Đêm nay là đêm cuối cùng cô ở quân doanh Kỳ Cấp này, cô tranh thủ cho tù binh ăn xong thì đến cạnh lồng giam y sư phương Bắc kia ngồi xuống.
Người này đã lớn tuổi,cô cũng chưa bao giờ hỏi tên tuổi ông ta, chỉ biết rằng ông ta là một y sư đáng kính trọng.
“ Y sư à! Ta sắp ra trận rồi.
Ta cũng sẽ làm công việc như ông đấy.”
Ông ta thở dài, thái độ nghiêm nghị lẫn thờ ơ nhìn lên bầu trời đầy sao, không nói gì cả.
Đôi mắt chất chứa nhiều tâm sự bi thương bao trùm cả lồng giam.
Võ Đông Nhiên nắm lấy thanh chắn lồng giam trước mắt, muốn tiến gần ông hơn một chút, giọng nói của cô đã không còn vẻ thản nhiên vui vẻ như ngày thường nữa.
“ Ta luôn xem ông như thầy của mình.
Ông vừa dạy chữ Hán cho ta, vừa dạy kiến thức y học.
Đất nước ta có một câu tục ngữ “ Một chữ cũng là thầy, nữa chữ cũng là thầy”.
Trong lòng ta, địa vị của ông đã sớm nặng như núi Thái Sơn.
Cho nên hôm nay, ta đến để bái biệt ông!”
Y sư liếc nhìn cô, phất tay
“Không cần! Ta không nhận.”
Võ Đông Nhiên không quan tâm đến thái độ ghét bỏ của ông, cô biết ông chỉ giả vờ thờ ơ mà thôi.
Hôm nay, dù ông không muốn nhận cô cũng phải đáp lễ.
Hai tay cô xếp bằng đặt lên trán, quỳ xuống cung kính bái ba bái.
“ Học trò đội ơn thầy đã tận tình chỉ bảo.
Con nguyện cả đời khắc ghi công ơn trời biển này.
Xin thề sẽ dốc sức trở thành một y sư tốt, không phụ công ơn của thầy.
Bước ra khỏi trận chiến, dù là người Nam hay người phương Bắc con đều nguyện đem hết hết tâm và trí ra cứu người giúp đời, không màng danh lợi, địa vị, tiền bạc.
Xin thầy nhận một lễ của con, đừng ghét bỏ học trò này!”
Lúc này ông ta mới ngồi xếp bằng lại, ánh mắt nhìn cô ôn hòa có vài phần yêu thương.
Hành động này, có thể cho là đã chấp thuận cô.
Ông liếc nhìn xung quanh một lượt sau đó mới nhỏ giọng lên tiếng.
“ Thôi được! Nếu đã có lòng, ta đây miễn cưỡng chấp thuận con là đồ đệ.
Ta không có gì cho con, chỉ có mấy lời dặn dò: Chiến trường khốc liệt, gươm đao không có mắt, con nhớ cẩn thận, đừng để người Mông Cổ bắt được, thân gái dặm trường sẽ rất khổ cực.
Nếu con là nam nhân ta không có gì để nói, nhưng riêng con nên biết chừa cho mình một đường lùi.
Đừng liều mạng vì bất cứ một ai.
Bảo toàn sinh mệnh của bản thân trước.
Nghe không?”
Võ Đông Nhiên sững sờ, cô không ngờ thân phận đã bị lộ trước mặt người thầy này.
Cô không nói thêm gì, chỉ cẩn thận gật đầu ra ý đã hiểu.
Có thể đây là lần cuối cùng hai thầy trò gặp mặt.
Cô bịn rịn buồn bã, bước chân nặng nề rời khỏi khu vực giam giữ.
Bầu trời đêm nay có trăng rằm ngày mười sáu rạng rỡ tỏ sáng trên cao, nhưng tại sao lòng cô lại âm u như thế này?
Cô biết lần này sẽ gian nan nguy hiểm rất nhiều.
Không biết ngày mai của cô sẽ như thế nào?
Có còn sống sót qua trận chiến được không?
Hắn sẽ bình an thắng trận trở về toàn vẹn chứ?
Trương Duật thường sẽ dẫn binh trong các trận giao tranh lớn, có ý nghĩa chiến lược quan trọng.
Đồng nghĩa là thế giặc sẽ rất mạnh và đông gấp nhiều lần các trận đánh du kích nhỏ lẻ.
Cô lo cho bản thân một thì lại lo lắng cho hắn mười.
Nhìn bầu trời có trăng có sao kia, cô đột nhiên nhớ đến gia đình, liền ngẩng đầu lên trời cầu nguyện:
“ Cha mẹ! cha mẹ phù hộ cho con nhé! Nếu có thể hãy vì con mà phù hộ cho chàng.
Con gái thật bất hiếu, lại yêu kẻ đã lấy mạng của mọi người, còn làm khó hai người.
Nhưng con gái không biết bám víu vào ai hết, con sợ chàng xảy ra chuyện, nếu chàng có mệnh hệ gì con sẽ rất đau khổ...”
Cô bước vào lều Chính thì cũng đã qua giờ tý, hôm nay cô về khá muộn, may mắn hôm nay lại không bị đánh, thái độ của lính gác cổng đối với cô hòa nhã hơn rất nhiều.
Trong đêm khuya, tiếng ếch nhái ễnh ương từ đồng ruộng, suối tù kêu vang khắp nơi hòa cùng với âm thanh rầm rập của từng tóp lính tráng hành quân xuống bến thuyền.
Đèn đuốc sáng choang khắp nơi, trong không khí nồng đậm mùi dầu lạc bị đốt cháy, mùi vị, ánh sáng, âm thanh, hình ảnh tấp nập...!tất cả tạo ra không khí rộn ràng nhưng không hề vui vẻ.
Không khí của một trận chiến quyết tử càng lúc càng đến gần, trong mỗi một người binh sĩ hiện lên tinh thần hừng hực khí thế, xen lẫn một chút âu lo.
Trên cánh tay của mỗi người đều xăm hai chữ “Sát Thát” – nghĩa là giết giặc Mông Nguyên, người Thát.
Trương Duật đã ngủ theo đúng lịch của quân doanh, cô lặng lẽ nhìn hắn nằm trên giường trầm ổn miên man vào mộng đẹp, đêm nay cô không thấy hắn chau mày hung dữ nữa.
Có thể cơ thể đã không quá đau đớn như mấy ngày trước.
Sau khi cô làm xong hết mọi chuyện, Mộc Chân bước vào đem theo một bát cháo thơm phức, cô ngạc nhiên nhưng không hỏi nhiều vội vã rời đi, nhưng đã bị Mộc Chân giữ lại.
Y giữ vẻ mặt điềm nhiên nói “Ngươi ăn xong rồi hẵn về!”
Cô kinh hãi nhìn lại người đang nằm trên giường, vội nói thì thầm:
“ Y phu, ngươi bị sao vậy? Ta đi đây, không thể ở lại.” Đồng thời, cô ra giấu hiệu cho y yên lặng đừng gây kinh động.
Mộc Chân vẫn một thái độ như vậy, bỗng bất ngờ y quơ một cái chén trên bàn rơi xuống đất vỡ tan tành.
Xoảng! Âm thanh thanh thúy vang lên trong căn lều đang tĩnh lặng như tờ.
Võ Đông Nhiên thót tim một cái, cô bàng hoàng với hành động điên rồ của y.
Ánh mắt chuyển động đến thân ảnh Trương Duật, tâm loạn như ong vỡ tổ, chân tay lạnh toát vì sợ, nhất thời há hốc miệng không nói nên lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...