Tứ Tiểu Thư Yêu Nghiệt


Sáng hôm sau, khi Mai Thiên Tuyết vừa tỉnh giấc việc đầu tiên nàng ta làm là nhìn lên cành cây hôm qua Lãnh Vy Ngữ nghỉ ngơi.

Vừa mới đưa mắt tới thì không thấy bóng dáng Lãnh Vy Ngữ đâu nữa.

Mai Thiên Tuyết tức đến giậm chân, tốt xấu gì cũng phải lưu lại danh tính cho nàng biết chứ.

Lặng yên không tiếng động mà đi mất.

Thật tức chết người mà!
Còn về Lãnh Vy Ngữ, trời còn chưa sáng thì nàng đã yên lặng rời đi.

Nàng không muốn dây dưa với nữ tử kia.

Nhìn sơ qua cũng thấy trên người nàng ta đủ loại phiền phức.

Nàng còn lâu mới muốn dính vào phiền phức.
Đi đến giữa trưa mới ra khỏi rừng.

May mắn nàng không tốn nhiều thời gian.

Nhanh chóng đi vào thành, vừa định đi đến tửu lâu ăn uống chút gì đó thì nàng nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Lăng huynh! Lăng huynh! Ở đây!" Sở Mặc đứng ở trước cửa tửu lâu vẫy tay hò hét.
Lãnh Vy Ngữ bất đắc dĩ đi qua, cười nhạt: "Không nghĩ lại gặp ngươi ở đây! Ta còn tưởng ngươi về Sở gia rồi chứ!"
"Ta còn giữ nhiệm vụ của ngươi làm sao có thể bỏ về nhà được?" Sở Mặc gãi đầu không hiểu sao hắn có chút ngại.
"Ngươi ăn gì chưa?" Lãnh Vy Ngữ không để ý, nhìn vào trong tửu lâu.

Đi từ sáng đến giờ nàng còn chưa có gì vào bụng.

Cái bụng của nàng đang biểu tình đòi lại công bằng đây này.
Sở Mặc thấy nàng nhìn vào trong tửu lâu, thì thuận tiện nói, "Chưa, vào ăn chút đi.

Ta cũng đưa cho ngươi linh quả đó nữa."
"Ân, đi thôi!" Lãnh Vy Ngữ nghe hắn nói thì nhấc chân đi vào.

Sở Mặc cũng đi theo sau.

Hai người chọn một bàn ở góc khuất.
"Tiểu nhị, đưa vài món lên thêm hai vò rượu!" Sở Mặc lớn tiếng kêu, tiểu nhị nhanh chóng trả lời.
Sở Mặc bây giờ mới lên tiếng, "Lăng huynh, ngươi dẫn con Ngân Lang đó đi không bị thương đó chứ?"
"Còn chưa chết!" Lãnh Vy Ngữ nhún vai tùy tiện nói.


Sở Mặc đen mặt, hắn trả lời như vậy rồi còn muốn cho Sở Mặc hắn trả lời lại không vậy?
Thật ra Lãnh Vy Ngữ chính là không muốn Sở Mặc trả lời.

Theo nàng, hắn phi thường phiền phức, đi đâu cũng gặp.
Không lâu sau thì tiểu nhị cũng đem mấy món ăn lên, thêm hai vò rượu.

Món ăn vừa dọn lên Lãnh Vy Ngữ đã nhanh chóng gắp cho mình vài đũa.

Còn Sở Mặc thì rót cho bản thân một ly rượu ngồi đó nhấm nháp.

Hắn tiện tay rót cho nàng một ly.

Lãnh Vy Ngữ liếc hắn một cái, rồi cầm ly rượu nhấp một ngụm.

Cử chỉ mười phần tao nhã.
"Đúng rồi, từ lúc ta dẫn con Ngân Lang đi đã qua bao lâu?" Lãnh Vy Ngữ ngẩng đầu hỏi.
"Nửa tháng rồi!" Sở Mặc vừa uống rượu vừa trả lời.

Lãnh Vy Ngữ trợn mắt nhìn hắn.
"Nửa tháng? Ngươi chắc chắn? Ta đi lâu như vậy sao?" Lãnh Vy Ngữ chỉ vào chính mình há hốc mồm hỏi.
"Chắc chắn!" Sở Mặc gật đầu khẳng định.
"Ngươi và Lạc Hà ra khỏi Lạc Nhật sâm lâm bao lâu rồi?" Lãnh Vy Ngữ rót một ly rượu uống bình tĩnh cảm xúc.
"Mười ngày trước!" Sở Mặc điềm nhiên nói, Lãnh Vy Ngữ phun thẳng rượu trong miệng ra.

