Tử Thần Dịu Dàng


Mộc Chân “Thế nào, người nhìn đi.

Ngài ấy vẫn ngủ, ta trông ngài ấy mấy hôm rồi.

Căn bản ngươi có ở lại đây, ngài cũng không biết đâu.

Yên tâm! Người làm loạn thế nào cũng không sao cả! Đêm nay ở lại xem xét tình trạng cho tướng quân một đêm cuối đi.”
“Một đêm cuối?” Cô hơi bàng hoàng.

“ Bên phân khu Quản Quân có lệnh, ngày mai người sang trại hoa Đào làm việc.”
“ Ngươi đã quên thỏa thuận giữa chúng ta sao?”
Mộc Chân có chút bối rối, hắn suy nghĩ thật lâu rồi chậm rãi trả lời.
“ Ngươi không có tên trong danh sách lần này, đây là lệnh từ bề trên ban xuống, ta không thể làm trái.”
Võ Đông Nhiên muốn thuyết phục với Mộc Chân, nhưng bỗng lập tức ngưng lại, cô không thể bàn kế hoạch với Mộc Chân trong lều này được.
Nhất thời lặng yên nhìn Mộc Chân với ánh mắt có phần oán giận.
Rõ ràng cô đã nói với hắn tìm cách cho cô theo quân ra trận.

Tại sao lúc này hắn lại bình thản phản bội cô như vậy?
Kẻ này thật sự không đáng tin, cô cảm thấy hắn có điểm kỳ lạ mà không thể bóc trần được.
Mộc Chân lạnh giọng ra lệnh “Ngươi ăn đi! Đêm nay ta không canh ở đây, có nhiệm vụ phải làm, ta phải chuẩn bị để mai khởi hành rồi!”
Mộc Chân bước vội ra cửa lều, trong thoáng chốc y quay lại nhìn cô, Võ Đông Nhiên cũng cùng lúc nhìn y, liền bắt gặp ánh mắt sợ hãi lẫn hiếu kỳ của y đang nhìn mình.
...
Đêm nay là đêm tập kết chuyến cuối cùng quân lính ra bến tàu, lẽ ra hắn nên có mặt để điều binh.
Nhưng hắn lại giao trách nhiệm lại cho tướng Phạm Ngũ Lão.

Hắn muốn ở với nàng một đêm trước khi ra trận, tự cho mình một lần bỏ bê quân vụ, trách nhiệm với quốc gia.
Nếu Thầy của hắn có trách tội, hắn cũng tình nguyện đổi lấy mọi cực hình cho thời khắc bí báu này.

Thiếu nữ nhỏ bé đang ngồi quay lại với hắn, nàng đang ăn bát cháo nóng hắn mà tự tay chuẩn bị, tuy nàng cố gắng thật nhẹ nhàng không gây tiếng động nhưng tai hắn có thể nghe ra tiếng thổi phù phù nhẹ như muỗi kêu ấy, hắn lặng lẽ nở một nụ cười.
Mãi một lúc lâu sau đó,
Đôi mắt của hắn nhắm nghiền, toàn thân nằm yên trong trạng thái căng thẳng nên hắn cảm thấy hơi nhức mỏi, nhưng lại chẳng thể nhúc nhích lấy một cái.
Võ Đông Nhiên vốn nhạy cảm, hắn cũng không dám đánh liều bất cứ một hành động quá kích nào khiến cô nảy sinh lòng nghi ngờ.
Cho đến quá nửa đêm,
Nàng ngồi bên cạnh hắn, hắn cảm nhận được có một bàn tay mềm mại mát lạnh đang lén lút, dè dặt nắm lấy cánh tay thô dày của mình.
Nàng không nói gì, cứ vân vê sờ sờ nắn nắn từ mu bàn tay đến lòng bàn tay, rồi lại xoa xoa mấy lần.
Toàn thân hắn như tê dại, một thứ cảm giác vừa ấm áp, vừa ngọt ngào len lỏi chảy vào tim, hắn khẽ thở ra một hơi thật nhẹ, chậm rãi hưởng thụ sự tiếp xúc âm thầm lén lút của nàng sau năm năm xa nhau.

Trong cánh mũi của người nam nhân ấy lúc này chỉ là mùi hương của trên thân thể của nàng, đó là mùi thảo dược xen lẫn mùi thuốc Đông y đủ vị, đủ loại xâm chiếm khứu giác.
Trước kia hắn chán ghét mùi thuốc, nhưng lúc này lại nảy sinh ra một loại ý niệm muốn ngửi mùi vị ấy từ cơ thể của nàng.
Mọi tuyến phòng ngự của Trương Duật lúc này như tòa thành đất trên bờ biển gặp nước, từ từ lụi dần từ chân thành đổ xuống trôi theo con sóng trắng của biển khơi.
Thời khắc này hắn quyết định làm một chuyện...!mặc kệ kết quả ra sao, mặc kệ có phải bắt nàng trói lại nhốt vào một nơi nào đó, mặc kệ nàng có chửi mắng căm hận, hắn cũng phải nắm lấy bàn tay ngọc ngà trân quý này, nắm lấy niềm hạnh phúc hắn đã đánh mất suốt năm năm.
Lúc hắn vừa định bắt lấy đổi khách thành chủ, ngón tay khẽ động , thì cô bỗng bất ngờ đứng bật dậy chạy thật nhanh ra khỏi trại.
Bàn tay to lớn của hắn hụt hẫng trống không bất động mãi cho đến khi bóng dáng ấy khuất hẳn, các khớp tay thon dài mạnh mẽ bỗng run lên, không khí ngập tràn mùi vị mất mát bi thương.
Cảm giác này tựa như đêm hôm đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận