tay, Tử Phong kiếm liền biến mất.
Nàng cất nó vào trong không gian.
Nếu để người khác nhìn thấy nó thì đúng thật là phiền toái, thậm chí là họa sát thân.
Từ xưa đến nay thất phu vô tội, hoài bích có tội* đạo lí này nàng hiểu rất rõ.
Có điều, tại sao một thanh thần khí lại nằm ở đây? Nó ở đây nhiều năm như vậy tại sao không có người phát hiện ra? Đúng là kì quặc!
Lãnh Vy Ngữ xoay người bước đi, Nguyệt Lam Cửu Linh Hồ cũng nhảy lên vai nàng lười biếng nằm đó.
Lãnh Vy Ngữ dạo hết một vòng thì cũng không tìm thấy gì chỉ có không ít dạ minh châu.
Nàng cũng tiện tay thu luôn.
Đồ tốt ngu gì không lấy.
Trong đây không còn gì nữa, Lãnh Vy Ngữ quay lại chỗ mà Mặc Hạo Phi yên nghỉ.
Nàng đục một khoảng đá đủ để làm quan tài, điêu khắc tỉ mỉ một chút.
Sau đó, thì đưa hài cốt của Mặc Hạo Phi vào trong.
Đóng nắp quan tài lại, rồi đặt ngay ngắn ở giữa phòng.
Dù ông ta có bức ép nàng nhưng suy cho cùng nàng không bị thiệt hại gì hơn nữa còn có không ít thu hoạch.
Về danh nghĩa ông ta cũng coi như là sư phụ của nàng đi.
Để mặc hài cốt của ông ta như vậy về tình về lí đều không được.
"Ta không nghĩ ngươi lại có thể tốt bụng như vậy!" Nguyệt Lam Cửu Linh Hồ ở một bên nhìn, nhàn nhạt mở miệng.
Nó cho rằng khi lấy hết đồ tốt ở đây thì nhân loại này sẽ lập tức rời đi hoặc làm sập nơi này để hủy thi diệt tích, tránh để người khác biết.
Nhưng không ngờ nàng ta lại an táng bộ hài cốt này còn làm tỉ mỉ như vậy.
"Ha, ta cũng có ý định đi.
Nhưng suy cho cùng thì lão Mặc có thể coi là sư tôn của ta trên danh nghĩa.
Hơn nữa Mặc Hạo Phi để lại không ít đồ tốt.
Ta đã lấy đi hết không an táng hắn thì ta không yên.
Ân oán rõ ràng, dù có bức ép ta nhưng hắn cũng không có ác ý.
Vậy hà cớ gì ta không thể an táng hắn chu toàn?" Lãnh Vy Ngữ nhìn quan tài được đặt ngay ngắn một lúc rồi xoay người rời đi.
Vừa đi vừa trả lời Nguyệt Lam Cửu Linh Hồ.
Nguyệt Lam Cửu Linh Hồ nghe nàng nói thì im lặng.
Nó không biết phải trả lời thế nào nữa.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nó gặp một nhân loại như thế này.
"Này, tiểu hồ ly ngươi có thể nói cho ta biết tên của ngươi không? Chứ tiểu hồ ly này tiểu hồ ly nọ nghe dài dòng lắm." Lãnh Vy Ngữ chắp tay sau đầu đi đến xác của con Ngân Lang vẫn còn yên vị tại chỗ cũ.
"Ta không có tên! Thượng cổ thần thú Nguyệt Lam Cửu Linh Hồ ta xưa này chán ghét nhân loại.
Đồng tộc cũng không dám đắc tội, nên ta vẫn luôn cô độc.
Đến tên mình là gì cũng không có." Nguyệt Lam Cửu Linh Hồ ngẩng đầu nhìn sườn mặt hoàn mĩ của nàng.
"A? Không tên? Vậy ta gọi ngươi là Tiểu Cửu nha? Hay Tiểu Lam cũng được!" Lãnh Vy Ngữ không nhìn nó, nhàn nhạt nói tựa hồ không hề để ý đến nó.
"Ngươi..
dường như không hề sợ hãi ta?" Nguyệt Lam Cửu Linh Hồ có chút không xác định nói.
"Sợ? Tại sao ta phải sợ?" Lãnh Vy Ngữ thản nhiên đáp lại, lấy ra một thanh chủy thủ định đào ma tinh của Ngân Lang.
"Vì ta là thượng cổ thần thú.
Nhân loại nhìn thấy không thèm thuồng thì là sợ hãi.
Ngươi nói xem tại sao?" Nguyệt Lam Cửu Linh Hồ có chút khó chịu nói.
Đúng vậy, nhân loại nào cũng như nhau.
Thấy nó thì một mực muốn chiếm lấy, không chiếm được thì muốn giết nhưng không giết được nó.
Ngược lại còn bị nó đánh chết.
Bất kì ai khi biết mình sắp bị nó đánh chết đều lộ vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Lãnh Vy Ngữ dừng động tác tay, chủy thủ cũng dừng lại ở giữa không trung.
Nàng liếc nó thật sâu một lúc mới nhàn nhạt nói, "Nhưng ta đâu phải họ! Ngươi đang gộp ta vào chung vũng lầy với chúng.
Với ta chỉ có đồng bạn không có nô lệ hay hạ nhân.
Càng không muốn dùng ma thú vô tội chắn đạn."
"..."
Nguyệt Lam Cửu Linh Hồ im lặng, nó phát hiện mình không có cách nào phản bác lại lời nàng vừa nói.
"Không nói nhiều, ta gọi ngươi là Tiểu Lam đi cho nó gọn." Lãnh Vy Ngữ thấy nó im lặng cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.
"Gọi ta là Tiểu Cửu đi.
Tiểu Lam nghe không êm tai gì cả!" Nguyệt Lam Cửu Linh Hồ cau mày ngạo kiều nói.
"Ân, Tiểu Cửu từ nay ngươi là đồng bạn đầu tiên của Lãnh Vy Ngữ ta!" Lãnh Vy Ngữ nhếch môi cười nhẹ.
Nụ cười đẹp đến khuynh thành, đến ngay cả Nguyệt Lam Cửu Linh Hồ cũng ngây người.
Không ngờ nhân loại này lại đẹp như vậy.
Trong mơ hồ, có lẽ họ đã nhận thức nhau.
Dù không thừa nhận là đồng bạn hay là chủ tớ nhưng họ đã chấp nhận cả hai bước vào hành trình dài đăng đẳng của nhau.
Kề vai chiến đấu, sinh tử không rời.
Là đồng bạn cũng là người thân.
Tình cảm thật không thể nói rõ.
Thấy được ma tinh của Ngân Lang, Lãnh Vy Ngữ đang đứng ngước nhìn cái lỗ chỗ nàng rơi xuống.
Nàng đang đau đầu làm thế nào để đi lên.
Chỗ này cao như vậy hơn nữa lại rất đứng khẳng định không thể leo lên được.
Dù đề khí nhảy lên thì cũng không tới.
Hơn nữa trong người nàng còn có vết thương, không thể vận động mạnh.
Ngay lúc nàng đang vò đầu bứt tóc thì Tiểu Cửu lên tiếng: "Hay để ta mang ngươi lên!"
Lãnh Vy Ngữ ngờ ngợ nhìn nó.
"Ngươi nhỏ như vậy, đem ta lên được hay không?"
Nàng là đang nghi ngờ nhưng vào tai Tiểu Cửu lại là cợt nhả: "Hừ, ngươi đừng khinh thường ta.
Ta dù là ấu thú nhưng vẫn là thần thú.
Thừa sức đem ngươi ra ngoài!"
Nói xong không chờ nàng trả lời, nó đã nhắm mắt lại.
Cơ thể bắt đầu phát ra lam sắc nhàn nhạt.
Hai cái đuôi trắng tinh run run.
Lãnh Vy Ngữ bỗng cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, rồi người nàng cũng được bao bọc bởi lam sắc.
Rồi nàng cũng Tiểu Cửu cứ như thế mà bay lên khỏi hang động.
Lên được trên mặt đất, Lãnh Vy Ngữ hai mắt sáng như sao: "Oa, Tiểu Cửu ngươi giỏi quá đi.
Không hổ là thượng cổ thần thú nha!"
"Hừ! Không nhìn lại xem ta là ai?" Tiểu Cửu được nàng khen thì ngạo kiều nói.
Lãnh Vy Ngữ nhẹ cười, rồi đánh ra một đạo huyền lực.
Làm cho đất đá rơi xuống lấp đi cái hố, che giấu chỗ này.
"Lão xử nam ngươi, dù sao cũng cho ta không ít đồ tốt.
Cứ an nghỉ ở đây không ai quấy rầy ngươi an nghỉ đâu.
Khi nào có thời gian ta tới thăm ngươi." Lãnh Vy Ngữ lẩm bẩm nói, tuy là sát thủ nhưng nàng là người trọng tình trọng nghĩa.
Nàng và hắn coi như nhấc lên một đạo chân tình đi.
Xong thì nàng xoay người rời đi.
Tiểu Cửu cũng nhảy lên vai nàng, lười biếng nằm trên đó.
Lãnh Vy Ngữ nhìn nó cười cười: "Ta nói này, ngươi có muốn vào không gian không? Hay là ở ngoài?"
"Ta ở ngoài, còn lâu ta mới muốn vào đó." Tiểu Cửu vừa nghe nàng nói thì lắc đầu lia lịa.
"Được thôi, tùy ngươi!" Lãnh Vy Ngữ nhún vai cũng chiều theo nó.
Nàng dựa theo trí nhớ mà tìm đường ra ngoài.
Đi một hồi thì gặp một dòng suối, nàng dừng lại rửa mặt tẩy đi bùn đất trên mặt.
Nhìn quanh không có ai thì đuổi Tiểu Cửu ra xa mới bắt đầu tắm rửa thay đồ.
Ở nơi này, nàng muốn ngâm mình cũng không dám.
Chỉ tẩy rửa đơn giản, thay thuốc cho vết thương cẩn thận băng bó lại.
Rồi lấy một bộ nam trang ra mặc vào.
Một thân thanh y trang nhã, tay cầm quạt ngọc.
Nhìn Lãnh Vy Ngữ như vậy có ma mới tin chỉ vài phút trước nàng tả tơi như nào.
"Chậc, thay quần áo rồi thoải mái hẳn!" Lãnh Vy Ngữ nhẹ nhàng cảm thán.
Ha ha, đến cả Tiểu Cửu cũng suýt nữa nhận không ra nàng kia mà.
Vậy mới biết lúc trước nàng thảm hại thế nào.
"Được rồi, xuôi theo dòng suối đi ra khỏi đây thôi!" Lãnh Vy Ngữ mở quạt, quạt mát một bộ dáng phiên phiên công tử hiện ra.
Cộng với Tiểu Cửu trắng tinh trên vai càng làm nàng càng giống hơn.
Đi cả ngày cũng không ra được, Lãnh Vy Ngữ đành phải tìm một chỗ rộng rãi nhóm lửa nghỉ chân.
Tiện tay bắt mấy con ma thú cấp thấp về làm đồ ăn.
Hiện tại nàng đang nướng thịt mấy con ma thú cấp thấp.
Ở nơi này muốn kiếm dã thú cũng khó, toàn là địa bàn của ma thú.
Muốn kiếm thức ăn cũng khổ thật.
"Oa! Thơm thật nha!" Một giọng nói vang lên từ một hướng, Lãnh Vy Ngữ cau mày nhìn qua.
Thì thấy một bạch y nữ tử đang đi lại.
Nàng bất động thanh sắc đánh giá nàng ta.
"Ngươi đang nướng thịt? Có thể cho ta một ít không?" Bạch y nữ tử nghiêng đầu nhìn nàng.
"Ta tại sao phải cho ngươi?" Lãnh Vy Ngữ ngược lại rất lạnh nhạt hỏi.
Nữ tử này có thể một thân một mình vào đây mà không bị thương một chút nào.
Thật không đơn giản!
"Thịt ngươi nướng rất thơm, khẳng định rất ngon." Bạch y nữ tử không hề phòng bị mà ngồi xuống.
Lãnh Vy Ngữ liếc nàng ta một cái, mới cắt một miếng thịt bọc vào trong lá rồi đưa qua cho nàng.
Bạch y nữ tử vui vẻ nhận lấy, định cắn một miếng thì nghe giọng nói đầy ác ý của Lãnh Vy Ngữ vang lên, "Ngươi không sợ ta hạ dược vào trong thịt nướng sao?"
Bạch y nữ tử nghe vậy cũng ngừng tay, ánh mắt dò xét nhìn nàng.
Lãnh Vy Ngữ ngược lại không để ý, nụ cười ác ý trên khóe môi cũng lan rộng hơn.
Không biết bạch y nữ tử suy nghĩ gì.
Không lâu sau lại vô cùng sảng khoái cắn một miếng thịt nướng.
Bộ dáng mười phần không để ý.
"Ồ? Ngươi thực sự không sợ?" Lãnh Vy Ngữ cong mắt nhìn nàng ta.
Cắt một khối đưa cho Tiểu Cửu đang ở trên vai.
Lại cắt lên một khối cho bản thân.
Mặc dù nàng đang bị thương không nên ăn mấy thứ này nhưng cũng không có cách nào.
Nàng cũng đâu thể vào không gian nấu cháo rồi lại chạy ra chứ? Nếu ở một mình thì không nói gì, nhưng lại có một nữ tử không biết từ chỗ nào chạy ra.
"Trên người ta cũng không có gì để cướp!" Bạch y nữ tử dường như không mấy để tâm.
"Ta không cướp tài cũng sẽ cướp sắc!" Lãnh Vy Ngữ cười càng giống hồ ly.
Nàng cắn một miếng thịt từ tốn nhai.
"Ta biết bản thân rất xinh đẹp, nhan sắc cũng không tồi.
Ngươi để ý đến cũng không có gì lạ.
Chỉ là ta không nghĩ ngươi có ý niệm đó!" Bạch y nữ tử cười nhẹ nhìn nàng.
Vị thanh y công tử này thoạt nhìn là người đường hoàn, tuy không phải toàn thân đầy chính khí nhưng cũng không giống tiểu nhân.
Chỉ có một loại tùy tiện lười nhác, nàng ta chỉ cảm nhận được như vậy.
"Đây chỉ là ý nghĩ chủ quan của ngươi!" Lãnh Vy Ngữ ha hả cười mấy tiếng.
Nữ tử này không ngờ cũng có chút thú vị.
Không giống nữ tử khuê cát, trên người khoát bạch y tỏa ra một cảm giác băng thanh ngọc khiết nhưng lại có chút phong trần.
Không biết có phải nàng nhìn nhầm hay không.
"Ta chưa từng nhìn nhầm bao giờ!" Nữ tử đó rất tự tin nói.
"Ngươi hình như rất tự tin? Tự tin quá sẽ có ngày hại ngươi.
Cho rằng mình chưa bao giờ nhìn nhầm, sau này coi chừng sẽ bị đâm sau lưng!" Lãnh Vy Ngữ nhếch môi chế giễu nói.
Nàng lúc trước cũng vậy, luôn tự tin rằng bản thân không nhìn nhầm Âu Thần.
Cuối cùng thì sao? Bị hắn đâm cho một nhát, hại chết chính mình.
Thảm hại! Quá mức thảm hại rồi!
Nữ tử kia nhìn nàng chằm chằm, nhưng cũng không nói gì.
Một lúc sau nàng ta mới cất tiếng, "Ta là Mai Thiên Tuyết, ngươi tên gì?"
"Chỉ là bèo nước gặp nhau, cần gì danh tính? Nếu lần sau gặp lại ta sẽ nói cho ngươi a!" Lãnh Vy Ngữ liếc nhìn Mai Thiên Tuyết hờ hững nói, chăm chú ăn cho xong khối thịt của mình.
Mai Thiên Tuyết nghe nàng nói thì cười nhẹ.
Cũng chăm chú ăn thịt nướng.
Đúng vậy, bèo nước gặp nhau mà thôi.
Ăn xong phần của mình, Lãnh Vy Ngữ ôm Tiểu Cửu nhảy lên cành nghỉ ngơi.
Cũng mặc kệ Mai Thiên Tuyết ở dưới.
Nàng ta nhìn lên chỗ nàng không biết đang nghĩ gì.
Cuối cùng nàng ta mở miệng trêu ghẹo, "Ngươi yên tâm ngủ sao? Không sợ ta sẽ đột nhiên xuất thủ giết ngươi à?"
Lãnh Vy Ngữ nghe nàng ta nói, thì lười nhác mở mắt Tiểu Cửu cũng mở mắt nhìn nàng ta.
Lãnh Vy Ngữ vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, chậm rãi mở miệng, "Nếu ngươi làm được thì cứ làm!"
Nghe giọng điệu lạnh nhạt hờ hững đó của nàng, Mai Thiên Tuyết ngạc nhiên.
Lãnh Vy Ngữ không thèm để ý nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Tiểu Cửu liếc nhìn nàng ta một cái rồi nhắm mắt lại.
Nằm sấp trong lòng của nàng nghỉ ngơi.
Mai Thiên Tuyết bị nàng ngó lơ thì bực mình dậm chân.
Nàng ta tựa vào gốc cây, cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đi cả ngày cũng làm nàng ta mệt mỏi không ít.
*Thất phu vô tội, hoài bích có tội:
Người thường không có tội, nhưng nắm giữ bảo vật trong tay, có tội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...