Văng thẳng lên mặt hắn.

Chu????ên ????rang đọc ????ru????ện ++ Tr????mTru???? ện.V???? ++
"Xin lỗi, xin lỗi nhịn không được." Lãnh Vy Ngữ vừa luôn miệng xin lỗi vừa đưa cho hắn một cái khăn tay, lau đi rượu trên mặt.
Sở Mặc cười khổ, nhận lấy khăn tay lau đi rượu trên mặt.

Hắn không nghĩ tới Lăng Bạch Thần sẽ phản ứng mạnh như vậy.
"Lâu như vậy? Ngươi..

còn chưa về Sở gia lần nào?" Lãnh Vy Ngữ nghiêng đầu hỏi hắn.
"Có, ta có về.

Ngày nào ta cũng ra gần cổng thành chờ ngươi, miễn cho ngươi không biết tìm ta ở đâu!" Sở Mặc cười cười, mười ngày nay hắn lo cho Lăng Bạch Thần tới mức đứng ngồi không yên.

Sở Mặc cũng không biết tại sao hắn lại lo cho Lăng Bạch Thần như vậy.
Lãnh Vy Ngữ đưa ánh mắt nghiền ngẫm nhìn hắn, khóe môi câu lên một nụ cười tà tứ.


Lãnh Vy Ngữ bưng li rượu lên.

"Vậy ta kính ngươi li này, coi như lời cảm ơn của Lăng Bạch Thần ta!"
Sở Mặc cũng bưng li rượu lên đáp lễ.

"Không có gì, đều là bằng hữu cả!"
Lãnh Vy Ngữ nghe hắn nói, nụ cười trên khóe môi không đổi nhưng đáy mắt lại lóe qua tia sáng không rõ.
Cả hai uống li rượu đó cùng một lúc.
Ăn uống xong, Sở Mặc giao linh quả lại cho Lãnh Vy Ngữ.

Nàng nhận lấy rồi xoay người rời đi.
Sở Mặc ở phía sau nhìn bóng lưng của nàng đang dần khuất sau đám người.

Hắn luôn cảm thấy bóng lưng của Lăng Bạch Thần vẫn cô độc như vậy.

Cho dù có ai bước cùng đi chăng nữa, cảm giác đó vẫn không đổi.

Lăng Bạch Thần cứ như không thuộc về cái thế giới mà hắn quen thuộc.
Sau khi chia tay với Sở Mặc, Lãnh Vy Ngữ dạo bước trên đường phố náo nhiệt.

Thỉnh thoảng dùng lại nghịch mấy thứ đang được bày bán.
"Kẹo hồ lô đây! Kẹo hồ lô ngon ngọt đây!"
Người bán kẹo hồ lô cao giọng rao bán, Lãnh Vy Ngữ nhất thời bị thu hút.

Nàng dừng chân lẳng lặng đứng nhìn mấy xâu hồ lô được cắm ngay ngắn trên cột hồ lô.

Món ăn vặt này nàng chưa ăn bao giờ, nhìn thấy nó nàng cứ như sẽ cảm nhận được bản thân mình thảm hại vô cùng.
Như bây giờ, nàng nhìn thấy một phụ nhân mua một xâu hồ lô rồi đưa cho đứa bé bên cạnh.

Đứa bé ấy mỉm cười vui sướng, nhanh chóng ăn mấy ngụm.

Kẹo đường dính khắp gương mặt trẻ con ấy làm cho phụ nhân kiềm không được mà bật cười.

Khung cảnh ấm áp từ kiếp trước cho tới kiếp này đều là khung cảnh nàng không muốn nhìn thấy.
Lãnh Vy Ngữ nhếch môi cười nhạt, chuyển ánh mắt cất bước nhanh hơn.

Tâm tình dạo phố cũng không còn.

Nàng nhanh chân tới Công hội Lính đánh thuê.


Giao nhiệm vụ xong cũng được kha khá, hai vạn lượng bạc.

Nàng đi vào hẻm tối thu Tiểu Cửu vào không gian rồi đi mua vài bộ nam trang thêm chút đồ ăn vặt mới trở về.
Vừa nhảy vào viện thì đã thấy Sở Thiêm đang chắp tay sau lưng đứng trước cây tử đằng non.

Lúc nàng đi còn chưa nảy mầm, bây giờ đã cao đến thắt lưng rồi.
"Ngươi biến đi đâu tận nửa tháng?" Giọng nói già nua uy nghiêm của Sở Thiên, Sở lão gia tử vang lên làm Lãnh Vy Ngữ bất giác lạnh sống lưng.
"Ta đi là nhiệm vụ." Lãnh Vy Ngữ nhếch môi cười nhạt, bộ dạng mười phần gợi đòn.
"Mất tận nửa tháng? Ngươi làm cái gì? Được bao nhiêu?" Sở lão gia tử không quay đầu vẫn giữ giọng điệu uy nghiêm ấy.
"Tìm linh quả! Được kha khá thôi!" Lãnh Vy Ngữ vẫn rất điềm đạm trả lời.
"Ở đâu?" Sở lão gia tử trầm giọng hỏi.
"Ngài đây là đang điều tra hành tung của ta?" Lãnh Vy Ngữ cau mày hỏi.
"Ở đâu?" Sở lão gia tử lặp lại lần nữa, giọng điệu lại càng uy nghiêm hơn.
"Lạc Nhật sâm lâm!" Biết bản thân yếu thế nên Lãnh Vy Ngữ cũng không thèm cãi làm gì.
"Ở đó xảy ra chuyện gì ngươi có biết không?" Sở lão gia tử quay người lại đối diện với nàng.
"A? Chuyện gì?" Lãnh Vy Ngữ bất cần hỏi
"Dị tượng xảy ra, ngươi không biết?" Sở lão gia tử cau mày hỏi, thấy nàng lắc đầu.

Ông im lặng quan sát, nhưng cũng không nhìn ra cái gì.
Sở lão gia tử thở dài tràn đầy ưu tư.

"Tiểu Ngữ, thực lực ngươi còn nhỏ yếu đừng tùy tiện chạy tới Lạc Nhật sâm lâm lăn lộn.

Ngươi mà có mệnh hệ gì thì ta biết đối diện với Nguyệt Nhi thế nào đây?"
Lãnh Vy Ngữ âm thầm bĩu môi, "Lãnh Vy Ngữ" mà ông muốn bảo vệ sớm đã chết dưới tay đám tôn nữ "hiếu thảo" của ông rồi lão nhân gia à.
"Gia gia à, ngài ở đây cũng lâu rồi phải không? Vào trong đi, ta còn muốn đi tắm rửa!" Lãnh Vy Ngữ vơ đại cái cớ rồi chạy đi.

Sở lão gia tử nhìn bóng lưng nàng chỉ lắc đầu, rồi cất bước vào phòng khách của tiểu viện.
Ông ngồi được một khắc thì Lãnh Vy Ngữ bước vào tay còn bưng trà.

Bộ dạng nam nhân đã biến mất trở lại làm một nữ tử.

Trên mặt còn có vết bớt màu đỏ ghê người đó cũng tồn tại.

Nàng đặt xuống cho ông một ly nàng một ly.

Rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh mười phần tự nhiên tùy tiện.
"Tiểu Ngữ, ngươi nên ngoan ngoãn ở trong tiểu viện đi.

Đừng chạy lung tung ra ngoài nữa.

Ngươi là tiểu thư khuê phòng tùy tiện chạy ra ngoài lăn lộn như vậy còn ra thệ thống gì?" Sở lão gia tử vừa dùng nắp gạt là trà trong tách vừa từ tốn dạy bảo.
"Tiểu thư khuê các thì thế nào? Nhìn ta chỗ nào giống tiểu thư khuê các?"
Lãnh Vy Ngữ nhấp một ngụm trà nhàn nhạt hỏi.
Sở lão gia tử cười khổ, đánh giá nàng từ trên xuống dưới.

Chợt nhận ra tuy không dạy dỗ nhưng khí chất lại không thua kém ai.


Thậm chí có thể hơn cả Sở Như Tuyết.

Chỉ tiếc cái vết bớt trên mặt đó lại làm phá hoại hết mọi thứ.
Sở lão gia tử thương tiếc đưa tay xoa vết bớt trên mặt nàng, "Có cách nào loại bỏ vết bớt này hay không? Ngươi là nữ hài tử khuôn mặt làm sao có thể như vậy được?"
"Ngài thương tiếc sao?" Lãnh Vy Ngữ gạt cái tay của Sở lão gia tử xuống, còn để lão nhân gia xoa nữa thì sẽ lộ hết mất.
"Ta thực thắc mắc, tại sao ngươi lại xuất hiện vết bớt này kia chứ?" Sở lão gia tử bị nàng gạt tay ra cũng không để tâm.
"Chuyện này làm sao ta biết? Từ nhỏ đã có rồi." Lãnh Vy Ngữ tiếp tục uống trà bất động thanh sắc nói.
Sở lão gia tử thấy nàng bày ra bộ dạng đã quen thì không khỏi càng thương tiếc.

"Haizz, Tiểu Ngữ nhìn ngươi bây giờ thực rất làm người khác đau lòng."
Nàng còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói khác đã xen vào.

"Đúng như vậy, nhưng ngài nhìn xem thấy Tiểu Vy có chút để ý nào không? Thật không hiểu nỗi một nữ hài tử làm sao có thể dễ dàng chấp nhận khuôn mặt của mình như vậy chứ?"
"Sở đại thiếu gia, ngươi nói cũng thật lạ.

Ta cũng đâu thể nào ghét chính mình chứ? Không chấp nhận chẳng lẽ ta gọt bỏ nó à?" Lãnh Vy Ngữ lập tức trả lời lại, giọng điệu mười phần không khách khí.

Ánh mắt lười nhác nhìn Sở Mặc đang đi vào.
"Tiểu Vy à, tại sao muội gọi lão nhân gia là gia gia còn ta lại gọi là Sở đại thiếu? Đáng lẽ phải là biểu ca chứ? Ngài nói xem đúng không gia gia?" Sở Mặc bông đùa hỏi.
"Ta thích gọi thế nào thì gọi thế ấy! Thế nào Sở đại thiếu đến miệng của ta cũng muốn quản sao? Ngươi quản cũng rộng quá đi?" Lãnh Vy Ngữ dùng nắp gạt gạt lá trà trong tách cũng không thèm để ý nói.
"Tiểu Vy, muội như vậy là không được đâu!" Sở Mặc rầy rà nói, cũng rất tự nhiên ngồi xuống cái ghế bên trái phía dưới của Sở lão gia tử.
"Làm sao lại không được?" Lãnh Vy Ngữ nhếch môi cười nhạt hỏi.
"Là vì chúng ta là người một nhà nha!" Sở Mặc nháy mắt nói.

Lãnh Vy Ngữ trợn mắt nhìn hắn vô lại.

Muốn lên tiếng phản bác thì Sở lão gia tử cười ha ha ngăn cản.
"Được rồi, đừng đấu khẩu nữa.

Hai người các ngươi hòa thuận một chút cũng không có việc gì lớn." Sở lão gia tử cười ha hả có vẻ rất sảng khoái.
Lãnh Vy Ngữ bĩu môi làm dáng vẻ bản cô nương đại lượng không so đo với hắn.
"Tiểu Mặc ngươi tới đây làm gì?" Sở lão gia tử nhấp một ngụm trà rồi mới hỏi.
"Ta tìm gia gia đánh cờ!" Sở Mặc cười híp mắt nói.
"Vậy hai người đánh cờ đi, ta đi ngủ đây!" Lãnh Vy Ngữ nghe hắn nói xong lí do thì bỏ đi.

Chỉ chừa lại cho hai người họ cái phất tay.
Sở Mặc ngớ người, nhìn cái dáng phất tay này sao hắn thấy có vài phần giống Lăng Bạch Thần vậy? Hay là hắn bị ảo giác?
"Tiểu Mặc ngươi ngây người cái gì?" Sở lão gia tử nhìn hắn hỏi.

Làm cho Sở Mặc hoàn hồn Sở lão gia tử đứng lên rời đi.
"Đi thôi, không phải ngươi nói tìm ta đánh cờ sao? Đi tới viện của ta đánh cờ.

Để cho Tiểu Ngữ ngủ đi." Sở lão gia tử rời đi, Sở Mặc nhanh chóng theo sau.
"Gia gia, ngài thật bất công!" Sở Mặc cau mày oán trách.

Bất quá Sở lão gia tử không để tâm chỉ cười ha hả không đáp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận